Ngay cả Tạ Du cũng không nhận ra, những bực tức và nóng nảy đè nén trong lòng mình cứ thế dần biến mất.
Cậu gấp tờ giấy, nhìn thùng rác kế bên, thoáng do dự nhưng cuối cùng lại không vứt nó đi.
Trên người Hạ Triều có một loại khí chất rất đặc biệt.
Chính là cái kiểu vừa hờ hững cà lơ phất phơ, lại bộc lộ trọn vẹn phong cách tự kỷ của hắn.
Mặc dù tên này học hành dốt nát khiến ai nấy cũng muốn nổi điên, các giáo viên bộ môn phải đau đầu, lúc nào cũng trong tình trạng dở khóc dở cười, nhưng đến hết giờ học, thỉnh thoảng Ngô Chính sẽ qua rủ hắn ra sân thể thao chơi bóng: “Nhóc con, lúc nãy trong giờ toán cậu nói cái gì đấy, trưa nay xuống làm trận bóng để xem tôi dạy dỗ cậu thế nào.”
Cái này chẳng hề có liên quan gì đến Tạ Du, thế nhưng không hiểu vì sao mỗi lần Hạ Triều bị chỉ đích danh phê phán, cậu luôn bị kéo vào cuộc.
Ngô Chính lại chỉ sang Tạ Du: “Nhóc này cũng xuống luôn đi.”
Thế là đợi đến trưa sau khi ăn cơm xong, lại bị Hạ Triều lôi đi sân bóng, còn có thêm đám Vạn Đạt La Văn Cường chạy tới góp đủ quân số.
Đội hình bên phía Ngô Chính thật hoành tráng, ngoại trừ lão Đường ra còn có ông thầy lịch sử lớp bên cạnh, thậm chí chủ nhiệm Khương cũng có mặt.
Kỹ thuật ném phấn của Ngô Chính cao siêu là thế nhưng trình độ chơi bóng khá tệ hại, dù sao hàng ngày phải ngồi bàn giấy không được vận động, vả lại cũng đã có tuổi, xương cốt không thể so được với tụi trẻ.
“Cứ tiếp tục thế này thì lát nữa phải nhường thôi.” Đến lúc nghỉ giữa trận Hạ Triều thấp giọng nói, “Thả cho phía Chó Điên mấy quả đi.”
Vạn Đạt nói: “Triều ca, thế thì độ khó hơi bị cao đấy, kỹ thuật của mấy ổng thật sự quá ăn hại, tui không thể so được với cậu, diễn dở lắm, tui sợ mình không giả vờ được đâu.”
Hạ Triều ngồi xuống vỗ vỗ đầu Vạn Đạt: “Khó cái rắm ấy, để tôi dạy cho cậu. Lúc ổng cướp bóng, cậu làm thế này nhé, cứ quỳ sụp xuống, sau đó tỏ vẻ ảo não nện nắm đấm xuống đất mấy cái vào, trông như thể cậu đang vô cùng hối hận về pha đi bóng trước đó ấy…”
Vạn Đạt nghe xong khá hoảng hốt: “Khoa trương vậy hả?”
“Lắm trò, tự đi mà diễn.” Tạ Du ngồi bên cạnh, vặn chặt nắp chai đang cầm trong tay, “Đừng kéo theo người khác.”
“Nhưng cần có sự phối hợp của mọi người mà,” Hạ Triều nói thêm, “Cậu không phải người khác, cậu là bạn cùng bàn tôi đấy.”
Tạ Du còn chưa kịp cãi lại, La Văn Cường là đứa đầu tiên nhảy dựng lên không chịu hợp tác: “Này là bán độ, vi phạm nghiêm trọng tinh thần thể thao! Tôi không đồng ý!”
Hạ Triều: “…”
Vì chiếu cố đến trải nghiệm chơi bóng của lão Ngô, cả bọn vẫn thống nhất thả cho đội bên kia mấy trái, Vạn Đạt nghe lời Hạ Triều, ngay cả giả vờ té ngã cũng tận dụng triệt để. Trái lại La Văn Cường thà chết cũng không nhường, thế là Hạ Triều đành phải xài kịch bản kiêm chức “đồng đội heo”, xuất toàn lực ngăn cản tuyển thủ La Văn Cường đang tràn trề nhiệt huyết.
La Văn Cường tổn thương muốn chết: “Cậu làm cái gì đấy Triều ca, rốt cuộc cậu bên đội nào hả… Du ca cậu quản người đi chứ!”
Tạ Du: “Sao lại là tôi, liên quan cái rắm gì đến tôi.”
Cuối cùng phía Ngô Chính chơi bóng sảng khoái hết cả đầu óc, cảm giác như được trở lại tuổi mười tám một lần nữa.
Thậm chí còn hẹn lần sau chơi một trận nữa.
Tiếng ồn ào trong thư phòng dần dần trở nên yên ắng.
Nghe phía ngoài ầm ĩ một hồi lâu, Tạ Du có thể loáng thoáng đoán được ra, tóm lại là hồi bé Chung Kiệt được mẹ mua cho cái bút máy nhưng không cẩn thận bị Chung Quốc Phi quẹt phải rơi xuống sàn, đầu bút bị ném hỏng, không ra mực nữa.
Vấn đề tồn tại suốt ba năm chưa từng được giải quyết tới lúc này mới bùng nổ.
Chung Quốc Phi cảm thấy Chung Kiệt đã lớn vậy rồi còn chuyện bé xé ra to.
“Hai bố con trước hết cứ bình tĩnh lại đã, cứ căng thẳng thế này cũng không giải quyết được gì đâu.” Cố Tuyết Lam từ trong thư phòng chạy ra đuổi theo Chung Kiệt.
Chung Kiệt cầm chìa khóa xe đi ra khỏi nhà: “Bình tĩnh? Tôi đang hết sức bình tĩnh đây.”
Chung Quốc Phi cũng nổi nóng, nhất là mới rồi Chung Kiệt trở nên điên cuồng nói rất nhiều điều quá đáng, nhưng vẫn không kìm được đứng chỗ đầu cầu thang hỏi: “Quay về đây, con định đi đâu vậy? Không ở nhà mà lại đi đâu?”
Chung Kiệt không thèm quay đầu lại, có vẻ dứt khoát quyết tâm hóa thành boy cô đơn chán đời đi bar nốc rượu cho khuây khỏa.
Kỳ thật ru rú trong nhà cũng không có gì thú vị, ăn cơm xong rồi chui vào phòng, thi thoảng lại làm ván game với Đại Lôi.
Cũng rất giống mô tả trong trạng thái Vạn Đạt đăng lên sau khi về nhà: Về đến nhà, lười như heo, cứ thế mơ màng sống qua ngày.
“Mày đừng có qua đó, giúp tao đi chứ,” Chu Đại Lôi đã quá hiểu phong cách chơi game của Tạ Du, hắn trần đời chưa từng gặp đứa nào thích hợp chơi solo như Tạ Du, thế nhưng hiểu thì hiểu, nhiều năm vậy rồi mà Chu Đại Lôi vẫn chưa thể quen được, “Mày có thấy tao sắp chết đến nơi rồi không hả ông chủ Tạ, mày không bị chém nên không thấy đau chứ gì… Ôi cái đệch, chán vãi.”
Tạ Du không buồn nhúc nhích: “Ai bảo xơi mày ngon hơn.”
“…”
“Tao ngon mà,” Chu Đại Lôi giỡn, “Là vì ai chứ, có ai chịu được loại đồng đội ác hơn cả địch như mày không, hả?!”
Tạ Du đánh hai ván, nhìn đồng hồ, nói: “Mày chơi tiếp đi, tao out đây.”
Chu Đại Lôi cứ thấy hình như mình đã quên gì đó, mãi đến khi Tạ Du nói rời mạng, hắn vỗ đầu cái bốp, lúc này mới nhớ ra: “Hôm nay sinh nhật dì Lam đúng không.”
“Suýt nữa tao quên mất, mày gửi lời chúc của tao cho dì Lam nhé, chúc dì ngày càng xinh đẹp, vạn sự như ý,” Chu Đại Lôi lại oán giận nói, “Sao mày không nhắc tao trước.”
Khách dưới lầu vẫn còn tấp nập.
Sinh nhật Cố Tuyết Lam, mặc dù Cố nữ sĩ đã nói rõ không cần bày vẽ tổ chức tiệc sinh nhật gì hết, thế nhưng vẫn có rất nhiều người tìm cách lục tục tới nhà chúc mừng, quà cáp chất thành đống trên bàn.
Địa vị của Chung Quốc Phi trong giới kinh doanh không hề tầm thường, mặc dù không ai xem trọng vị Chung phu nhân này, thế nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải thể hiện đầy đủ.
“Nhắc mày làm gì,” Tạ Du đóng cửa sổ trò chơi, gác một chân lên ghế, ngồi nhìn máy tính lâu nên có hơi buồn ngủ, “Mày lại tính tặng hoa nhựa chứ gì?”
Chu Đại Lôi nói: “Mày đừng có coi thường hoa nhựa, dù là giả, nhưng nó sẽ không bao giờ héo, tao lúc nào cũng tặng quà rất thực dụng.”
“Thế giữa hè tặng khăn quàng cổ cũng gọi là thực dụng à?”
Chu Đại Lôi còn lâu mới thừa nhận trình độ tặng quà của mình kém cỏi, bào chữa kêu lên: “…Dù gì chẳng đến mùa đông.”
“Thế thì tao còn phải khen mày nữa đúng không.”
Chạng vạng tối tầm sáu, bảy giờ, khách cũng đã về hết.
Phòng khách trở nên yên ắng, người hầu dọn dẹp khay đựng hoa quả, lau sàn và bàn ghế, Chung Quốc Phi ra ngoài tiễn khách.
Cố Tuyết Lam mệt mỏi rã rời, đang định lên trên tầng, lúc đi qua phòng bếp lại trông thấy Tạ Du đứng bên trong, eo quấn tạp dề, tay áo xắn lên một đoạn, đang cầm mấy cọng rau tỉ mỉ rửa sạch dưới vòi dưới.
Nước trong nồi vừa vặn sôi ùng ục, không ngừng bốc hơi nóng, Tạ Du nhấc vung nồi lên, sau đó thả mì sợi vào. Động tác của cậu rất nhuần nhuyễn, không hề vụng về lúng túng chút nào.
Tạ Du không lạ lẫm với việc bếp núc, trước kia Cố Tuyết Lam cả ngày bận bịu nào có thời gian chăm sóc cậu, đến giờ cơm không sang nhà Đại Lôi dì Mai ăn thì cũng là cậu tự mình nấu, chỉ đơn giản làm bát mì hoặc rang đĩa cơm.
Cố Tuyết Lam không lên tiếng, đứng ngoài cửa bếp nhìn.
Một tô mì rất đơn giản, có rau xanh, hành thái nhỏ và trứng rán.
Thiếu niên cúi đầu, nơi đáy mắt đều là dáng vẻ chuyên chú.
Cố Tuyết Lam nhìn một lúc, bất tri bất giác hốc mắt trở nên ươn ướt, cô lánh người sang một bên, lấy tay khẽ lau khóe mắt.
Tạ Du không nhiều lời, chờ Cố nữ sĩ chậm rãi ăn mì xong, cậu mới nói: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”
Cố Tuyết Lam gật gật đầu, nhẹ giọng đáp một tiếng.
Cô cũng không nói thêm gì, cuối cùng chỉ bảo cậu: “Không còn sớm nữa, con mau đi nghỉ đi, mai là phải đi học rồi.”
Ngày mai đã là thứ hai, Tạ Du nằm trên giường, đang định tắt đi động, lại có thông báo tin nhắn đến, vừa đúng lúc.
Đến từ hảo hữu chim cánh cụt “Hạ Triều”.
– Lão Tạ, phát hiện đồ tốt.
– Thêm Wechat 1502XXX7043 đi, hỏi xem làm giùm bài tập thế nào.
Đầu ngón tay Tạ Du khẽ khựng lại trên màn hình, mãi lúc sau mới đánh một cái dấu hỏi:?
Hạ Triều: Cùng khối tụi mình, làm hộ chuyên nghiệp đấy.
Hạ Triều: Thẩm Tiệp kể đứa này tay nghề rất siêu, giá cả vừa phải, còn bắt chước được chữ viết nữa, giống đến mức ngay cả chủ nhiệm Khương cũng không nhìn ra.
Hạ Triều: Nếu bị tóm thì đền gấp mười.
Tạ Du: Cho nên?
Tạ Du cảm thấy hiểu biết của mình về mấy đứa học tra vẫn còn quá nhỏ bé, cậu căn bản không thể đạt được trình độ đến thế này.
– Gọi qua nói cho cậu nhé, bây giờ có tiện không?
Mặc dù không có hứng thú, Tạ Du vẫn giữ vững tinh thần đáp lại: Được.
Một giây sau, Hạ Triều gửi yêu cầu tới.
Tạ Du cũng không nhìn kỹ, cứ tưởng là gọi bình thường thôi.
Kết quả sau khi ấn chấp nhận, thân ảnh vừa tắm xong, cả người chỉ mặc độc cái quần lót của Hạ Triều đột nhiên xuất hiện trên màn hình: “…”
Hạ Triều còn chưa kịp lau tóc, để chân trần giẫm trên mặt đất, đang cúi người bới quần áo ngay cạnh giường. Xương bả vai và sống lưng nhờ động tác ấy mà hơi kéo căng, dây đỏ treo trên cổ, mang theo hơi thở thanh xuân tràn đầy sức sống.
Tạ Du trầm mặc hai giây rồi mới nói: “Cậu tính làm gì? Muốn khoe cái sịp đen khêu gợi của mình hả?”
“Đậu má,” Ngay cả Hạ Triều cũng giật nảy mình, cầm quần áo quay đầu lại, “… Cái quỷ gì vậy.”
Hạ Triều vội vàng mặc quần áo vào, chắc lúc nãy định gọi qua mà không cẩn thận biến thành video.
Ánh sáng bên phía Tạ Du không tốt lắm, hơi bị tối, xem ra là đang nằm trên giường, Hạ Triều nhanh chóng mặc xong quần áo: “Ấn nhầm, đừng trưng cái mặt đấy ra chứ, rõ ràng là cưng được lời, thân thể anh đây…”
“Không có việc gì tôi cúp máy đấy.”
Hạ Triều ngưng khoác loác về cơ thể mình: “Có việc chứ, đúng rồi, cái vụ làm bài hộ kia ấy.”
Tạ Du không hiểu làm bài hộ thì mắc gì Hạ Triều phải tìm mình bàn bạc, thuận miệng hỏi: “Làm hai bộ được giảm giá còn 80% à?”
“Không phải, ” Hạ Triều nói, “Cái tờ giấy lúc tôi đưa cậu còn giữ không, cái tờ chép bài tập ấy? Nãy giở ra xem mà chính tôi cũng không đọc được mình viết cái quái gì nữa.”
“…”
Tạ Du tâm tình khá bình thản không buồn buông lời thô tục ‘ân cần hỏi thăm’ Hạ Triều nữa, đang tính cứ để mặc hắn ngốc ở đâu thì cút về chỗ đó đi, sau đó chuẩn bị ngắt kết nối trò chuyện video.
“Cậu cứ thử xem nào, nhỡ đâu tôi với cậu có duyên thì sao.”
“Cậu đi mà hỏi đứa làm bài hộ kia có duyên phận với chữ cậu không đã,” Tạ Du nói, “Nó có bản lĩnh viết ra được mớ giun dế của cậu không?”
Tạ Du nói xong, thẳng thừng cúp máy. Di động quay trở về màn hình chính, biểu tượng quả trí tuệ lúc trước quên chưa xóa vẫn còn nằm im lìm trong thư mục ‘trò chơi’, màu xanh lá đặc biệt bắt mắt.
Không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ đã tối đen như mực. Gió từ bên ngoài lùa vào, mang theo làn hơi lạnh lẽo.
Tạ Du nhắm mắt lại, ý thức càng ngày trở nên mơ hồ, nhưng mà cậu biết, dường như mùa hè sắp qua rồi.
Là mùa hè có Chu Đại Lôi bừng bừng khí thế ở đầu dây bên kia gào thét “Mẹ kiếp ai cho mày cướp đồ tím của tao”, có Hạ Triều kéo chiếc khẩu trang màu đen xuống mỉm cười nói “Tôi là con lai tám nước”, đã dần dần kết thúc.