.
Ngày thứ hai
Thời gian: Sáng – 8:05 ┃ Địa điểm: Đảo X – phòng 707
Hàn Chiếu giật mình tỉnh giấc.
Nhưng cái âm thanh kia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
—— Anh nhìn xem cuối cùng chúng ta vẫn không tách rời
—— Anh vì sao lại muốn rời bỏ tôi.
—— Vì, cái, gì.
Cậu nhóc bên cạnh cũng đã tỉnh, đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn hắn: “Sao thế, anh lại nằm mơ hả?”
“Lần này” —— hắn trả lời: “Lại là một cơn ác mộng. Tôi mơ thấy mình bị nhấn chìm trong hỏa hoạn, toàn thân của tôi đều bị đốt cháy. Sau đó…có một người đi tới ôm lấy tôi…cơ thể người đó lạnh buốt…”
“Giống như vậy sao?”. Cậu lại gần ôm chầm lấy hắn. Thân thể cậu mềm mại ấm áp, mang theo hương thơm đặc trưng.
—— “Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện cũ”. Cậu nói.
——“Được”. Hàn Chiếu đáp ứng rồi kéo cậu vào trong lòng.
Câu chuyện là như thế này.
Trước đây có hai cậu con trai, đứa lớn gọi là Tiểu Thiên, còn đứa bé gọi là Tiểu Nhiên.
Tiểu Thiên và Tiểu Nhiên đã quen biết từ rất lâu. Chúng nó cùng nhau lớn lên từ khi còn rất nhỏ. Cùng nhau đến trường, cùng nhau về nhà, cùng nhau đánh lộn, cùng nhau trêu chọc giáo viên, cùng nhau lén lút nhấc váy các nữ sinh….Nói chung, chúng nó đều rất vui vẻ. Thế nhưng dần dần Tiểu Nhiên phát hiện mình thích Tiểu Thiên. Cái tình cảm yêu mến mơ hồ đó làm cho Tiểu Nhiên cảm thấy sợ hãi và lo âu, rồi từ từ biến thành loại cảm giác bài xích và chống cự, nó bắt đầu từ chối đi học chung với Tiểu Thiên hay đi chơi chung…Nhưng Tiểu Thiên không hề biết mà vẫn quấn lấy nó, cậu ta thậm chí học qua một khóa vẽ chỉ vì muốn vẽ một bức tranh 《Bóng ngược trong nước》cho Tiểu Nhiên, chính là bức tranh ở ngoài hành lang….”.
——“Tôi biết”. Hàn Chiếu đáp lời: “Sau đó…”
“Sau đó…Anh đói bụng không, tôi gọi người mang đồ ăn đến”. Cậu duỗi người, lộ ra thân thể trần trụi trắng như tuyết, nhưng cậu chẳng để ý mà chỉ duỗi tay nhấn vào cái nút ở đầu giường.
Hàn Chiếu nắm lấy cánh tay của cậu: “Sau đó thì sao?”
Cậu mỉm cười: “Sau đó…ngày mai tôi sẽ kể tiếp”.