Ngụy Thiếp

Chương 5: Chương 5: Chương 4




Ra khỏi phòng, Doãn Úy Lam đơn giản ôm lấy nàng mà đi.

Nghe nhịp tim vững vàng của hắn, Tô Thanh Diệu cả người mệt gần như cùng nhau nảy lên theo bước chân hắn, khi bị đặt ở trên giường, nàng gần như đã là nửa mê nửa tỉnh.

“Đây là?” Nàng mơ mơ màng màng hỏi.

“Trong phòng ta.”

“Sao không đi tây sương phòng?” Nàng nghĩ hắn sẽ đưa nàng trở về chứ.

Doãn Úy Lam trừng mắt nhìn nàng một cái. Bây giờ vẫn còn sức mà nháo hắn?

Lúc trước sắp xếp cho nàng ở Tây sương phòng hẻo lánh, là muốn dời lực chú ý của mọi người tới trên người kẻ ngụy trang kia, đương nhiên để tiện việc gặp riêng cũng là một nguyên nhân trong đó. Nữ nhân yêu dấu ở ngay bên người, mỗi ngày sờ không được, chạm không thể, còn phải cực lực che giấu nhung nhớ làm ra vẻ lạnh nhạt, đáng giận nhất là, nữ nhân này còn chắc mẩm rằng hắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, giữa ban ngày ban mặt mặc sức mà khiêu khích, nếu không phải hắn muốn để lại đường lui cho mình, mười phần mười sẽ bị nàng chọc tức đến hộc máu.

Đúng vậy, bỏ xuống vẻ ngoài xa cách ôn hòa, nàng chính là cái loại người mê nháo ác liệt này.

Tô Thanh Diệu cười lấy lòng, “Muội chỉ là muốn nói, quần áo tắm rửa của muội còn đặt ở bên kia.”

“Sáng mai gọi người đưa tới là được.”

“Muội muốn thay bây giờ aiz.” Quần áo dính máu ướt sũng dán trên người thật là khó chịu.

“Muội ngủ một giấc mặc nhiều như vậy làm gì? Dù sao thời tiết cũng không lạnh, cộng với trung y cởi hết ra luôn, đỡ phải mất công.” Hắn thấy đống quần áo dính máu kia liền bực bội. Doãn Úy Lam vừa quở trách, vừa bưng nước ấm tới giúp nàng rửa sạch miệng vết thương.

Ai mất công a?

Nàng rất muốn cãi lại, nhưng…… Quên đi, giữa bọn họ cũng không ai để ý chuyện này. Thế là nàng bắt đầu đưa tay cởi áo.

Khi động tới chỗ bả vai, nàng thấy cách hắn xử lý miệng vết thương cũng hơi thành thạo, không khỏi đắc ý nói: “Đại ca, cách băng bó của huynh vẫn là muội dạy đấy nhé…… Đau đau đau, đại ca?”

Một tiếng “Đại ca” làm trái tim Doãn Úy Lam run lên, khí lực trên tay hạ xuống cũng nặng hơn vài phần. Rõ ràng Trạm Thanh cũng gọi hắn như vậy, nhưng khi nghe hai chữ kia trôi ra từ miệng nàng, không biết bị trúng tà phép gì, luôn làm cho hắn kích động mà lại vô cùng an tâm.

“Nằm ngoan đừng lộn xộn,” Cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho nàng, giọng hắn lại trở nên dịu dàng, “Đã lâu không nghe muội gọi ta như thế.” Từng có lúc, hắn nghĩ rốt cuộc mình không có duyên nghe thấy một tiếng “đại ca” này nữa.

“Huynh thích, sau này mỗi ngày muội sẽ gọi cho huynh nghe.”

“Chỉ cảm khái mà thôi,” Hắn liếc nhìn nàng, “Muội biết ta thích muội gọi bằng cách khác.”

Tô Thanh Diệu nhẹ cười, lập tức nhớ tới chiến quả (gần như chiến lợi phẩm) lớn nhất hôm nay.

“Bà ấy đồng ý thu tay lại.”

“Muội tin tưởng bà ta?” Doãn Úy Lam giương mắt, đối diện đôi mắt trong như nước của nàng.

“Muội tin, vì Thanh đệ, bà ấy sẽ.” Nhị nương chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, sẽ không bước lên vết xe đổ của Doãn Tuấn.

Doãn Úy Lam chà lau vết máu trên người nàng, ngón trỏ xẹt qua đồ đằng trên lưng nàng, “Thanh Diệu, muội biết không? Có đôi khi ta hận cha mẹ muội, tựa như muội hận cha ta vậy, bọn họ đã thiếu muội tình thân, lại còn nhẫn tâm tăng thêm tai hoạ trên người muội nữa.”

Tô Thanh Diệu nhìn hắn, mãi không nói gì.

Là cha mẹ nhẫn tâm như thế nào, mới đưa cái loại ấn ký sẽ mang đến tai ách này ấn lên trên người cho một đứa nhỏ? Vì cái bản đồ vớ vẩn kia, vì cái bảo tàng chưa từng tồn tại kia, một trận tinh phong huyết vũ trên giang hồ, Tương nhi lại trở thành vật hi sinh vô tội nhất trong trận tranh đấu này. (nghe y như phim “Giờ cao điểm” của Thành Long í)

Mỗi khi hồi tưởng lại đoạn chuyện cũ này, Doãn Úy Lam đều đau lòng khó dứt.

Năm đó, phụ thân Doãn Tuấn giương cao cờ hiệu tru sát (giết sạch) tà ma ngoại đạo, lãnh đạo võ lâm chính phái vây công Nguyệt Ma Điện, sau lưng thì lại ở trong lúc Nguyệt Ma Điện chết thảm nghiêm trọng, cướp đi Tương Nhi bị nghe nói là con đường duy nhất đến tàng bảo đồ, đồng thời tuyên bố ra bên ngoài rằng đang nhận nuôi một bé gái mồ côi, kì thực muốn dựa vào chuyện này tiếp tục điều tra tung tích tàng bảo đồ.

Tương Nhi sáu tuổi vào Hiểu Kiếm sơn trang ở, cùng hắn và nhị đệ Trạm Thanh sinh hoạt chung sáu năm, lúc đó, nàng là tiểu muội mà hắn thương yêu nhất, là tiểu tỷ tỷ Trạm Thanh yêu thích nhất.

Nói thì cũng kỳ quái, ai cũng nói tâm tính hắn cao ngạo, khó gần, chỉ có Tương Nhi nhìn ra được hắn bề ngoài lạnh lùng nhưng trời sinh tính tình nhàn tản, mà hắn cũng rất có hứng thú đối với tiểu nha đầu trong ngoài không đồng nhất này, cửu nhi cửu chi (lâu ngày), hai người bước lại gần nhau hơn. Ở trong mắt hắn, Tương Nhi thông minh lại biết cách ẩn giấu trước mặt người khác, so với danh môn khuê tú, giang hồ hiệp nữ bên ngoài thú vị hơn không biết bao nhiêu.

Khi đó hắn nghĩ, chờ qua ba, bốn năm nữa, nhất định sẽ tìm hộ một người trong sạch, cho cô muội muội bảo bối này phong cảnh xuất giá (xuất giá một cách rạng rỡ, vinh quang, nở mày nở mặt). Đối phương vừa phải nhân phẩm tốt, thân thế tốt, vừa phải biết thưởng thức ưu điểm của nàng, tuyệt đối không thể lấy giáo điều cổ hủ mà vây khốn nàng, phải cho tài trí thông minh của nàng có chốn dụng võ, nếu không nàng sẽ không vui vẻ, đương nhiên, quan trọng nhất chính là, đối phương không thể sau khi kết hôn bức nàng bất hòa với đại ca này — nay ngẫm lại, những điều kiện này không phải định ra vì chính mình đấy thôi sao?

Ham muốn độc chiếm như vậy, còn bảo cái gì tình cảm huynh muội chứ?

Kí ức thời thơ ấu đã thúc đẩy tâm lí nàng trưởng thành sớm, hắn tự cho mình là thông minh, trong phương diện này chậm hơn nàng một bước. Thế là, cô gái mối tình đầu, thiếu niên lại là đầu gỗ, hậu tri hậu giác (biết chậm thấy muộn).

Thẳng đến năm ấy nàng mười hai tuổi, chuyện trên vai nàng có giấu bản đồ bị phụ thân phát hiện, hòa thuận giả dối nháy mắt như bị phá tan thành từng mảnh. Phụ thân cả đời đều truy tìm tấm tàng bảo đồ như một lời thách đố kia, đã đến mức độ cố chấp, mà sau khi có được, đương nhiên sẽ không để cho người khác dòm ngó, thế là tuyên án vận mệnh của Tương Nhi — chết.

Hắn chỉ cảm thấy phụ thân điên rồi, không chút nghĩ ngợi liền mang nàng chạy trốn. Dọc đường đi truy binh thật mạnh, tình cảnh bọn họ hung hiểm lại khốn khổ, một kẻ từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, không cần dãi gió dầm sương như hắn, chỉ đau lòng nàng phải cùng chịu khổ, chỉ biết phải bảo vệ đóa hoa nhỏ hắn âu yếm nhất tránh được trận kiếp nạn này.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể bảo hộ nàng, ngược lại, đến lúc cuối cùng là nàng bảo hộ hắn.

“Đại ca!” Trong nháy mắt khi bóng dáng nhỏ nhắn nhìn thấy mũi tên nhọn, không chút do dự đỡ thay hắn, máu tươi nhiễm đỏ quần áo của nàng.

“Tương Nhi!” Hắn như phát cuồng xông lên phía trước, lại bị thị vệ nhà mình ngăn lại.

“Đừng tới đây!” Nàng ngẩng đầu, giống như liếc mắt một cái nhìn thấu vào đáy lòng đang đổ máu của hắn. “Đại ca, đủ, tình ý của huynh dành cho Tương Nhi, đủ nặng!”

Gió núi từng trận, ánh mắt của nàng nồng nhiệt mà kiên định, khóe môi tràn đầy máu lại mang theo nụ cười, một màn đó, cả đời hắn đều không quên được.

“Không, không đủ! Đại ca mang muội đi…… Khụ!” Cố gắng vận nội công, cấp hỏa công tâm (đại khái bị tổn thương đi), hắn thấy cổ họng ngọt một cái, nôn ra một búng máu.

“Đại ca!” Vẻ mặt nàng căng thẳng.

“Ta không sao, ta vẫn còn có thể mang Tương nhi đi!” Nói xong, hắn lại muốn tiến lên.

“Đại ca, nghe muội một lần, trở về đi.” Giọng nói hơi hơi rung động, nàng nhắm mắt ổn định hơi thở, khi mở ra một lần nữa, lại là một mảnh quyết tuyệt (quyết tâm vĩnh biệt), “Đại ca, Tương Nhi không uống canh Mạnh Bà, kiếp sau trở về tìm huynh, huynh nhất định phải chờ muội!”

Thân ảnh nhỏ nhắn lảo đảo chạy vội vài bước, thả người nhảy, rơi xuống khe núi. Hắn giãy dụa cánh tay gần như trật khớp mới thoát khỏi sự kìm kẹp. Nhưng khi vọt tới vách đá, ngay cả mắt cá chân của nàng cũng không bắt lấy kịp……

“Tương Nhi!”

Doãn Úy Lam đột nhiên bừng tỉnh.

Tô Thanh Diệu nâng tay lau trán hắn, “Xảy ra chuyện gì?”

Rửa sạch miệng vết thương xong, đã là canh bốn. Lại nói tiếp, trước đây bọn họ cũng chia cách mấy tháng, gặp lại lại ngại tình thế phải lén lút, chuyện ôm nhau đi vào giấc ngủ đơn thuần thế này thật ra cũng có đã lâu.

“Đánh thức muội?” Hắn có chút chán nản.

“Không có, huynh biết tính muội mà, trời sáng thì ngủ không được.” Chân trời đã nổi lên ánh sáng, trong phòng ánh vào một vài ánh mặt trời.

Doãn Úy Lam không khỏi thở dài. Ngủ ngắn có phải cũng là một biểu hiện của sự không có cảm giác an toàn hay chăng? Nhiều năm như thế, rốt cuộc nàng cũng vẫn không thể quên tràng kinh tâm động phách năm đó.

Thấy hắn không nói lời nào, Tô Thanh Diệu lập tức biết hắn đang nghĩ đến cái gì.

“Đại ca, huynh đừng nghĩ nhiều, đây là thói quen lâu năm của muội, không phải muốn sửa là có thể sửa được.”

Nghĩ nghĩ, cuối cùng hắn quyết tâm hạ quyết định nói, “Ngày mai ta sẽ gọi người hủy chỗ ở cũ của muội đi.” Hắn biết nàng chán ghét mọi thứ liên quan đến quá khứ Văn Tương Vân.

“Không sao,” Nàng đương nhiên là hiểu tâm ý của hắn, “Huynh có tình cảm với nơi đó, muội biết.” Khác với nàng, đối đại ca mà nói, nơi đó tràn ngập kí ức tuổi thơ tốt đẹp, hắn sẽ tiếc nuối, sẽ hoài niệm, sẽ cố ý lấy thân hình che tầm mắt cho nàng, chuyện đó nàng đều biết hết.

“Nhưng mà……”

Dù sao nàng đã ở bên người, hắn còn giữ chỗ đó làm gì.

“Đại ca,” Nàng vùi mình vào trong lòng hắn, hấp thu càng nhiều ấm áp, “Vài năm này, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời muội, chuyện trước kia muội đã phai nhạt, mà đó đều là nhờ huynh.”

Cho dù hiện tại, ông trời muốn lập tức lấy lại tất cả, nàng cũng sẽ không oán hận gì, nàng thấy đủ, thật sự thấy đủ. Chỉ có điều, nàng biết nói như vậy tất nhiên là đại ca sẽ không thích nghe, như vậy thì nàng không nói.

Doãn Úy Lam lắc đầu, “Lúc trước cứu muội là Vô Trần, không phải ta.”

“Sư phụ lão nhân gia là ân nhân của muội, muội tất nhiên là không thể quên rồi.”

Không chỉ sư phụ, sư tỷ Ô Diệc Phi, sư huynh Mộ Vô Cực đều là những người thập phần quan trọng trong cuộc đời nàng.

Chỉ là nàng yêu ghét quá mạnh, nói cho cùng thì cũng không phải là người thích hợp tu hành, lưu lạc giang hồ tự sinh tự diệt cũng là chuyện sớm hay muộn, cho nên cuối cùng bị trục xuất sư môn, nàng cũng không bất ngờ.

Thiên Cơ phái không giống những môn phái giang hồ môn khác, hoặc là nên nói, điều cầu là tâm tình, người có chí không ở đây giữ lại vô ích, chẳng bằng mang theo một thân bản lĩnh đi du lịch giang hồ còn tốt hơn. Sư phụ tất nhiên là cũng nhìn thấu điểm này.

Sư môn ân trọng như núi, chuyện đó không thể không nói, nhưng nếu chỉ như vậy, nàng sẽ không là Tô Thanh Diệu hôm nay.

“Đại ca, huynh cũng đừng quên, muội trời sinh thường ngờ vực vô căn cứ, tính cách xem thì khéo léo, nhưng kì thực rất cực đoan, nếu bỏ mặc muội tự sinh tự diệt, nay đã đi lung tung trả thù từ lâu, có khi còn chết ở trên tay kẻ thù nào cũng không chừng. Là nhờ huynh vẫn ở bên muội, dẫn đường cho muội, muội mới chưa lên trời, còn tin rằng trên đời này vẫn có điều tốt đẹp.” Tô Thanh Diệu cười cười, “Quan trọng nhất là, đại ca, huynh đừng quên, muội luôn thích tự cho là đúng, không phải huynh nói, muội nghe không lọt tai.”

Cho nên không có hắn, nàng chắc chắn không được.

Doãn Úy Lam nhìn nàng, vẻ mặt mềm xuống, “Dù sao cũng chỉ có mình muội nói.”

Làm sao hắn có thể không rõ tâm tư của nàng chứ.

Nàng dùng phương thức nguy hiểm như thế thử ra tâm ý của Nhị nương, chỉ có thể là vì thay hắn giữ lại người huynh đệ Trạm Thanh này, nàng biết lẻ loi một mình rất khổ, cho nên không muốn hắn cũng nếm trải điều này. Nghĩ, hắn càng dùng sức ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng.

Chiếc đầu để dưới cằm hắn cười khẽ, “Hôm nay đại ca thật là quân tử.”

Lại nói tiếp, lúc này toàn thân nàng chỉ còn một cái yếm và tiết khố, không kém khỏa thân bao nhiêu, mà móng vuốt Lộc Sơn của ai đó lại vẫn thành thật đặt ở bên hông nàng không nhúc nhích đâu.

Biết nàng cố ý nói sang chuyện khác không cho hắn đau buồn, Doãn Úy Lam vừa thương vừa xót, cũng theo nàng nói: “Muốn biết nguyên nhân không?” Kỳ thật không phải hắn muốn quân tử, mà thật sự là không thể không như vậy.

“Bởi vì muội có thương tích.” Hắn luôn thật thương tiếc nàng.

“Đó là thứ nhất, thứ hai là…… “ Hắn vẫn không cam lòng nói: “Khi muội gọi ta là “đại ca”, ta làm chuyện kia sẽ không được tự nhiên, giống như đang…… khi dễ muội vậy.” (dễ thương 22)

Tô Thanh Diệu lúc này thật sự muốn cười ra.

“Có cái gì khác nhau sao?” Kêu thế nào cũng không phải đều là hắn? Hắn không dễ chịu nàng cũng không biết, dù sao mỗi lần đều không thấy hắn từng thu liễm lần nào. Nàng len lén liếc nhìn hắn một cái.

“Không giống như vậy, aiz, muội không hiểu.” Doãn Úy Lam quẫn.

Tình cảm giữ bọn họ, vốn ngoài tình yêu nam nữ, còn có tình nghĩa huynh muội, mà mỗi lần nàng gọi hắn là “đại ca”, cảm giác giữa huynh muội liền dày đặc thêm một chút, hắn liền cũng chỉ muốn bảo vệ nàng, che chở nàng, không cho nàng chịu nửa phần ủy khuất. Có thể là trong tính cách của hắn còn một phần yếu tố có nề nếp đang quấy phá đi, giới hạn nhân vật hắn định ra cho chính mình quá rõ ràng. Cho nên hắn mới nói, hắn càng thích nghe nàng gọi hắn bằng một cách xưng hô khác, chính là –

“Vậy thì đại ca, huynh lại hát cho muội nghe đi?” Nàng không sửa miệng.

Doãn Úy Lam nhíu mày, “Muội vẫn thích nghe như vậy, hát đi hát lại ta cũng cũng chỉ biết hát có mỗi bài đó.”

“Muội cũng thích nghe.”

Hắn nhìn nhìn nàng, cuối cùng thở dài, áp đầu nàng vào trước ngực mình, hừ nhẹ nói: “Nhân duyên gắn bó, ước hẹn cùng quân……”

Đột nhiên –

“Đại ca! Đại ca!” Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt.

“Trạm Thanh,” Doãn Úy Lam mặt nhăn húm, “Tiểu tử này lại đang gấp cái gì?”

“Đại ca, mau đứng lên, không tốt, Tô đại phu nàng……”

Tô Thanh Diệu ngẩn ra, lập tức giống như đã đoán được cái gì.

“Tô đại phu nàng biến mất!” Một đêm nghĩ đông nghĩ tây ngủ không tốt, mới vừa rồi hắn mới chạy tới Tây sương phòng muốn tìm Tô đại phu giải thích nghi hoặc, ai ngờ trong phòng vốn không có ai, đêm qua là đại ca tự mình đưa Tô đại phu trở về nha, sao lại trở thành như vậy chứ?

Ngay sau đó, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng vật nặng gì đó va chạm cùng với…… tiếng cười, rất quen thuộc, giống như là…… Tô đại phu.

Không thể nào?

Hắn bị chính suy đoán lớn mật của mình làm hoảng sợ.

“Trạm Thanh, nàng không mất tích.” Giọng Doãn Úy Lam có chút bực bội truyền ra, lập tức lại đè thấp giọng thúc giục, “Vị “Tô đại phu mất tích” kia, đừng lo cười nữa, nói gì đi chứ.”

Doãn Trạm Thanh há hốc mồm. Giọng điệu này…… Là cái băng sơn đại ca thường ngày kia sao?

Sau một trận tiếng cười như chuông bạc nữa, mỗ thần y vẫn tiếp tục nhịn cười mới lên tiếng, “Nhị trang chủ, ta không sao, phiền huynh quan tâm.”

Ngay sau đó, là một trận âm thanh tay chân luống cuống, trong đó còn kèm theo “Đừng náo loạn, mau mặc quần áo!”, “Huynh đạp quần muội”, “Nguy rồi, quần áo tắm rửa của muội còn để ở Tây sương phòng mà!” Loại hô nhỏ này, có Tô đại phu, nhưng lại cũng có đại ca……

Tên ngốc cũng biết nam nữ trong phòng là đang như thế nào.

Sau một lúc lâu, cửa “Chi nha” mở ra một cái khe, Doãn Úy Lam ló đầu ra trước, “Trạm Thanh, tới đúng lúc, gọi người đi Tây sương phòng lấy quần áo với tay nải của nàng đi.”

“Sao huynh lại ném quần áo của muội!” Trong phòng truyền đến tiếng Tô Thanh Diệu kháng nghị.

“Dính một đống máu như vậy, khi không để lại dọa người a? Mặc của ta trước đi!” Hắn quay đầu lại bác một câu, tiếp tục dặn dò đệ đệ, “Ngay cả hành lý với hòm thuốc của nàng cũng lấy lại đây hết đi.” Dù sao sau này cũng không ở bên kia nữa.

Doãn Trạm Thanh đương trường hóa đá. Hắn…… Hắn không có nghe lầm chứ, băng sơn đại ca đang nói giỡn hay sao?

Nhìn thấy đệ đệ đáng thương vẫn chưa trở về Trái Đất, Doãn Úy Lam hảo tâm thúc hắn một cái, “Đừng thất thần, đi nhanh về nhanh.”

Kèm theo tiếng nói, ván cửa va ngay vào chóp mũi của hắn, phát ra tiếng vang rõ ràng.

Trong đầu hắn đang cố gắng tiêu hóa tình hình chính mình vừa nhìn thấy, thậm chí còn quên đi gọi hạ nhân, tự mình chạy tới Tây sương phòng lấy đồ về.

Cứ như vậy, qua nửa nén hương nữa, sau khi hai người trong phòng rửa mặt chải đầu thỏa đáng mở cửa, Doãn Trạm Thanh cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình.

“Đại ca!” Chuyện này có hơi quá đáng.

“Chuyện gì?” Doãn Úy Lam trầm mặt xuống, không giận mà uy.

Doãn Trạm Thanh ngẩn ra, không khỏi lại có chút sợ hãi.

Hắn đương nhiên không biết lúc này Doãn Úy Lam đang tính toán cái gì — nghĩ cũng biết tên tiểu tử này đang muốn đòi nợ, lúc này không xuất ra uy nghiêm huynh trưởng đi áp, còn đợi đến khi nào?

“Khụ!” Tô Thanh Diệu có chút không nhịn được hành vi khinh người quá đáng của người nào đó. Còn dám nói tính cách nàng ác liệt, trong ngoài không đồng nhất? Nàng thấy hai người bọn họ chính là tám lạng nửa cân.

Doãn Trạm Thanh cả kinh, chính nghĩa thiên phú lại bùng lên, “Đại ca, sao huynh lại có thể như vậy? Huynh làm cho đệ vô cùng thất vọng!”

“Gần đây ta thật đúng là thường xuyên làm đệ thất vọng thì phải.” Doãn Úy Lam hừ lạnh.

Thái độ không cho là đúng kia với hắn mà nói, không cần nghi ngờ chính là lửa cháy thêm dầu, “Đại ca, đệ vẫn kính huynh là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ai ngờ vậy mà hôm nay huynh lại làm ra hành động bại hoại môn phong như thế!”

“Nguyện nghe chỉ dạy.”

“Huynh……” Doãn Trạm Thanh quả thực không thể tin được đây là câu trả lời của huynh trưởng, “Trước đây đệ chỉ biết là huynh với Tô đại phu tính cách bất hòa mà thôi, không ngờ huynh lại ti bỉ đến thế này, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn làm chuyện phá hư danh tiết người ta, huynh là trang chủ thiên hạ đệ nhất trang, không cần sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng hay sao…… Uổng công đệ còn nghĩ những năm gần đây huynh vẫn cuồng dại không dứt với Văn tỷ tỷ, kết quả huynh……”

“Nhị trang chủ……” Giọng nói của Tô Thanh Diệu lúc nào cũng làm cho người ta cảm thấy như đắm mình trong gió xuân, đáng tiếc lúc này Doãn Trạm Thanh không thể nghe lọt bất cứ thanh âm gì.

“Tô đại phu, cô không cần lên tiếng vì huynh ấy, ta biết cô có ý với hắn, nhưng kẻ bất nghĩa này thật sự đáng cho cô phó thác sao chứ? Việc này là Hiểu Kiếm sơn trang thẹn với cô, tất nhiên ta muốn đại ca phải cho cô một cái công đạo!” Hiển nhiên là hắn đã thật sự tức giận, sắc mặt biến thành hồng nhạt, lòng đầy căm phẫn.

Nàng bất đắc dĩ, trừng Doãn Úy Lam một cái, “Giải thích.” Người này nhất định là đang mang thù, chỉ bởi vì lần trước Trạm Thanh lén hắn “tự đề cử mình là nam nhân vĩ đại hơn” cho nàng.

“Huynh ấy còn cái gì mà giải thích?” Doãn Trạm Thanh không khỏi bất công thay cho thương tổn của nàng, “Biện pháp ngay lúc này là, đại ca, huynh lập tức lấy Tô đại phu vào cửa, trách nhiệm này huynh phải chịu!”

Hay cho một thân chính khí nghiêm nghị!

Tô Thanh Diệu quả thực nên giơ tay cổ vũ cho Doãn Trạm Thanh.

Thật sự khó có thể tưởng tượng, cái loại người bên trong lười nhác đến mức tột độ như Doãn Uý Lam, vậy mà lại có một nhị đệ cốt cách chính nghĩa mười phần như thế! Bị cảm xúc dâng trào của Doãn Trạm Thanh ảnh hưởng sâu sắc, nàng không khỏi thuận theo hưởng ứng “Tốt”, rồi không bất ngờ gì đổi lấy một cái liếc khinh bỉ của Doãn Úy Lam.

Buông ly trà, hắn trầm ổn nói: “Trạm Thanh, rốt cuộc là đệ đang bất công cho tổn thương của Văn tỷ tỷ của đệ, hay là vì Tô đại phu?”

Doãn Trạm Thanh ngẩn ra, vừa muốn nói chuyện lại bị huynh trưởng đánh gãy, “Vô luận là người nào, tâm ý của đệ đều đã được nhắn đến, hơn nữa đối phương còn cảm động vô cùng.” Hắn phiêu mắt sang người nào đó đang xem náo nhiệt.

“Đại ca, rốt cuộc là huynh muốn nói cái gì?” Doãn Trạm Thanh nhíu mày.

“Rất đơn giản,” Doãn Úy Lam cười cười thật tao nhã, chợt xoay người đối diện với Tô Thanh Diệu, “Tô đại phu, cảm phiền nói cho nhị đệ ta biết, bình thường muội xưng hô với ta thế nào?”

“Gọi là “trang chủ” nha!” Nàng cười dài trả lời, rước lấy cái trừng mắt của hắn. Ách…… Được rồi, không náo loạn. “Gọi là “đại ca” a.”

Di? Doãn Trạm Thanh giật mình một lần nữa.

Vì sao Tô đại phu cũng gọi đại ca hắn là “đại ca”?

Doãn Úy Lam có vài phần vừa lòng gật đầu, “Ta nói rồi, giờ ta mà nghe hai chữ này thì lại thích cảm khái, ta cũng từng nói ta thích muội dùng một cách xưng hô khác.”

Tô Thanh Diệu biết hắn lại muốn phá người ta, trong lòng thở dài rất nhiều, vẫn theo ý hắn, ngọt ngào kêu một tiếng – “Tướng công.”

Nháy mắt đầu Doãn Trạm Thanh trống rỗng.

Nàng vẫn cười dài như trước, mở miệng ra lại là một sự thật kinh thiên động địa.

“Nhị trang chủ, ta với tướng công nhà ta, cũng chính là đại ca huynh Doãn Úy Lam, đã thành thân gần năm năm.”

Năm năm.

Đúng vậy, thời gian quả thực mau.

Một màn kinh tâm động phách bên vách núi đen nhoáng mắt một cái đã sắp thành chuyện của mười năm trước, nàng nhớ mang máng vẻ mặt thống khổ của đại ca dưới phong hoa nguyệt dạ đêm đó.

Đủ, thật sự đủ! Đại ca mang nàng chạy xa như thế, trên lưng gánh nhiều như thế, phần tình nghĩa này đã đủ cho nàng sống không uổng phí cuộc đời này. Cho dù hắn đối với nàng chỉ có loại tình cảm huynh muội thì đã sao? Nàng vẫn luôn là bảo bối trân quý trong cuộc đời hắn; Chỉ có thể là “muội muội” thì đã sao? Ít nhất trong lòng hắn có nàng.

Gió lạnh thấu xương quất vào mặt nàng rất đau, thì ra đây là tự do, cảm giác bay bay cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng, hoặc chính bởi vì không có vòng ôm chắn gió kia.

Trên thực tế, nàng cũng không có cơ hội cảm giác được bất cứ va chạm gì, khi nàng còn ở giữa không trung đã hôn mê từ lâu.

Chỉ là, trong mộng, nàng thống khổ.

Lần tỉnh lại tiếp theo là do bị đau tỉnh, tựa hồ như xương cốt cả người đều bị chặt đứt.

Sau khi chết đi người ta đều thống khổ như thế sao,

Nếu vậy, đại ca, huynh nhất định phải sống lâu trăm tuổi a.

Sau một lúc thật lâu, nàng mới từ từ mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường, hình như đang ở trong một gian nhà gỗ.

Vậy mà lại không chết? Ý thức được chuyện này là thực, trong nháy mắt tim nàng đập thật mạnh.

“Muội tỉnh?” Một cô gái xinh đẹp như búp bê sứ trắng ló đầu vào, bốn mắt nhìn nhau, Văn Tương Vân bản năng lộ ra cảnh giác, mà trong mắt cô gái lại chỉ có hưng phấn.

“Sư tỷ, nàng là người, không phải chim chóc, sẽ không giống Tiểu Vũ nhìn thấy tỷ đầu tiên sẽ nhận tỷ làm mẹ.” Thiếu niên áo xanh đứng sau lưng tiểu mỹ nhân thở dài bất đắc dĩ.

Nhìn chằm chằm tà áo xanh kia, Văn Tương Vân có chút xuất thần.

Đại ca cũng thích mặc màu lam. Chỉ có điều màu lam của đại ca, trong thuần nhiên lại mang theo nặng nề, lộ ra hơi thở làm cho người ta tin cậy. Mà thiếu niên màu xanh này, quá mức trong trẻo lại quá mức tinh khiết, không thích hợp trần thế đục ngầu này.

“Vô Cực, trông ta giống như không có kiến thức lắm sao chứ?” Tiểu cô nương xinh đẹp cùng tuổi với nàng, trong lúc lơ đãng đôi mắt lại lộ ra vẻ lạnh nhạt làm cho nàng quen thuộc, nhưng trước đây đại ca rất ít khi dùng vẻ mặt lạnh lùng đối với nàng.

“Đây là đâu?” Nàng nghe thấy giọng nói của mình vô cùng khàn khàn.

“Tàng Vân Phong.” Thiếu niên thanh lịch thì giọng nói cũng ôn nhuận như gió xuân, làm cho người ta nghe thấy rất thoải mái.

Tàng Vân Phong? Hình như nàng đã từng nghe nói chỗ này rồi.

“Bây giờ muội cảm thấy thế nào?” Vốn tưởng rằng vị tiểu mỹ nhân kia sẽ có tính cách lạnh lùng như vẻ ngoài của mình, không thể tưởng tượng được mở miệng ra câu đầu tiên lại là một câu đầy quan tâm như vậy.

“Đau.” Nàng ăn ngay nói thật.

“Uống thuốc đi.” Thiếu niên bưng bát thuốc trên bàn đưa tới, “Sư phụ nói, muội tỉnh tất nhiên sẽ thập phần khó chịu, uống cái này sẽ đỡ hơn nhiều.”

“Ân.” Lần đầu tiên, một người luôn nghi ngờ trầm trọng như nàng lại không phòng bị như vậy, nhận lấy sự quan tâm của hai người xa lạ cùng tuổi này. Có lẽ đơn giản bởi vì bị thương nặng thông suốt ra; Có lẽ là duyên phận, làm cho nàng liếc mắt một cái liền tin tưởng đã biết hồi giao vận may, gặp người tốt, dù sao sau này, hai người này một người trở thành đại sư tỷ miệng chua ngoa tâm đậu hủ của nàng, một người trở thành nhị sư huynh miệng đậu hủ tâm cũng đậu hủ nốt.

“Muội tên gì?” Thiếu niên áo xanh hỏi.

Nàng nhìn thấy từng tia ánh sáng xuyên qua những chiếc lá già cỗi, từng tia từng tia nhè nhẹ giống như những sợi dây đàn mảnh mai xinh đẹp nhất, theo lá lao xao tạo nên những giai điệu không tiếng động. Ánh mặt trời ôn hòa mà yên tĩnh, đó là màu sắc mà nàng thích nhất, vốn tưởng rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ rằng còn có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp như vậy, xem như ông trời cho nàng một bắt đầu mới sao?

Nhưng mà……

Ngay cả như vậy, nàng vẫn không muốn quên đại ca.

“……Không có.”

Nhưng nàng lại phải quên, nếu sự tồn tại của nàng chỉ mang đến cho hắn tai ương vô tận.

“Cái gì?”

Nàng ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Không có, ta không nhớ nổi tên, chưa từng có đi.”

“Hở?”

Thế là, mười hai tuổi, Văn Tương Vân chết, Tô Thanh Diệu sinh, tên là do nhị sư huynh Mộ Vô Cực theo ngày sinh tháng đẻ của nàng giúp nàng đặt, nàng cũng trở thành tam đệ tử của Vô Trần Tử chuyên nghiên cứu kỳ hoàng thuật (bao gồm thiên văn, đẩu số, kỳ môn, độn giáp, trú nhan, dịch dung… ), là “Phù Dung Y Tiên” tâm địa Bồ Tát trong miệng người giang hồ.

Nàng không nghĩ tới, bốn năm sau, nàng lại gặp được Doãn Úy Lam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.