Đường Ý vẫn ý thức mà đặt tay trước ngực, cảnh xuân bên trong như ẩn như hiện.
Mặc dù khó chịu, nhưng cô vẫn tỉnh táo.
“Đường Đường, để anh đưa em đến bệnh viện, anh không an tâm.”
Tiêu Đằng ôm ngang Đường Ý, bế cô lên. Đúng lúc đó, cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị đẩy mở ra, phóng viên từ bên ngoài tràn vào, ánh đèn flash tựa như muốn đâm mù mắt người. Đường Ý chỉ chăm chú ấn ngực, Tiêu Đằng thấy tình trạng đó, đem cô đặt lại sofa.
Đường Ý xoay người, co rúc ở bên trong, đến lúc này, ý thức bảo vệ bản thân của cô rất mạnh.
Tiêu Đằng che mặt, một tay đẩy chiếc camera đang đến gần.
“Đi ra ngoài hết cho tôi. Đây là phòng nghỉ riêng.”
“Xin hỏi Tiêu tổng, ngài và cô gái này có quan hệ gì?”
“Xin hỏi, vì sao cô ấy quần áo xộc xệch lại xuất hiện trong phòng riêng của ngài?”
“Cô ấy bị bệnh, các người không nhìn thấy à?”
Đường Ý chỉ nghe thấy âm thanh hỗn loạn Tiêu Đằng và các phóng viên tụ lại một chỗ, rất ầm ĩ, cô cũng không phân biệt được có người nào đó đang đi về phía mình, người nào đó liều mạng tiến lên trước, như chỉ muốn đưa cô đến ống kính máy quay.
Họp báo lần này, thậm chỉ cẩ dự án lần này, đều là Tiêu Đằng đơn độc hoàn thành. Tần Tuyên Bồi càng lúc càng tin tưởng anh, lúc này anh không thể để mình thua được.
Tiêu Đằng cởi áo khoác, phủ lên người Đường Ý, ánh mắt của anh tâm trầm nhìn cô, đè thấp giọng nói.
“Đường Đường, đừng sợ, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em.”
“Đừng, mặc kệ em.”
Đường Ý hai tay run run, muốn buộc lại dây buộc, Tiêu Đằng đứng dậy, dùng tay chắn mấy phóng viên,
“Mời mọi người đi ra.”
Lúc này, một bóng người nhỏ nhắn chen vào,
“Làm phiền, nhường đường một chút,.”
Có người nhìn lại,
“Tần tiểu thư!”
Mọi lực chú ý lại đổ hết về hướng Tần Du Ninh.
“Tần tiểu thư, xin hỏi cô có phản ứng như nào về chuyện này?”
Tần Du Ninh hoàn toàn bị vây trong đám đông, chỉ thấy càng lúc càng có nhiều người bao vây cô, tạo thành một vòng tròn, khiến cô khó lòng di chuyển.
Cô nhìn qua đám đông, nhìn thấy chồng mình đang đứng bên sofa, mà trên sofa là một cô gái. Mặc dù trên người vẫn mặc váy nhưng cặp đùi thon dài lại như ẩn như hiện, trên người còn khoác áo của Tiêu Đằng. Chắc là không muốn để người khác thấy mặt nên cô gái kia cuộn tròn người.
Trong lòng Tần Du Ninh là cảm xúc không thể diễn tả, chóp mũi chua xót, viền mắt nhịn không được đỏ bừng.
“Tần tiểu thư, mời cô nói vài lời...”
Tiêu Đằng tầm mắt di chuyển trên người cô, những người kia thấy không thể cạy miệng anh cho nên dốc hết sức về phía Tần Du Ninh.
Anh khom lưng, nhẹ nhàng bế Đường Ý. Tần Du Ninh nhắm đôi mắt như bị bỏng lại. Tiêu Đằng nhân cơ hội này bế Đường Ý bước nhanh khỏi phòng nghỉ,
“Em cố chịu một chút, anh đưa em đi bệnh viện.”
Tần Du Ninh cắn chặt cánh môi, cúi đầu không nói, lại nhìn thấy một phóng viên đuổi theo Tiêu Đằng, lúc này cô mới mở miệng,
“Bọn họ không có quan hệ gì, mấy người cũng đừng đoán bừa mà viết linh tinh.”
Tiêu Đằng bước nhanh, nhưng còn chưa bước được mấy bước, anh ngẩng đầu đã nhìn thấy người chặn trước mặt.
Viên Viện mặc một chiếc váy lụa trắng, đứng đó không nhúc nhích.
Tiêu Đằng không khỏi nhíu mày, Đường Ý trong lòng anh giật giật, cô quay đầu đi.
“Viên Viện?”
Mấy phóng viên từ trong phòng nghỉ đi ra, nhìn thấy tình huống này, vội vã chụp ảnh.
Tần Du Ninh cũng đẩy cửa bước ra, cô cũng nhìn thấy Viên Viện, cô tuyệt vọng bịt chặt miệng.
Đường Ý muốn đứng xuống, nhưng Tiêu Đằng dùng sức ôm chặt cô, tựa như chưa đủ loạn.
Viên Viện chảy nước mắt, mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tần Du Ninh,
“Du Ninh, cô quá được rồi? Đoạt hạnh phúc của tôi, mỗi đêm cô có thể ngủ ngon được sao?”
Tần Du Ninh da đầu tê dại,
“Viên Viện, cậu dằn vặt tôi lâu như thế, cậu còn ngại chưa đủ sao?”
Mặc dù cô và Tiêu Đằng kết hôn, nhưng cô cũng đâu có hạnh phúc. Một cuộc hôn nhân không tình yêu, lại thêm Viên Viện thủy chung không ngừng công kích, phỉ bang, Tần Du Ninh gần như đã sụp đổ.
“Mấy người nhìn đi, đã thật sự hỗn loạn như vậy.”
Viên Viện chỉ thẳng tay về phía ba người.
“Tiêu Đằng, anh cũng có tiền đồ tốt đẹp. Hôm nay, để xem anh có thể từ bỏ không.”
Viên Viện nói những câu này, hết sức rõ ràng. Nói rõ, anh ngày đầu là từ bần cùng mà lao tới Tần Du Ninh ở trên cành cao.
Mấy phóng viên thích nhất chính là những tình huống cẩu huyết như này.
Viên Viện nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, cảm xúc khó có thể khống chế,
“Anh biết em yêu anh bao lâu không? Em yêu anh, so với Đường Đường hay Tần Du Ninh đều không ít hơn, nhưng anh đối với em như nào? Anh không quan tâm em nhất.”
Tiêu Đằng cũng không muốn giải thích, anh ôm Đường Ý tiếp tục đi về phía trước.
Viên Viện khóe miệng xuất hiện nụ cười quái dị,
“Tần Du Ninh, cô thấy không? Cô xem trong lành anh rốt cuộc là cất giấu ai?”
Đường Ý cử động,
“Tiêu Đằng, mau để em xuống.”
Anh rũ mắt nhìn cô,
“Đừng nói nữa, em phải lập tức đến bệnh viện, nhìn em như này rất không bình thường.”
“Tiêu Đằng, “
Đường Ý thấy anh cứ khăng khăng như vậy, cô túm chặt cổ áo anh, bởi vì dùng sức nói mà sắc mặt cô càng thêm tái nhợt,
“Anh cứ như vậy, mọi nỗ lực từ trước đến nay của anh đều uổng phí. Hai chúng ta đều bị đưa lên báo, anh cho rằng Tần gia sẽ dễ dàng mà bỏ qua cho anh soa?”
“Nếu như em thật sự xảy ra chuyện, dù cho núi vàng núi bạc đặt trước mặt, anh đều cảm thấy vô nghĩa. Nếu ngay cả mục tiêu, anh cũng đánh mất, thứ gì đối với anh cũng không còn cần thiết nữa.”
Tần Du Ninh đứng ngay sau lưng họ, nhìn Tiêu Đằng dang rộng vòng tay ôm người con gái khác, đối diện lại là vẻ mặt Viên Viện hả hê, cô hoàn toàn bất lực.
Tiêu Đằng càng bước nhanh về phía trước, Đường Ý buông lỏng tay, trong lòng bị những câu nói của Tiêu Đằng kích động mà không ngừng đau xót, toàn thân tràn ngập cảm giác vô lực, càng lúc càng rõ ràng. Bỗng nhiên cô muốn khóc một trận.
Rất nhiều phóng viên đuổi theo họ, Viên Viện thấy tình trạng đó, bước thêm hai bước chặn đường đi của Tiêu Đằng,
“Không cho phép anh đi.”
“Em không thấy cô ấy bị bệnh sao? Tránh ra!”
“Em không cho.”
Viên Viện giơ tay phải lên, Tiêu Đằng tầm mắt liếc qua, thấy đầu ngón tay của cô ta phát sáng. Viên Viện nắm chặt ngón tay, để lộ một mũi dao sắc nhọn “Viên Viện, em làm gì vậy?”
Buổi họp báo vui vẻ bỗng chốc hỗn loạn.
Phong Sính tìm một vòng quanh hậu trường, nghe nói phía trước có náo nhiệt, anh lập tức đi tới.
Tình huống mấy người giằng co là rất đặc sắc, chỉ là, Phong Sính còn chưa cười được lâu, tầm mắt dừng lại thân ảnh đang rúc trong ngực Tiêu Đằng.
Anh đẩy người bước vào trong.
“Đường Ý!”
Đường Ý quay đầu lại, nhìn thấy Phong Sính, anh vươn tay về phía anh. Phong Sính vốn đang ngập trong lửa giận, nhưng khi thấy động tác đó của Đường Ý, tức giận cũng vơi đi phân nửa, anh đi đến trước mặt hai người,
“Làm gì vậy? Sao lại ôm chặt thế?”
Tiếng nói vừa dứt, mạnh mẽ đón nhận cánh tay Đường Ý.
Phong Sính cũng không tiếp tục ôm cô, để cho cô đứng bên cạnh, để một bên vai để cô dựa.
Tần Du Ninh bị phóng viên truy hỏi, cô không có khả năng chống đỡ. Cô đi đến bên cạnh Tiêu Đằng, Viên Viện giơ cao tay,
“Mấy người có biết một năm qua tôi sống như nào không? Tôi sống không bằng chết, Tiêu Đằng, em đã đi vào ngõ cụt, không đi ra được.”
Vừa nhìn đến tình thế cuộc chiến này, chỉ muốn làm chuyện điên rồ.
“Viên Viện, giữa anh và em, ngay từ đầu đã nói rất rõ ràng. Anh không yêu em, đối với em cũng chỉ là thử xem có thích hợp hay không thôi, chỉ có thể xem như là không đau thương mà kết thúc, em nên nghĩ thoáng ra...”
“Nghĩ thoáng?” Viên Viện mặt đẫm lệ.
“Anh có biết mỗi ngày nhớ anh đau khổ nhường nào không? Anh biết yêu mà không đạt được lại nó dằn vặt như nào không?” Viên Viện khóc rồi lại bật cười,
“Sao em lại quên nhỉ, anh cũng như vậy, ha ha ha —— “
Tiêu Đằng quay đầu, nhìn về phía Đường Ý cách đó không xa.
Phong Sính không cần tốn nhiều sức mà đối đầu với ánh mắt Tiêu Đằng. Khuôn mặt anh tuấn của anh bạnh ra, hàn ý trong mắt anh tỏa ra khí thế bức người, tựa như lưỡi dao sắc bén. Sau khi trừng mắt nhìn Tiêu Đằng, ánh mắt lại rơi xuống cô gái đang tựa bên vai mình.
Đường Ý ngay cả đứng cũng không vững, tay cô ôm chặt eo Phong Sính, hô hấp không ổn định, ngay cả mặt cũng dán sát ngực anh.
Giọng nói Viên Viện sắc bén lại vang lên.
“Người nhà em cảm thấy em có vấn đề, còn đem em đến bệnh viện tâm thần, nhưng em biết vấn đề của em nằm ở đâu... “
Trong đám người, bỗng nhiên có người thét chói tai. Đường Ý nhìn qua, lại thấy Viên Viện đặt dao ngay chỗ cổ tay.
Tiếng hét bi ai tựa như bị người khác cắt cổ. Âm thanh hỗn loạn càng lúc càng ầm ĩ. Đường Ý túm chặt góc áo Phong Sính,
“Tôi khó chịu, chúng ta đi thôi?”
Anh cũng nhìn ra cô không thoải mái, vội ôm người cô rời đi.
Đến bệnh viện, sau khi kiểm tra này nọ, Đường Ý nằm trên giường bệnh, lúc Phong Sính bước vào, cô vẫn đang được truyền dịch.
Cô gắng gượng mở mắt.
“Rốt cuộc tôi bị sao vậy?”
“Em bị bệnh.”
“Tôi biết tôi bị bệnh, nếu không cũng không tới bệnh viện.”
“Em bị bệnh tâm thần.”
Đường Ý nhăn mày, một đôi mắt đẹp trong suốt khẽ hé mở,
“Anh mới bị bệnh tâm thần.”
“Em uống thuốc trị bệnh tâm thần, mà lại còn là quá liều, ba trăm mi-li ăm-pe.”
“Làm gì có chuyện đó!”
Phong Sính ngồi xuống mép giường.
“Vừa rồi cô gái kia không nói sao? Cô ta bị cho vào bệnh viện tâm thần.”
Đường Ý đưa tay che trán, Phong Sính cúi người, hai tay chống hai bên người Đường Ý,
“Có phải em cảm thấy, em và Tiêu Đằng, là rất tiếc?”
Đường Ý không khỏi nghĩ lại những lời nói của Tiêu Đằng khi ôm cô. Chỉ trong chốc lát cô thấy tim mình đập loạn nhịp. Có chút tiếc hận bị nén lại trong lòng, không cách nào đuổi ra được.
Biết rõ không còn khả năng, biết rõ không nên chạm vào, nhưng nếu lơ đãng chạm đến, sẽ như dao đâm trúng, khiến toàn thân khó chịu.
Đường Ý như này, thân thể còn vô lực. Ánh mắt Phong Sính trói chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không buông, cô bị ánh nhìn đến mức toàn thân khó chịu,
“Tôi muốn ngủ.”
“Không đói bụng sao?”
Tâm trạng Đường Ý đã tệ hết sức, nếu không vướng bận vài thứ, cô đã trùm chăn khóc cho thỏa mãn rồi.
Giọng nói của cô pha một chút không kiên nhẫn,
“Không đói.”
“Vừa rồi tôi nói người ta mang sủi cảo đóng gói lên, em ăn chút đi.”
Đường Ý ngừng vuốt tóc, Phong Sính đứng rất gần cô. Khi nói chuyện, đôi môi gần như dán sát vành tai, hai người giằng co, Phong Sính cầm hộp trên đầu giường, gắp một miếng sủi cảo, sau đó chỉ cắn nửa miếng, tiến đến bên miệng Đường Ý, ý bảo cô há miệng.
Phong Sính dùng hai tay cố định gáy Đường Ý, thân thể Đường Ý khó chịu, cơ thể cũng trở nên yếu đuối hơn ngày thường. Anh nhét miếng sủi cảo vào miệng cô, cô vô lực phản kháng, đành phải nuốt xuống.
Còn lấy lại hơi thở, môi anh đào đã bị Phong Sính hôn. Đường Ý vẫn còn đang truyền nước, cô dùng tay đẩy anh ra, kim tiêm chọc vào mu bàn tay mang đến cảm giác đau nhói. Anh cởi giầy trèo lên giường bệnh, cô nghẹn họng nhìn anh trân trối.
“Anh làm gì vậy?”
“Phải truyền hết chai nước này mới có thể về, tôi ở lại ngủ cùng em.”
Giường bệnh rất chật, căn bản là không thể chứa được hai người. Phong Sính áp chân bên người Đường Ý. Anh hiểu rằng, cần phải nắm bắt từng cơ hội. Hiện tại, cả thân thể và tinh thần của cô đều yếu đuối, đây đúng là thời điểm tốt nhất để anh xuất kích.
Phong Sính ôm chặt eo cô, hơi thở hỗn loạn dày đặc rơi xuống cần cổ cô, cô co người lại.
“Tôi uống nhầm thuốc, nhịp tim vẫn chưa trở lại bình thường.”
“Đường Ý, “
Anh nhẹ giọng gọi tên cô, hôn lên vành tai, thật thân mật.
“Khó khăn lắm em mới có thời gian tình lặng như này. Càng như vậy, càng phải thả lỏng, nghe theo cảm xúc của chính mình. An ủi như thế nào, cũng không ai nói gì em, cũng không ai có đủ tư cách để nói em này nọ.”
Ngón tay anh kéo áo bệnh nhân của cô, từng cúc áo theo chuyển động của ngón tay anh được cởi ra. Lời của anh, như ma chú vương vất bên tai cô, chạy thẳng đến tim Đường Ý. Tay cô cử động, lúc sau mới bừng tỉnh lấy lại lý trí. “Tay tôi... tay tôi còn đang truyền nước.”
Phong Sính nâng cánh cô, đặt nó lại đầu giường.
Cô cảm thấy hồi hộp cực độ, phòng bệnh lúc nào y tá cũng có thể đi vào. Huống hồ, cô cũng hoàn toàn không muốn tiếp nhận anh. Động tác của anh vô cùng điêu luyện, chỉ sợ thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô bị anh mềm mỏng nghiền nát cũng không đủ.
Anh luôn khiến cô kinh ngạc, đêm nay cũng vậy. Đường Ý siết chặt tay nắm ga giường bệnh, giọng nói của Phong Sính theo từng động tác dưới tay càng trở nên khàn đặc,
“Không lẽ em không cảm giác được sao? Em cũng muốn tôi?”
Thân thể của một người con gái thường thành thật hơn tâm trí của cô ấy.
Đường Ý cắn chặt môi, ngoài miệng vẫn cứng rắn mà đáp trả lại anh.
“Thân thể có nhu cầu cũng là điều bình thường, tựa như mỗi tháng *đại di mụ* đều đến vậy.” (đại di mụ: Kinh nguyệt)
Phong Sính nghe xong câu này, tựa như có xô nước lạnh xối thẳng lên đầu. Câu này, thật sự là thử thách bệnh sạch sẽ của anh, nhưng tên đã lên dây, không bắn không được. Anh hôn lên môi cô, không cho cô cơ hội nói thêm câu nào nữa.
Hai người đụng chạm. Cô cảm giác dịch truyền kia đang dùng tốc độ thật thong thả đi vào cơ thể, cũng tựa như vì thế mà trái tim cô đập càng lúc càng nhanh, gần như không thể chịu nổi, ầm ầm như muốn nổ tung.
Vì phản ứng kịch liệt mà cánh tay cô đung đưa, rất lâu sau mới ngừng lại. Đường Ý cảm thấy toàn thân dễ chịu, nhưng nơi cắm kim truyền lại có cảm giác đau đớn.
Cô khẽ đẩy người anh. Thân thể người đàn ông bị đẩy sang hẳn một bên, không còn nơi để anh có thể nằm. Anh đứng dậy, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Yêu em đến chết như vậy, anh thích toàn cơ thể và tâm hồn của em đều thuộc về anh. Bảo bối, đêm nay biểu hiện rất tốt, cũng đừng cự tuyệt chính mình, Những kẻ muốn chết thì thường không chết dễ dàng được. Sau khi nghĩ thông suốt, cũng không hẳn là không có hạnh phúc đến.”
Cô co chân lại. Anh đã mở lời như vậy, tùy tùy tiện tiện mà nói Yêu, tình yêu của người đàn ông này, đáng giá được bao nhiêu?
Cô muốn đứng dậy, nhưng anh lại ngồi lì bên cạnh không chịu xuống giường. Cô liên tục công kích cũng không di chuyển.
“Tôi muốn đi tắm.”
Phong Sính nghe thấy câu này, cười thật đắc chí.
“Xem chừng sản lượng quá nhiều.”
Tầm mắt cô ngừng lại, nhìn đến chai dịch truyền phía trên. Anh nhìn thấy điều đó, đè hai vai cô lại.
“Thân thể em khó chịu, để tôi giúp em.”
“Anh biết thân thể tôi không thoải mái, cớ sao vừa rồi còn muốn lăn qua lăn lại?”