“Anh thích ăn đòn hả?”
“Để xem em định xử lý thế nào đã, làm một trận trên giường cũng được….”
Tạ Du không rút tay về, cứ tùy ý để hắn giữ mình như vậy.
Sau đó cậu buông mi, không nói hai lời lập tức cúi người xuống —— khác biệt hoàn toàn so với nụ hôn trộm dưới ánh mắt bao người trên sân tập ngày hôm nay, gần như mang theo vài phần ngông cuồng, chẳng màng giấu diếm mà hôn hắn.
Những lời còn lại đều bị vùi lấp giữa bờ môi đang quấn quít của hai người.
Tạ Du hơi hé miệng, lộ hàng răng nhỏ đều tăm tắp, như trả thù mà cắn lấy khóe môi Hạ Triều.
Hạ Triều bị cậu quyến rũ mất hết lý trí, bàn tay đang khoác eo người trong lòng dần mò mẫm lên trên, luồn vào trong vạt áo mỏng, bị cậu cắn đến mức không chịu được phải khẽ ‘shh’ một tiếng.
Bên ngoài hành lang, có tiếng người đi qua đi lại không ngừng.
Hình như có ai đó bị mất đồ, vô cùng ồn ào náo nhiệt.
“Bên kia sao rồi?”
“Không thấy gì hết. Ra chỗ đó tìm thử xem, nhanh lên, không là sắp tắt điện đến nơi rồi.”
“…”
Tiếng bước chân đứt quãng.
Cách một cánh cửa, Tạ Du vẫn không nhịn được mà thở nhẹ hơn một chút, tất cả các giác quan bị khuếch đại đến trạng thái mẫn cảm nhất. Hạ Triều ôm eo cậu sờ soạng lên trên, ở mỗi nơi bàn tay ấy chạm qua, nhiệt độ cứ thế tăng từng chút một.
“Em cứng rồi.”
Tạ Du khẽ mở mắt, trông thấy khóe môi của Hạ Triều đã bị cậu cắn thành một dấu ấn mập mờ, khàn giọng nói: “Anh cũng đâu khá hơn chút nào.”
Mặc dù trải nghiệm lần trước không được tốt cho lắm.
Cả hai đều là lần đầu tiên, Hạ Triều chưa nắm rõ cách thức, cậu cũng không biết làm sao để thả lỏng hoàn toàn.
Nhưng dù sao cũng đang độ tuổi tràn trề nhiệt huyết, nhiều khi đánh mất khống chế, chỉ cần chơi quá là sẽ chọc ra lửa.
Hạ Triều vẫn khá lo lắng, nên dù đã bổ sung kiến thức trên mạng từ lâu, nhưng đến lúc làm thật lại là chuyện khác: “Thật sự đau lắm sao?”
Từ khi còn nhỏ, dù có bị thương thì Tạ Du cũng không hề nhíu mày đến một cái, khả năng nhịn đau rất tốt, lần trước nói đau thực ra phần lớn là do cả đêm không được ngủ ngon nên mới bực bội: “Cũng tạm.”
“Thật ra anh cũng đau mà.”
Hạ Triều không được tự nhiên ho một tiếng, nói: “Em chặt quá.”
Hạ Triều nói xong, Tạ Du đã cởi áo, khoát tay lên hông Hạ Triều, làm bộ muốn tháo dây lưng quần của hắn.
Người trước mặt hắn đang cởi trần, dời đường nhìn xuống dưới xương quai xanh gầy gầy tinh tế là tuyến nhân ngư nửa kín nửa hở. Thuận theo tư thế này, sợi dây đỏ trên cổ tay hơi rũ xuống, hạt đậu đỏ vừa vặn cọ vào nơi khớp xương cổ tay đang nhô lên của người ấy.
Qua một đoạn thời gian ngắn nữa là sắp vào hè, nhưng nhiệt độ mấy đêm gần đây vẫn lạnh hơn ban ngày rất nhiều.
Nói là tháo dây lưng quần, nhưng tay Tạ Du chỉ hời hợt chạm vào một nơi nào đó cách lớp vải vóc, rồi mới giương mắt nhìn hắn: “Lăn qua đây, chẳng phải anh nói sẽ để cho em xử lý sao.”
Hạ Triều chống tay cạnh mép giường, chợt cảm thấy cuống họng khô khốc.
Để nói về năng lực hành động của Tạ Du, ở phương diện này cậu luôn luôn có cách đánh úp khiến hắn không tài nào trở tay, khiến lòng tự chủ của hắn hoàn toàn tan biến.
… Sớm muộn rồi cũng sẽ có lúc hắn chết trên thân người này cho xem.
Đã đến giờ tắt đèn.
Cả tòa nhà cúp điện, chỉ còn lại ánh sáng hắt ra từ những dãy đèn đường.
Tạ Du bị Hạ Triều đè xuống, khuỷu tay chống nơi ván giường, không chịu cam lòng yếu thế, hơi nhổm người lên để hôn môi với hắn.
“Triều ca.”
Âm cuối của Tạ Du hơi khàn, cậu gọi thêm một tiếng: “Anh ơi.”
Chiếc quần jean của Hạ Triều đã bị Tạ Du cởi xuống hơn nửa, giờ phút này đang vắt lỏng lẻo bên hông.
Hắn buông bàn tay đang vuốt ve cằm Tạ Du, vùi đầu, dọc theo đường cong nơi eo hông mà lướt xuống.
Tạ Du kêu lên một tiếng đau đớn, lúc này cậu đã không thể thốt nên lời.
Tạ Du là người rất ít khi chịu thua, ở trên giường cũng thế, dù cho bị đè xuống chiếm giữ, cậu vẫn vô cùng ương ngạnh. Hạ Triều vòng tay ra sau ôm lấy gáy cậu, thở hổn hển nhích lên vài tấc, chạm vào tóc Tạ Du.
Thật mềm.
Còn có tiếng nức nở khe khẽ thuộc về cậu con trai ấy, đầy đè nén nhưng vẫn quyết mím chặt môi không chịu bật ra.
Đến cuối cùng, tầm mắt chỉ còn sót lại khung cảnh tranh tối tranh sáng mờ ảo.
Tạ Du nghe thấy Hạ Triều cứ mãi thì thầm gọi tên mình, giọng hắn rất gần, dường như đang dán sát bên tai cậu. Giọng nói ấy, cùng với những khoái cảm ngập đầu, không ngừng vương vấn hoà quyện vào nhau.
…
Vừa khôi phục thân phận ‘học bá’ chưa đến hai mươi tư tiếng, ngày hôm sau mới tới lớp, Tạ Du đã gục xuống bàn ngủ bù.
Đến tận trưa, cậu vẫn không nghe giảng được môn nào vào đầu.
Cậu học sinh ngồi bàn cuối cùng, gối đầu lên khuỷu tay, trông đến là lười nhác. Bị mái tóc rối ngăn trở, chỉ có thể trông thấy nửa bên mặt, đường nét lạnh lùng, dù đang ngủ thiếp đi nhưng vẫn là dáng vẻ khiến người khác không dám tiến lại gần.
Chồng sách giáo khoa đặt trên bàn cậu tất cả đều mới tinh, hoàn toàn không có dấu vết đã từng đọc qua. Cho dù có thấy tận mắt cũng không một ai nghĩ rằng cậu và hạng nhất kỳ thi kết hợp giữa bốn trường lại là cùng một người.
Nếu như không phải kết quả thi kết hợp bốn trường vẫn đang dán trên bảng thông báo nọ, các thầy cô bộ môn cùng đám bạn trong lớp ngó chằm chằm cái ót quen thuộc kia, thật lòng chỉ muốn coi hết thảy những phong ba trước đó đều là một giấc mộng.
Cứ hết một tiết, bên ngoài cửa sổ lại có học sinh lớp khác lén lút chạy sang đây nhìn.
Trước kia là tới chiêm ngưỡng đại ca cấp trường, bây giờ thì thêm một dòng cảm thán: Má ơi 744 điểm kìa, là 744 điểm mà nằm mơ cũng không gặp đó.
Hạ Triều băn khoăn không biết có phải tối qua mình lại mất khống chế mà làm người ta quá ác hay không, nhưng sau khi nghĩ ngợi, hắn kết luận rằng hẳn là không đâu, tối hôm qua rõ ràng đến cuối người ấy còn không chịu nổi, phải mở miệng xin hắn làm nhanh lên mà: “Vẫn đau sao?”
“Buồn ngủ.”
“Kỹ thuật của anh thế nào, anh cảm thấy lời phê bình lần trước không được khách quan cho lắm đâu nhỉ.”
Tạ Du không muốn để ý đến hắn cho lắm: “Anh lăn đi được không.”
Hạ Triều cũng coi như đã biết rõ thái độ xuống giường là không nhận người của Tạ Du.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu bạn cùng bàn một cái: “Được rồi, em ngủ đi.”
Phòng học lớp 3 coi như yên tĩnh.
Sau khi có thành tích thi giữa kỳ, gần như lớp nào cũng trong tình trạng giải đề thi, giải đề xong chính là sửa đề sai.
Đến hạn cuối nộp bài tập, lúc này Hứa Tình Tình mới ngẩng đầu dứt khỏi bài thi toán, đếm bài tập tiếng Anh trong tay, nhận ra còn hai người chưa nộp, thế là gọi với qua lối đi nhỏ giữa dãy bàn: “Triều ca, bài tập của các ông đâu?”
Hạ Triều đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho cô nàng nói nhỏ chút, sau đó thản nhiên trả lời: “Không làm.”
Hứa Tình Tình ôm chồng bài tập đi qua, nhìn hạng nhất toàn khối đang ngủ, rồi nhìn sang hạng nhì toàn khối đang ngồi tại chỗ mải mê ngắm bạn cùng bàn mình say giấc, thật sự là có nhìn nữa cũng không thể hiểu nổi thế giới của hai tên này.
“Tôi có thể hỏi tại sao lại không làm không? Lỡ lát nữa cô có hỏi, tôi cũng không biết nên nói thế nào.”
“Cái đó hả,” Hạ Triều nói, “Bà cứ báo cáo thẳng với cô là bài tập giao dễ quá.”
Hứa Tình Tình: “…”
Lúc nộp bài tập lên, Hứa Tình Tình run rẩy tay chân, nhỏ chưa từng nghĩ rằng lúc sinh thời mình lại có cơ hội nói với giáo viên một câu “Bài tập cô giao quá đơn giản” kiểu như vậy.
Đương nhiên, với kinh nghiệm giảng dạy gần mười năm trong nghề, cô giáo tiếng Anh cũng chưa từng gặp phải vấn đề này.
Cô tiếng Anh trầm mặc một lúc lâu, đặt tách trà trong tay xuống, nói: “Được rồi, cô đã biết, em cứ để bài tập ở đây đi.”
…
“Bài tập quá đơn giản á?”
“Thầy Đường, hai đứa học trò lớp thầy rốt cuộc là làm sao đấy hả?”
Từ ngày có kết quả thi, văn phòng giáo viên của khối mười một chưa từng hưởng qua một giây yên bình.
Chủ nhiệm Khương là người biết tin đầu tiên, đến quần cũng mặc ngược, vội vội vàng vàng chạy từ ký túc xá giáo viên qua: “Cái gì? Bao nhiêu điểm cơ?”
Không riêng gì chủ nhiệm Khương, lãnh đạo trường Nhị Trung cũng lần lượt qua đây xem bài thi từng người một, nhất là hiệu trưởng cứ đọc chăm chăm cả buổi không nói nên lời, cuối cùng khó khăn lắm mới thốt ra một câu: “Tốt, tốt lắm, không hổ là học sinh của Nhị Trung chúng ta! Phải đưa vào sách vàng lịch sử của trường mới được! Cứ đề rằng học sinh Nhị Trung đã làm nên kì tích, lội ngược dòng đánh bại cả bốn trường trung học!”
Giáo viên các lớp khác thì ngoại trừ tò mò, cũng không giấu được vẻ hâm mộ, trong một lớp mà đào tạo được tận hai học sinh có hy vọng cạnh tranh ngôi trạng nguyên kỳ thi đại học của thành phố A…
“Hai em đó hả, tình huống có hơi đặc biệt.”
Đường Sâm cũng không rõ ràng ngọn ngành câu chuyện, chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Tình huống đặc biệt.”
Các giáo viên ngồi trong văn phòng đang nói dở đề tài này, cửa phòng làm việc bỗng bị người đẩy ra, giáo viên đang đứng lấy nước ở máy lọc cạnh cửa ngạc nhiên kêu lên: “Cô Từ?”
Từ Hà đứng trước cửa văn phòng, cầm trong tay một tập tài liệu, vẻ mặt gượng gạo: “Tôi tới… tìm cô Vương, có tài liệu muốn gửi cho cô ấy.”
“Cô Vương hiện giờ không có ở đây, cô cứ để lên bàn cho cô ấy là được.”
Từ Hà nhẹ giọng đáp lại.
Cô ta đã từng công tác tại văn phòng này.
Mặc dù thời gian không lâu, nhưng bố cục, bài trí, đối với cô ta vẫn khá quen thuộc.
Dò xét bốn phía, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa mắt về bàn làm việc cũ của cô ta ngày trước. Đường Sâm đang chấm bài, dường như cũng phác giác có người đang nhìn, lúc ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Từ Hà.
Đường Sâm không hiểu rõ nên mỉm cười với cô ta, coi như bắt chuyện.
Từ Hà cũng cười, dù rằng nụ cười có hơi miễn cưỡng: “Thầy Đường à, nghe nói lần này lớp thầy có tới hai em…”
Đường Sâm bị đề tài ‘điểm số’ này bủa vây suốt mấy ngày hôm nay, đã không còn tâm trạng hoảng hốt như lúc đầu nữa, hiện giờ chỉ mong chuyện này chóng qua càng nhanh càng tốt, miễn làm ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của hai đứa nhóc kia: “À, không có gì không có gì đâu ạ, không đáng nhắc tới.”
“…”
Nếu nói tâm trạng lúc này của Từ Hà không rối bời thì ắt hẳn là giả, nhưng hơn cả rối bời chính là hối hận và không cam lòng. Hai học sinh của lớp 3 đạt được thành tích cao đến mức khiến người khác phải mở rộng tầm mắt, các thầy cô bộ môn của lớp nhờ thế cũng được lây không ít ánh sáng.
Giá như cô ta còn phụ trách, giá như cô ta vẫn còn làm chủ nhiệm lớp này.
Từ Hà mang tâm tình gần như là căm hận.
Dù rằng không biết nên hận ai.
Nhưng cô ta chợt nhớ lại rất nhiều chi tiết trước kia, bắt đầu từ ngày khai giảng đầu tiên, rồi tới Dương Văn Viễn, cuối cùng là vào kỳ thi tháng ấy, khi Hạ Triều đứng trên bậc cầu thang hỏi cô ta: Là vì thành tích của em kém sao?
Từ Hà không dám nghĩ tiếp nữa, khuôn mặt bắt đầu nóng bừng.
Càng nghĩ, càng không biết nên giấu mặt mũi vào đâu.
Cô ta không nán lại lâu, đặt tài liệu lên bàn cô Vương, quay người đi khỏi.
“Vẻ mặt của Từ Hà lúc nãy, tụi ông không biết đâu, quá đã!”
Vạn Đạt chuồn từ cửa phòng giáo vụ về, ngay lập tức lôi Lưu Tồn Hạo nhập bọn, một người đóng vai Lão Đường, một người đóng vai Từ Hà, bước chân lả lướt, thẽ thọt cất giọng: “Ôi, nghe nói lớp các thầy —— ”
Lưu Tồn Hạo bình tĩnh khoát tay: “Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.”
Cả lớp 3 bắt đầu xúm vào ầm ĩ hết cả lên.
Tạ Du đổi tư thế, nhưng vẫn bị đám bạn làm ồn không ngủ được, ngồi dậy, nhìn vẻ mặt mấy đứa Vạn Đạt đang tụ lại một chỗ cười ngớ ngẩn, cũng không thể dấy lên lửa giận, đành chậm rì rì hỏi: “Làm cái gì đấy?”
Vạn Đạt thấy cậu tỉnh, thế là định diễn thêm lần nữa. Khắp chốn mừng vui.
Nhưng mà cậu chàng vừa đi qua, bỗng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Cổ áo Tạ Du chưa cài hết cúc, nhất là vừa rồi nằm úp sấp, sau khi ngồi dậy cổ áo bị trễ xuống một chút. Vạn Đạt nhủ thầm, không biết Du ca nhà mình đêm qua đã đi đâu làm gì, cuộc sống về đêm thật là phong phú, trông thiếu sức sống như thể thoát hết xương cốt.
Vạn Đạt đang nghĩ ngợi, chợt loáng thoáng trông thấy một vệt đỏ rất bắt mắt phía dưới xương quai xanh của Tạ Du.
Tuy rằng cũng chỉ trong chớp mắt.
“Du ca, cậu không đóng kỹ cửa sổ phòng ngủ à?”
Tạ Du kéo cổ áo bị trễ lên: “Cửa sổ?”
Vạn Đạt nhớ tới lần trước, cảm thấy chắc Tạ Du có nhóm máu O, thể chất vô cùng hút muỗi, thế là nói tiếp: “Sắp đến hè rồi đó, nhớ kiểm tra rèm cửa nữa nhé.”
“…”
Tạ Du căn bản không hề biết cậu ta đang nói gì.
Tác giả có lời muốn nói: Thích, là làm càn, nhưng yêu, là khắc chế. —— Hoàng Kéo Đèn.
Hoàng của các bạn yêu các bạn.
- -----------
Mùa dịch đang hoành hành, mọi người ra đường nhớ mang khẩu trang, thường xuyên khử trùng tay và nhắc nhở mọi người xung quanh nhé! Chung tay chống lại đại dịch mọi người ơiiii