Ngụy Trang Học Tra

Chương 107: Chương 107: Chương 105




“Anh có thể mặc áo vào được không?”

“Hả?”

Tạ Du chỉ chỉ áo sơ mi khoác trên người hắn.

Hạ Triều vươn tay đóng cửa phòng tắm, mải lau tóc, mới đầu còn định để mình trần đi thẳng ra ngoài: “Có gì phải thẹn thùng, cởi hết em cũng từng thấy rồi kia mà.”

Tạ Du đổi tư thế sang giạng chân, cổ tay khoát lên thành ghế, đôi chân dài co lại, dùng dáng ngồi ấy ngoắc ngoắc tay với Hạ Triều.

Hạ Triều bới tóc qua loa vài lần, vắt khăn mặt quanh cổ.

Chờ hắn tới gần, lúc này Tạ Du mới vươn tay, cài từng chiếc cúc áo từ dưới lên giúp hắn.

Ngón tay của Tạ Du cách lớp vải áo, động tác chậm rãi, ngẫu nhiên chạm nhẹ vào eo hông hắn, hờ hững lướt qua.

Vốn dĩ Hạ Triều không cảm thấy động tác này có vấn đề gì, nhưng khoảng cách càng thu hẹp lại, đến khi ai kia cài được mấy hàng cúc, ngón tay từ dưới eo bắt đầu chậm rãi lần lên đến ngực, lúc này hắn mới thấy khó kìm lòng nổi.

Tạ Du vừa cài cúc áo vừa ngẩng đầu lên, cài xong hàng trên cùng cũng là lúc đối diện với ánh mắt của Hạ Triều.

Cả hai đều không cất lời.

Nhìn nhau một lúc lâu, Hạ Triều hơi cúi người, đang định tiến sát lại gần, cửa phòng ngủ bỗng bị ai đó đập rầm rầm.

“…”

“Đại ca!”

“Có ai ở phòng không?”

“Hế lô??”

Tiếng người ngoài nửa nhốn nháo ầm ĩ, giọng Vạn Đạt là to nhất, ra sức gọi ‘đại ca’ hết sức nhiệt tình.

Hầu kết Hạ Triều không nhịn được giật giật: “… Má.”

Tạ Du nghe thấy vậy cũng buồn cười, vươn tay lên, dứt khoát túm lấy cổ áo hắn, không nói hai lời kéo người về phía mình.

Hạ Triều lập tức mất thăng bằng.

Tạ Du không thèm nương tay, thẳng thừng mà thô bạo, hôn lên môi hắn một cái coi như dỗ dành.

Sau đó Tạ Du mới buông tay, nhướn cằm nói: “Mở cửa đi.”

Mấy đứa con trai học nội trú của lớp 3 đứng đợi ngoài cửa hai phút, đang định tiếp tục đập cửa thêm hiệp nữa, nhưng chưa kịp đụng tới thì cánh cửa đã bị người ở trong kéo ra.

Hạ Triều đứng chắn trước cửa hỏi: “Có việc gì?”

Vạn Đạt đưa cho hắn một quả táo ban nãy tiện tay lấy của mấy đứa bạn trong ký túc: “Triều ca, nghe nói cậu chuyển phòng rồi hả? Vào nhà mới là chuyện đại hỉ, tụi tui cố ý tới chúc mừng nè.”

Hạ Triều cầm quả táo, cảm thấy đám bạn quả thực hơi quan trọng hóa vấn đề: “Cám ơn nhưng… Tôi chỉ chuyển sang cửa đối diện thôi mà.”

“Khách sáo gì chứ, chuyển sang cửa đối diện cũng là chuyển!”

Nói ăn mừng nhà mới, thực chất đều là mượn cớ. Trong tay mấy đứa này đều là sách ôn luyện dày cộp, chỉ thiếu nước mang thêm ghế nhựa đến ngồi thành hàng nghe giảng bài.

Số bài cần hỏi quá nhiều, Tạ Du vốn cũng không có khả năng kiên nhẫn dạy lần lượt từng người một, cậu đưa tay ấn mi tâm, nói với người kế tiếp: “Tự mình ngẫm lại đề bài xem.”

Hạ Triều: “Nhắm mắt lại, dùng hết sức cảm thụ đi.”

Vạn Đạt cầm sách bài tập thở dài: “Vừa nãy tui cũng ngồi trong phòng trao đổi tinh thần với nó hết hơn bốn mươi phút rồi, cảm thụ mãi mà có hiểu nổi rốt cuộc nó là thế nào đâu.”

“…”

Vạn Đạt trút nỗi lòng xong, thừa dịp xếp hàng rảnh rỗi đi qua xem bài tập đang làm dở trên bàn Tạ Du.

Độ khó của đề này, đừng nói bốn mươi phút, có cho bốn mươi tiếng cậu ta cũng không giải ra được.

Hạ Triều phách lối nói ra ngoài rằng bài tập quá dễ, thật ra các thầy cô bộ môn không hề lấy làm phật lòng, dựa vào trình độ của cả hai mà giao bài riêng cho bọn hắn làm. Nhất là Ngô Chính, thẳng tay ra bài khó ngang ngửa chuẩn của các trường trọng điểm.

Vạn Đạt đã từng nghe Ngô Chính hết sức sung sướng nói trong văn phòng: “Bình thường tôi toàn phải dằn lòng không được giao mấy bài nâng cao cho chúng làm ấy chứ… Chẳng lẽ lần này lại không làm khó được chúng, cứ tưởng tôi dễ ăn chắc?”

Chờ giảng xong bài, đã sắp tới giờ tắt đèn. Quản lý ký túc xá bắt đầu cầm đèn pin quơ tới quơ lui dưới lầu, ánh đèn sáng rực lia khắp bốn phía, thỉnh thoảng lọt qua khe cửa sổ, khiến căn phòng trở nên sáng sủa không ít.

Tạ Du đang định đuổi người, nhưng nhận ra mấy đứa này vẫn đang tụ tập một chỗ tán phét, chủ đề càng lúc càng lệch hướng: “Cuối tuần trước tui mới tải một bộ phim, hay là, cùng nhau xem luôn đi?”

“Phim gì thế?”

“Còn có thể là phim gì nữa, là phim mà con trai tụi mình đứa nào cũng thích ấy.”

Đối với cánh nam sinh, cuộc sống phong phú về đêm cũng chỉ quanh quẩn những chuyện như vậy.

Tạ Du không có ý định tham gia cuộc tán gẫu nồng nhiệt phấn khích này, cũng không muốn xem phim để làm phong phú cuộc sống về đêm, nhưng ba chữ ‘Không xem, lượn’ cũng chỉ là vô dụng, vì cậu bạn kia đã bắt đầu bật video trên điện thoại: “Nói cho mấy người nghe, bộ này kích thích cực kỳ luôn ấy, phim đỉnh của đỉnh, muốn ngừng cũng không được đâu —— ”

Những đứa còn lại đều dồn hết tâm trí về phía này: “Ồ?”

Hạ Triều: “Mấy người đừng có quậy nữa, về phòng mà xem…”

Hắn chưa kịp dứt lời, một tiếng thét chói tai đầy ghê rợn đột ngột vang lên giữa căn phòng.

Quái dị, âm u, chợt lên cao rồi lại xuống thấp.

Màn hình điện thoại vốn đang tối thui bỗng chậm rãi hiện ra một bóng người, bóng người kia từ từ tiến lại gần, xách theo một con rối bẩn thỉu —— mãi đến khi không thể tiến gần hơn nữa, mới đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt méo mó đầy vết thương, bị mái tóc dài che khuất đến hơn nửa!

Khóe môi kẻ nọ nhếch lên cười, tạo thành một đường cong quái dị, mỗi lúc một kéo căng.

Tên phim: “Quỷ ám”.

“…”

Ngay lúc tiếng thét vừa cất lên, gần như ngay lập tức Hạ Triều đã bắt lấy tay Tạ Du, cả người bỗng chốc cứng đờ, tiếng chửi thề kẹt nơi cửa miệng, vất vả lắm mới nuốt xuống được.

Mẹ nó.

Kích thích thật chứ không đùa.

“Tui biết bộ này rồi, cải biên từ tiểu thuyết đúng không, nguyên tác hay cực kỳ, hồi còn bé đọc truyện này xong mà đến tối không dám đi ngủ luôn,” Vạn Đạt nói xong, mới nhớ ra hình như vừa nãy hai đại ca ngồi kia có nói gì đó, “Du ca cậu vừa nói gì thế?”

Sau đó Hạ Triều nghe thấy bạn trai chẳng hề có lương tâm của mình đổi giọng ngay tức thì: “Không có gì, phim này không tồi.”

Vạn Đạt hỏi tiếp: “Phải không, vậy còn Triều ca?”

Xương ngón tay Tạ Du đang kề sát lòng bàn tay hắn, Hạ Triều dùng sức siết chặt thêm mấy phần.

“Tôi không thích lắm,” Kỹ năng diễn xuất của Hạ Triều đúng là vô đối, hoàn toàn không nhìn ra sơ hở, “Mô típ cũ quá rồi, trông giả hết sức, chẳng thấy có gì hay cả, thế này mà cậu mất ngủ mấy đêm liền cơ à?”

Đám còn lại không hề phát giác ra có gì bất thường, nghe xong đều phục sát đất.

Tạ Du thực sự không nhịn được: “Trước khi nói mấy lời này, buông lỏng tay ra đã được không?”

Hạ Triều: “Không buông.”

Sau khi tắt đèn, trong phòng ký túc tối thui, vươn tay không thấy rõ năm ngón.

Ánh sáng le lói của màn hình điện thoại di động hắt lên từng khuôn mặt, kết hợp với âm thanh, khung cảnh càng thêm phần quái dị.

Tạ Du không có mấy hứng thú đối với loại kịch bản phim kinh dị kiểu này, tất cả đều là do đám nhát gan nhát chết kia, vốn dĩ chỉ là phim dọa ma năm xu bình thường, thế nhưng bầu không khí đã bị tụi nó nâng tầm lên cảnh giới không tưởng.

“Đậu má!”

“Ối trời đất ơi!”

“Đừng nói là người này cũng chết rồi nhá?”

“Tui hơi mỏi tay rồi, đợi một chút, để tìm chỗ đỡ đã…”

Hạ Triều chỉ có thể tỏ vẻ oai phong trước mặt tụi Vạn Đạt, chờ đám bạn hoàn toàn đắm chìm vào nội dung phim, lúc này mới thấp giọng thì thào: “Mẹ nó phim này dọa người quá vậy.”

Tạ Du nhạo lại lời hắn vừa nói, bắt chước rất giống: “Mô típ cũ quá rồi, chẳng thấy có gì hay cả.”

Hạ Triều cất giọng nhắc nhở: “Đủ rồi đó.”

Hạ Triều nắm rất chặt.

Tạ Du không nói thêm gì nữa, mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cổ tay giật nhẹ, sau đó từng xíu một, năm ngón tay dần len vào giữa kẽ ngón tay Hạ Triều.

Mặt bàn quá thấp, cậu bạn kia cầm điện thoại lâu nên bị mỏi tay, đang mải tìm khắp nơi xem có chỗ nào làm giá đỡ điện thoại được không.

Đúng lúc này một bóng ma dữ tợn đột ngột xuất hiện trên màn hình, người anh em ngồi bên cạnh bị dọa hết cả hồn, túm luôn người gần mình nhất để bám víu, vừa kéo một cái —— điện thoại liền bị tay của cậu chàng hất văng ra ngoài.

Vỏn vẹn một tiếng rưỡi xem phim mà thật quá khổ sở, giữa chừng điện thoại bị hất bay đến ba lần.

“Ngồi yên coi nào, đừng có quăng nữa chứ, bộ định vứt luôn điện thoại khỏi dùng đấy à…”

“Tui ngồi yên nãy giờ mà, không biết đứa nào cứ kéo ấy chứ.”

Cuối cùng khi bộ phim kết thúc, trước lúc đi mấy đứa này còn chần chừ mãi, muốn lập thành nhóm cùng nhau về: “Tôi ở tầng bốn nè, có ai tiện đường không?”

Trên đường về dọc theo dãy hành lang, thậm chí Vạn Đạt đã không nhịn được mà cảm thán: “Đúng là không hổ danh đại ca của chúng ta, hai người kia bình tĩnh thật đấy.”

Nhưng mà một vị đại ca vừa được khen bình tĩnh đồng thời đã từng tỏ ra vô cùng khinh bỉ chuyện ‘sợ đến mức đêm không dám ngủ’, giờ đây vừa đóng cửa đã quay đầu lại hỏi: “Ngủ cùng nhau không?”

Tạ Du ngồi trên giường nhìn hắn: “Đừng nói với em anh không dám ngủ một mình nhé.”

Hạ Triều co được dãn được: “Không dám.”

“…”

Có lẽ trong quãng thời gian gần đây, xem phim vào buổi đêm là hoạt động giải trí duy nhất của đám học sinh nội trú.

Lớp mười hai, gần sát kỳ thi đại học.

Từ hồi mới ngấp nghé vào lớp mười, chủ đề này đã bị mọi người nhắc tới không ngừng, chỉ là tất cả đều chưa có cảm giác gấp gáp, luôn nghĩ rằng thời gian còn dài, chuyện đó vẫn còn ở rất xa.

Song xếp hạng kỳ thi kết hợp giữa bốn trường lần này đã khiến tất cả thí sinh lớp mười một cảm nhận được sức ép thi đại học sớm hơn bao giờ hết.

Cũng là lần đầu tiên mọi người nhận thức rõ vị trí hiện tại của mình vào lúc này, đã bước thêm một bước về phía trước.

Thêm một bước nữa chính là lớp mười hai.

“Nếu không có gì bất ngờ, hè này chúng ta sẽ quay lại trường sớm hơn mọi năm, nhà trường dự định tổ chức học bổ túc cho các em, tranh thủ trong kỳ nghỉ hè sẽ hoàn thành xong lượt ôn tập đầu tiên.”

Qua cuộc thi giữa kỳ, ngay sau đó phải chuẩn bị cho thi cuối kỳ, đám học trò phần lớn đều đang mong ngóng đến ngày nghỉ, thế nên Lão Đường phải chích ngừa một mũi trước cho cả bọn: “Xếp hạng thành tích lần này không tốt, cũng không phải lo lắng quá, chúng ta vẫn còn thời gian một năm nữa kia mà…”

Lão Đường nhân tiết tự học buổi sớm làm một bài diễn thuyết đủ ba trăm sáu mươi lăm độ về lớp học hè, sau đó lái ngoặt chủ đề sang hướng khác, Tạ Du nghe câu được câu chăng, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Cậu với Hạ Triều ngủ cùng nhau một đêm, lúc sáng dậy cả người đều không thoải mái, hận không thể đạp bay tên này về lại phòng đối diện.

Chỉ là trạng thái ngái ngủ của cái tên Hạ Triều nào đó vào sáng sớm quá đỗi quấy người, khiến tính tình cáu kỉnh cậu bị bào mòn gần như sạch sẽ.

Thích nằm ỳ ra coi như không nhắc đến, nhưng có gọi hắn dậy, thì thế nào cũng sẽ ngậm bàn chải đánh răng, mắt nhắm mắt mở đứng sau lưng cậu, chống cằm lên vai cậu mà thủ thỉ “Buồn ngủ quá đi”.

Trước kia cũng thường qua phòng nhau ngủ, nhưng sau khi chính thức ở chung, mới cảm thấy dường như có gì đó thật khác.

Tạ Du đỡ trán thoáng nhìn qua người bên cạnh, nghĩ tới khi vừa mới chuyển đồ tới, Hạ Triều đã từng nói một câu,

“Mở mắt ra là được nhìn thấy em”.

Lời editor: Lười quá, xin lỗi mọi người T_T

- -

Chương mới có rồi huhu, hóng muốn chết. Thương thương editor

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.