Ngụy Trang Học Tra

Chương 109: Chương 109: Chương 107




Bầu không khí ở phòng thi số một, về cơ bản khác biệt một trời một vực so với hang ổ đám học sinh kém.

Không có những đứa học sinh hô hào bàn bạc kế sách gian lận, cũng không có dịch vụ mua bán đáp án gì cả. Chỉ có một đám học bá giành giật từng giây từng phút vùi đầu đọc sách, dẫu còn một giây đồng hồ cũng ráng tranh thủ học thuộc thêm mấy từ đơn tiếng Anh.

Vừa mới đẩy cửa ra, Tạ Du đã không khỏi choáng váng.

Hạ Triều đi đằng sau.

Trông bộ dạng hắn nhàn tản hết sức, bút mực màu đen nhét bừa vào trong túi đồng phục, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một học sinh đang chuẩn bị vào phòng thi.

Chưa vào đến cửa lớp, hắn đã ghé vào cửa sổ hô “Chào mọi người” với đám học sinh mặt mũi lạ hoắc đang ngồi trong.

Cả phòng thi không có một ai dám lên tiếng, chỉ trừ Tiết Tập Sinh – học ủy của lớp 3 ngồi bàn thứ sáu dãy đầu tiên, mặc dù thành của của cậu ta không thuộc top dẫn đầu, nhưng phong độ thì rất ổn định, lần nào cũng nằm trong mười hạng đầu toàn khối.

Tiết Tập Sinh nhíu mày, ngẩng đầu rời khỏi cuốn sổ tay từ vựng tiếng Anh của mình: “Bạn học Hạ Triều, xin hãy giữ gìn trật tự được không.”

Hạ Triều ra dấu tỏ vẻ không vấn đề gì.

Tạ Du không buồn nhiều lời, cậu chỉ với tay ra sau, nắm lấy ống tay áo Hạ Triều, kéo tên ngu ngốc sau lưng mình một cái.

“Thời gian thi sắp bắt đầu, mời các thí sinh thu dọn những dụng cụ không liên quan đến quá trình làm bài —— ”

Loa phát thanh thúc giục liên hồi.

Tạ Du kéo ghế ngồi ra, chân ghế xê dịch vừa kêu ‘kẹt’ một tiếng rất nhỏ, cậu chưa kịp ngồi xuống, đã thấy cô bạn ngồi bàn bên cạnh run bắn cả người: “…”

“Em đáng sợ lắm à?”

Giám thị chưa tới, Tạ Du hơi ngả đầu về sau, thấp giọng hỏi: “Như thể gặp ma vậy.”

Hạ Triều nhìn theo ánh mắt Tạ Du, cũng trông thấy nữ sinh ngồi dãy bên cạnh đang không ngừng run tay kia, không riêng gì tay, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Hạ Triều nghĩ thầm, đáng sợ làm sao được chứ, bạn nhỏ nhà mình đáng yêu vậy cơ mà.

Nhưng mà hắn vẫn chưa nói ra, tự dưng muốn trêu cậu một lát: “Chắc là cũng hơi hơi đó, không thì em cười một cái tỏ ý thân thiện xem nào?”

“Không cười haha thì cũng cười mỉm với người ta một cái đi.”

Hạ Triều nói xong bèn chạm tay vào khóe miệng Tạ Du, định dùng tay để kéo môi cậu thành nụ cười thân thiện.

Tạ Du không biết cái tên sau lưng mình đang tính giở trò gì, quay đầu ra sau định hỏi xem hắn mang theo mấy cây bút, nhưng chưa kịp nói thì đầu ngón trỏ của Hạ Triều đã sượt qua khóe môi, chạm vào chính giữa bờ môi cậu.

Cả hai đều sửng sốt.

Không phải động tác gì lớn mật, thế nhưng tư thế này trông càng có vẻ mập mờ khó nói.

Nữ sinh bàn bên càng thêm run rẩy, thiếu chút nữa không cầm nổi cây bút trong tay, làm rớt xuống mặt bàn.

Cõi lòng cô nàng gần như sụp đổ, dù chưa bắt đầu thi, nhưng tâm trạng đã như thể tuột dốc không phanh.

Không nhắc tới chuyện đáng sợ hay không…

Nhưng vì sao hai học bá trường mình lại trông mờ ám quá vậy?

Tiếng chuông báo giờ thi reo trước mấy phút, các giám thị mới mang theo bài thi đi từ hành lang đối diện tới.

Đám học bá của phòng thi số một này có hứng thú duy nhất với độ khó của bài thi, trong mắt toàn là các loại đề, chưa bao giờ thèm để ý xem giám thị là ai.

Cả phòng vẫn đang vùi đầu ôn bài, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót nện xuống sàn từ xa tiến lại gần.

Mãi lâu sau Hạ Triều mới rút tay về, lòng bàn tay vẫn còn hơi âm ấm.

“Lần trước là sơ suất thôi,” hắn không mấy tự nhiên cầm chiếc bút trên bàn lên, nắm trong tay, nói tiếp, “Không tin thì lần này so tài nữa nhé?”

Tạ Du hơi nhếch khóe miệng: “Chẳng có gì là sơ suất cả. Hai điểm kém hơn của anh, là chênh lệch giữa người với người.”

Nói một cách chính xác, hẳn là chênh lệch giữa người và kẻ ngốc.

Thực lực của cả hai tương đương nhau, nếu có thật sự tranh đấu, thì thắng bại cuối cùng cũng chỉ phân định ở một hai điểm vậy thôi.

Tạ Du cẩn thận nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn đây là lần duy nhất cậu có hứng thú với thành tích xếp hạng, trước giờ cũng chỉ có việc tranh ‘vị trí đội sổ’ mới được cậu coi là mục tiêu phấn đấu giống vậy.

Tiếng giày cao gót dừng lại ở trước cửa lớp 11-1.

Từ Hà nhủ thầm với bản thân ‘Chỉ là hai đứa học sinh thôi mà’, lúc này mới đẩy cửa lớp học đi vào.

Vẻ mặt Từ Hà không hề có biến hóa gì, vào cửa bèn bắt đầu kiểm kê bài thi.

Hạ Triều thì có vẻ khá bất ngờ, liếc nhìn Từ Hà một cái, động tác xoay bút hơi khựng lại: “… Là bả à.”

Từ Hà chia bài thi theo từng dãy bàn xong, rồi mới ngẩng đầu, lơ đãng liếc mắt nhìn hai người ngồi phía trên.

Tạ Du chẳng buồn nhìn cô ta lấy một giây, chưa đến giờ phát bài, thế là cậu dứt khoát gục xuống bàn ngủ bù.

Còn người ngồi sau cậu, đang dựa lưng vào tường, tư thế ngồi biếng nhác mà tùy ý, lúc Từ Hà liếc qua, hắn không hề e dè đối mắt nhìn cô ta.



Xấu hổ, vô cùng xấu hổ, cùng với đó là một loại cảm xúc không nói nên lời, khiến cô ta phải vội vàng dời mắt đi chỗ khác.

Tiếng chuông làm bài vang lên.

Từ Hà khẽ thở hắt.

Phòng thi số một vốn không cần phải giám thị, Từ Hà ngồi trên bục một lúc, đứng dậy di chuyển quanh phòng học vài vòng.

Cùng với tiếng lật bài thi sột soạt, cô ta bỗng nhớ tới tổng điểm cao ngất không tưởng của hai đứa học sinh kia.

Từ tận đáy lòng vẫn không thể tin tưởng, cùng với lòng hiếu kỳ không ngừng thúc giục… Rốt cuộc khi đi tới vòng thứ hai, cô ta thả chậm bước chân, giả bộ như lơ đãng tới gần nhìn bài thi của Tạ Du và Hạ Triều.

Chỉ một lần này, đã đập tan hết thảy những tiếng kêu gào ‘Không thể nào’ đang nhen nhóm trong lòng cô ta.

Không biết do tiết trời quá oi bức, hay là bản thân cô ta không tài nào thở nổi.

Như có thứ gì tắc nghẹn trong lồng ngực Từ Hà.

Tạ Du chẳng hề chú ý tới Từ Hà vốn chỉ giám thị mà nhập diễn sâu đến vậy, lần này thành phố A thi chung một đề duy nhất, đề bài ra thật sự rất khó, có mấy bài cậu cũng không nắm chắc được, vẫn đang băn khoăn không biết có nên hạ bút không.

Kỳ thi cuối kỳ diễn ra trong hai ngày liên tiếp.

Thi xong trở lại lớp học cũ, tất cả mọi người đang mải đọ đáp án.

“Chuột này,” Vạn Đạt vừa trở về từ phòng thi, vịn cửa bày vẻ mặt nghiêm túc, “Thật sự xin lỗi, có lẽ tui không thể thừa kế tài khoản pháp sư max cấp của ông đâu, chắc tui cũng sắp chết luôn rồi.”

La Văn Cường: “Còn tôi nữa, tôi cũng bất lực.”

“…”

Lưu Tồn Hạo lòng đầy đau khổ, không ngờ đến người thừa kế di sản của mình cũng qua đời tới tấp thế này, đau khổ một lúc rồi mới cất giọng hỏi: “Triều ca, các ông thi thấy thế nào?”

Hạ Triều vĩnh viễn tràn ngập tự tin: “Thấy rất tốt.”

Lưu Tồn Hạo: “Có lần nào mà cảm giác của ông chính xác đâu —— lần trước kêu với tôi là tiến bộ vượt xa bình thường, đấy là vượt xa quá bình thường rồi có biết không, vốn chính là bất bình thường!”

Hạ Triều khá là băn khoăn với định nghĩa ‘bất bình thường’ này: “Tôi có chỗ nào không bình thường chứ hả?”

Tạ Du: “Anh coi lại bài thi bị trừ điểm của mình đi rồi nói tiếp, giỡn vui quá nhỉ.”

Hạ Triều im bặt.

Cả lớp ầm ĩ cả buổi, sau đó Lão Đường mới vào thông báo về lịch nghỉ hè và nhập học.

“Trong hai tuần tới mọi người hãy nghỉ ngơi lấy lại sức, chuẩn bị cho một năm vô cùng vất vả phía trước, trong kỳ nghỉ nếu có đi đâu thì nhớ phải chú ý an toàn nhé.” Lão Đường từng dẫn dắt rất nhiều lớp qua giai đoạn tốt nghiệp, mỗi lần nhắc đến chủ đề năm cuối cấp, vẫn không nhịn được mà lo lắng hộ đám nhóc này.

Ngày nghỉ quá ngắn, ngắn đến độ không khỏi thấy đau lòng.

Chỉ có vài ngày ít ỏi, hơn phân nửa sẽ bị phụ huynh hối thúc đưa đến đủ loại lò luyện thi khác nhau, gần như không một ai chờ mong đến nghỉ hè, thế nên đều không quá để ý đến mấy lời căn dặn của Lão Đường: “Vâng, đã biết ạ.”

“Tới giờ về nhớ thu dọn đồ đạc sạch sẽ, đến ngày quay lại trường chúng ta sẽ không học ở phòng này nữa mà dời đến khu Trí Viễn.”

Mấy tòa nhà dạy học của Nhị Trung được phân chia rất cụ thể, tòa Trí Viễn ở khá xa sân tập thể dục, so ra cũng tương đối yên tĩnh, năm nào học sinh lớp mười hai cũng đều được bố trí học ở tòa nhà này.

Tấm biển ngoài cửa lớp từ ’11-3′, nay đã đổi thành ’12-3′.

Chờ kỳ nghỉ hè có cũng như không nọ qua đi, vào cái ngày quay lại trường để học bù, tất cả đều cảm thấy mới mẻ.

Lưu Tồn Hạo tràn đầy khí thế ‘đại ca’, đi đường mà cảm thấy lưng mình ưỡn càng lúc càng thẳng, kỳ này cậu chàng trọ lại ở trường, vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói: “Từ nay về sau tụi mình chính là lão làng ở Nhị Trung rồi, cả Nhị Trung từ trên xuống dưới đều phải gọi tụi mình một tiếng đàn anh!”

Tạ Du vừa tắm rửa xong, tiếng Lưu Tồn Hạo oang oang từ đầu hành lang bên kia truyền tới.

Cậu đi chân trần ra đến phòng ngủ, hỏi Hạ Triều đang nằm trên giường mình: “Sao rồi, kỳ này mấy đứa kia đều trọ ở trường hết à?”

Hạ Triều vẫn không mở mắt: “Thấy bảo đi đi về về tốn quá nhiều thời gian, phải tranh thủ tiết kiệm thì giờ để ôn thi đại học.”

Vậy là lại thêm phần náo nhiệt.

Cả đám lớp 3 cùng tụ tập một chỗ thế này thì ôn luyện gì nữa, có khi ngày nào cũng bày trò nghịch phá không biết chừng.

“Anh có tắm nữa không.” Tạ Du hỏi tiếp.

Bên ngoài mặt trời chói chang, thời tiết vô cùng nóng nực.

Hạ Triều vốn định nằm đợi bạn nhỏ nhà mình tắm xong là đến lượt hắn, nhưng giờ đây cảm giác nóng bức đã lui dần, hắn cũng lười không muốn động đậy, lơ đãng hỏi lại: “Có nên đi hay không ta?”

Kỳ nghỉ chẳng được mấy ngày, phần lớn thời gian không gọi video thì cũng là điện thoại, so với cậu, Cố nữ sĩ càng thường xuyên nhắc tới cái tên “tri kỷ của phái đẹp” này hơn.

“Xem thằng bé có rảnh thì mời tới nhà mình chơi được không con? Muốn ăn gì để mẹ xuống bếp.”

“Cậu ấy không rảnh ạ.”

“Con chưa hỏi thì sao biết được người ta có rảnh hay không.”

“…”

Hạ Triều lấy tay che mắt, nằm một lúc mới đứng dậy lấy quần áo đi tắm.

“Phòng mình có quả táo nào không nhỉ,” Hạ Triều đang tắm dở, nhớ tới món quà mừng tân phòng mà Vạn Đạt tặng mình, bèn hỏi, “Chúng ta có nên qua bên đó tặng gì không?”

“Cái gì?”

Vừa mới quay về trường, lấy đâu ra táo bây giờ.

Cuối cùng mấy ‘hộ gia đình mới’ là đám Lưu Tồn Hạo mỗi người nhận được một tờ giấy A4.

La Văn Cường đang quét dọn vệ sinh, tò mò lật mặt sau tờ giấy: “Cái này là gì vậy —— ”

Hạ Triều: “Đồ tốt.”

Tạ Du đứng dựa khung cửa, không muốn chứng kiến cảnh tượng này cho lắm.

Trên tờ giấy A4 là hai chữ ‘Hạ Triều’ to đùng phách lối, chiếm hết hơn nửa mặt giấy.

La Văn Cường: “…”

Lưu Tồn Hạo: “…”

Tất cả những hộ gia đình mới: “…”

Đây là sao, tặng chữ ký của chính mình ư?

“Tôi nghĩ mãi cũng không biết nên tặng gì cả. Không bằng thế này, chờ sau này tôi phất lên như diều gặp gió, mấy đứa bọn ông có thể lấy chữ ký tôi mang bán được giá hời, tha hồ mà ăn tiêu…”

Hạ Triều chưa nói dứt câu, La Văn Cường đã rục rịch lăm le cán chổi trong tay.

Mới quay về trường chưa được hai tiếng, khu ký túc xá nam sinh đã diễn ra sự kiện ‘quần ẩu’ quy mô lớn, rượt đuổi toán loạn, ầm ĩ vô cùng. Khiến cho đám nội trú từ tầng 1 tới tầng 6 đều phải thò đầu ra hóng hớt.

Tạ Du không thèm tham gia, nhìn Hạ Triều bị mấy đứa kia đuổi từ tầng ba tới tận tầng thượng, rồi tiếp tục chạy xuống, tổng cộng cả đi cả về mất đến hai vòng.

“Triều ca, có gan ông đứng lại xem nào!”

“Đồ không biết xấu hổ, ông đã thấy ai ký tên như ông chưa —— có chữ ký nào to bự chảng thế không hả, hay là đóng thêm cái khung ảnh nữa cho vừa lòng ông nhá?”

Giữa muôn trùng vây tràn ngập tiếng gào phẫn nộ, là Hạ Triều nghiêm túc một cách rất gợi đòn: “Khung ảnh hả, cái này được đấy.”

“…”

Tạ Du vẫn đang đứng trước cửa phòng La Văn Cường, nghe đến đây, không khỏi cúi đầu bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.