Trong khuôn viên trường lúc nào cũng có vài truyền thuyết kinh dị kiểu như vậy.
Truyện kể về học sinh nhảy lầu kỳ thật không có căn cứ cụ thể nào cả, chẳng qua do các khóa trước truyền tai nhau, còn nói rằng nhà trường vì giữ gìn danh tiếng nên cố ém chuyện này đi, thành ra không thấy báo đài nào đưa tin.
Lý do nhảy lầu cũng muôn hình vạn trạng, từ áp lực học hành, thất tình đến gia đình phá sản, bạo lực học đường.
…
Đám Vạn Đạt càng nói càng hăng, biến tòa ký túc xá đầy người sống sờ sờ thành quỷ lâu, để cho đúng nghi thức còn “cạch” một tiếng tắt đèn trong phòng đi.
Đã quá tám giờ, ngoài trời tối thui giơ bàn tay không nhìn thấy ngón, chỉ thấy những đốm đèn lác đác. Gần trường học có một tòa cao ốc, mấy hôm nay kỷ niệm một năm khánh thành nên chiếu đèn led đỏ rực, bấy giờ đèn trong lớp tắt hết, lúc chùm sáng đỏ kia rọi tới, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Có nữ sinh lập tức rú lên: “Vạn Đạt ông làm gì vậy!”
“Bị bệnh hả!”
“Bật đèn, bật đèn ngay!”
Vạn Đạt không nhúc nhích, khăng khăng nói: “Kể lại truyện xưa, bầu không khí đóng vai trò rất quan trọng.”
Lúc đèn vừa tắt, trong nháy mắt Hạ Triều đã bắt lấy cổ tay Tạ Du, thấp giọng mắng: “Đậu má.”
Chơi hết ván, màn hình di dộng của Tạ Du cũng tối lại, cậu nghiêng đầu, hiếm thấy mà không hất tay Hạ Triều ra, ngược lại có vẻ hứng thú hỏi: “Cậu sợ ma à?”
Vạn Đạt không biết bàn cuối đang xảy ra chuyện gì, cậu ta đang chuẩn bị kể đến chuyện kinh dị về tiệm cắt tóc, còn mời mọc hai vị đại ca đến nghe: “Triều ca, Du ca —— đến đây, cổ vũ chút chứ? Tuyệt đối kinh khủng, cực kỳ đặc sắc, nghe xong ban đêm mà dám ngủ một mình tui cho mỗi người năm đồng luôn.”
Hạ Triều chưa kịp cự tuyệt, đã nghe thấy cái vị cùng bàn hết sức khó gần, quái gở muốn chết, xưa nay chưa từng tham gia náo nhiệt đáp: “Được.”
“…”
Trong lớp tổng cộng có mười hai người. Tám nam sinh và bốn nữ sinh.
Vạn Đạt ngồi giữa, những người còn lại ngồi xung quanh thành vòng tròn, mấy đứa con gái ôm nhau co lại thành một cụm, ai không có chỗ ngồi thì tự chuẩn bị, kéo ghế qua tìm chỗ mà ngồi.
Tạ Du ngồi ngoài cùng ở một góc vắng người, Hạ Triều theo sát bên cạnh.
Tạ Du cúi đầu liếc nhìn, thấy Hạ Triều vẫn đang cầm cổ tay mình không buông: “Có bỏ tay ra không?”
Đúng lúc này, câu chuyện ma ở tiệm cắt tóc bắt đầu, Vạn Đạt cố tình bắt chước giọng nói tang tóc như sắp gặp đại nạn mà kể: “Tiểu Khiết là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, cô có một mái tóc dài đen nhánh đẹp đẽ, ai từng gặp cũng bị choáng ngợp bởi mái tóc ấy…”
Tạ Du nhíu mày, năm ngón tay của Hạ Triều siết chặt cổ tay cậu đến phát đau.
Kỹ năng kể chuyện của Vạn Đạt thực ra không có gì đặc sắc, nhưng biểu tình nghiêm túc không đùa giỡn rất hợp ngữ cảnh, kể đến một nửa thì cả bốn nữ sinh kia cùng nhau hét toáng lên.
Tiếng hét của mấy cô nàng này so ra còn đáng sợ hơn cả chuyện ma.
Đang chăm chú lắng nghe, tự dưng bị chấn động như vậy, quả thực làm người khác giật cả mình.
Tạ Du cảm thấy Hạ Triều ắt hẳn cũng muốn thét lên cùng đám con gái lắm rồi, nhưng Hạ Triều thích giữ hình tượng “đại ca ngầu lòi” trước mặt mọi người, cứ thế im thin thít giả vờ bình tĩnh.
“… Thợ cắt tóc xoay người, nở nụ cười vô cùng quái dị, khóe miệng nhếch lên từng chút từng chút một. Gã cầm cái kéo, đứng trước cửa phòng chứa đồ, mái tóc dài rũ qua trán che khuất một mắt. Dáng vẻ u uất đầy tử khí, căn bản không hề giống người bình thường, thậm chí còn không giống người sống.”
Giọng Vạn Đạt ngày càng trở nên âm u, nhưng đang lúc gay cấn âm điệu đột nhiên cao vút: “Gã kéo cửa ra! Trong phòng chứa đồ là từng dãy kệ sát nhau, thoáng nhìn qua, chất đầy trên kệ toàn bộ là – sọ người!!”
Tay Hạ Triều dịch xuống, nắm luôn lấy tay Tạ Du.
Tạ Du hất mấy lần cũng không ra.
“Nối liền với da đầu là những mái tóc dài đen nhánh rũ xuống bên mặt, nhìn vẻ mặt các cô gái là biết lúc lâm chung đã thống khổ đến thế nào – dữ tợn, sợ hãi, méo mó.”
“Buông tay, ” Tạ Du nói, “Cậu có buông không?”
Hạ Triều: “Không buông.”
“… Cậu sợ thật đấy à?”
“Ai nói tôi sợ?”
“Thế thì bỏ tay ra.”
“Không bỏ.”
Ngay khi Vạn Đạt đang cảm xúc dâng trào miêu tả những chiếc sọ người bị chặt kia đáng sợ đến thế nào, trên cửa sổ phòng học chợt hiện ra một gương mặt.
Gương mặt kia bị rèm cửa che mất một bên, thấp thoáng lộ ra một nửa còn lại.
Nhìn không rõ ngũ quan, chỉ thấy đường nét mơ hồ.
Nhưng có thể nhận ra là một người đàn ông.
Một lúc sau, người này mới mở miệng hỏi: “… Các cô cậu làm gì đấy?”
Vạn Đạt kể được non nửa câu chuyện, vừa quay đầu nhìn thấy khuôn mặt trên cửa sổ, giật bắn cả người: “Mẹ ơi! ”
Đám nữ sinh hét rầm lên: “Aaaaa!”
“Gào cái quỷ gì,” Chủ nhiệm Khương đẩy cửa đi vào, mò công tắc bật đèn lên, “Đang giờ tự học, tụi bây làm cái gì đấy? Xong bài tập chưa? Hả? Xúm lại mở tiệc trà à?”
Lão bị mấy đứa này gào cho đau cả đầu, cầm quyển sách đập đập lên bục giảng: “Đứng hành lang bên kia cũng nghe thấy tiếng lớp cô cậu làm loạn, ngại bài tập ít quá phải không, cứ nói đi để tôi phản ánh đến giáo viên bộ môn cho.”
Vạn Đạt: “Không không không không cần, chủ nhiệm Khương, tụi em đủ bài tập rồi ạ, nhiều quá thân thể chịu không nổi.”
Trước khi tan làm chủ nhiệm Khương luôn có thói quen đi thị sát vài vòng qua từng lớp một, có lẽ sắp được về nên tâm trạng tương đối dễ dãi, lão không tiếp tục tra hỏi nữa, chỉ căn dặn mấy câu: “Nói chuyện vừa vừa thôi, nhớ phải giữ gìn trật tự, còn để tôi phát hiện ra thì… ”
“Vâng vâng vâng vâng.”
Chờ chủ nhiệm Khương đi rồi, cả lũ mới thở phào nhẹ nhõm, đang định kéo ghế trở về chỗ ngồi, có một cô nàng tự dưng kêu ré lên.
“Suỵt, yên lặng chút đi,” Vạn Đạt nói, “Hứa Tình Tình, tui kể chuyện ma sợ thế cơ à?”
Hứa Tình Tình tỏ vẻ bà đây còn lâu mới nhát gan như thế, xong lại nháy mắt không ngừng, cuối cùng thành công dẫn dắt ánh mắt của mọi người dời đến đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai đại ca trường học.
Vạn Đạt cùng mấy đứa bạn còn lại: “…!”
Tạ Du bị nắm lâu đến mức không ý thức được sự tình.
Hạ Triều đang mải chìm đắm trong câu chuyện: “Cuối cùng cổ có chạy thoát không?”
“Không chết thì cũng điên,” Tạ Du thờ ơ nói, “Nếu không còn gọi gì là truyện ma.”
Hai bạn học Hạ Triều cùng Tạ Du, ngoại trừ danh hiệu “đầu gấu học đường”, ngoại hình cũng hết sức nổi tiếng.
Hồi mới nhập học diễn đàn trường còn mở bình chọn hot boy trường, hai vị này chễm chệ hai vị trí đầu, mặc dù học sinh trong trường chẳng mấy ai dám đến gần bọn họ, nhưng chắc là do đạo lý “xa thơm gần thối”, có rất nhiều bình luận từ bên ngoài gửi lên hỏi “Cái bạn XX kia của trường mấy bạn, cầu cách thức liên lạc, đẹp trai quá đi (*ω *)”.
Tin đồn thì rất nhiều, nhưng tình sử của hai người này là một bí ẩn.
Từ khi Vạn Đạt được xếp vào lớp 3, các bạn học nữ dù có quen từ trước hay chưa quen đều vồ vập hỏi cậu ta như ong vỡ tổ, cậu ta ngẫm lại, thôi thì cuối cùng cũng có câu trả lời rõ ràng với đám người kia: Đừng mơ mộng nữa, lớp tụi tui chắc là tiêu thụ nội bộ rồi.
8:30 lớp tự học buổi tối kết thúc.
Vạn Đạt thu dọn đồ đạc rồi về cùng hai người bọn họ, mấy ngày kề vai sát cánh làm cậu ta cảm thấy mọi người đã trở nên thân thiết như người một nhà, nhất là khi trải qua sự kiện đổi giáo viên, dù thế nào cũng coi như chiến hữu với nhau cả.
“Lén thông tin cho các cậu,” Vạn Đạt đi đằng trước, “Bài thi cuối tuần này ấy, tui đến văn phòng thầy Đường nghe lỏm, giáo viên bộ môn của khối sẽ ra đề khó lắm đấy, lấy chuẩn của Tứ Trung lận, tóm lại là khó hơn đề tụi mình hay làm là cái chắc.”
Tạ Du: “Tin tức kiểu này, cậu nói với tôi?”
Hạ Triều cũng cảm thấy bất ngờ, hắn với Tạ Du trường kỳ đội sổ toàn trường, thi thố đối với hai đứa căn bản không đáng để vào mắt: “Thông tin của cậu giá trị chỗ nào vậy?”
Vạn Đạt: “Thì nhắc các cậu trước nhớ chuẩn bị phao cho kín, lần này coi chặt lắm, nghe đồn một phòng thi có tận ba giám thị đó.”
Trên sân trường chỉ có ánh đèn le lói cùng tiếng ve kêu yếu ớt. Sắp hết mùa hè, gió đêm thổi qua lạnh buốt cả mặt.
Hạ Triều: “Ồ.”
Tạ Du: “Thật cám ơn cậu.”
Tạ Du về phòng, rửa mặt xong rồi mới lật cuốn “Bộ đề ôn tập – Kỳ thi tháng” tổng hợp đầy đủ đề thi tháng của tất cả các trường trung học thuộc thành phố A, nghiên cứu đề thi năm ngoái của Tứ Trung.
Bài nào đơn giản thì chỉ nhìn qua, đọc tới đề khó mới dừng lại làm thử.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tắt điện, Tạ Du ước chừng đèn bàn có lẽ còn chống đỡ được khoảng một giờ nữa, đang làm dở, màn hình di động đột nhiên sáng lên.
Một tin nhắn từ QQ.
Hạ Triều: Ngủ chưa?
Tạ Du:?
Hạ Triều: Đêm khuya buồn quá, tâm sự tí đi.
Tạ Du: Không rảnh, không tâm sự, lượn đi.
Hạ Triều hiển nhiên đã quá quen với phong cách nói chuyện phũ phàng của bạn cùng bàn, không hề bất ngờ với tình trạng đối đáp này, nhắn tiếp một tin: Bận gì đấy?
Tạ Du nhìn chồng đề thi số học dày cộp mới giải được một nửa, mặt không đổi sắc gõ chữ: Chơi game.
Hạ Triều: Game gì đấy?
Nghe đã biết tỏng ý đồ “rủ tôi đi rủ tôi chơi cùng đi” hết sức mãnh liệt, Tạ Du vô cùng tỉnh táo, kiên quyết cắt đứt cuộc trò chuyện: Game offline.
Hạ Triều: …
Tạ Du đặt di động xuống, tự dưng nhớ đến những hành vi đáng ngờ của người này trong tiết tự học buổi tối, nhắn lại một câu: Cậu sợ quá không dám ngủ chứ gì?
Lúc này Hạ Triều không tiếp tục đánh trống lảng nữa.
Hạ Triều: [mỉm cười].
Hạ Triều: Nói vớ nói vẩn, tôi thì sợ cái gì.
Hạ Triều: [phất tay].
Tạ Du chẳng coi mấy sự tích ma quỷ trong tòa nhà ký túc mà Vạn Sự Thông kể là thật, cậu chỉ xem nó như một câu chuyện ma giống cái tiệm cắt tóc kinh dị kia thôi, cũng thấy khá mới mẻ.
Lớp mười cậu cũng học nội trú ở trường, có thấy cái quỷ gì đâu. Lại còn tiếng gõ cửa kỳ quái kia nữa, trí tưởng tượng thật phong phú.
Lúc lên giường nằm đã quá nửa đêm, Tạ Du xem qua vòng bạn bè, trông thấy Chu Đại Lôi đăng lên một tấm ảnh chụp dì Mai đang ấn đầu một tên choai choai mặt mày lấm lét xuống đất, ghi chú thích: Tay không bắt trộm, ngầu quá xá ngầu.
Dì Mai bình luận bên dưới tỏ vẻ ghét bỏ kỹ thuật chụp ảnh của Đại Lôi.
Má Lôi điên cuồng bảo vệ con trai mình: Quan trọng là người mẫu, liên quan gì đến kỹ thuật! Con trai má chụp ảnh đẹp ghê!
Tạ Du nhìn một lúc, cuối cùng vẫn không bình luận gì, chỉ ấn like một cái. Khi cậu vừa đặt điện thoại xuống, chợt nghe thấy bên ngoài hành lang vốn vô cùng vắng lặng mơ hồ vang lên tiếng gì đó.
Dường như là tiếng bước chân rất chậm rãi.
Âm thanh phía xa ngày càng tiến lại gần. Sau đó không biết dừng lại trước cửa phòng ai.
Tạ Du nghe thấy rõ ràng hai tiếng gõ cửa.
“Cộc.”
“Cộc.”