Hạ Triều nói xong, trong lớp lặng ngắt như tờ.
Chó Điên dấn thân vào sự nghiệp giáo dục hơn mười năm trời nhưng chưa từng đụng phải đứa học trò nào như này, rõ rành rành hai thằng nhóc kia còn có ẩn tình gì đằng sau chứ không chỉ đơn giản là nắm tay nhau, nhưng Chó Điên nhất thời bị hành động của Hạ Triều làm chói mù cả mắt, không nghĩ tới việc phải kiểm tra ngăn bàn: “… Các cậu, được, được lắm, nắm tay nhau chứ gì!”
Hạ Triều giật giật khóe miệng, ý đồ định nói thêm thứ gì đó còn kinh khủng hơn.
Tạ Du thừa dịp Chó Điên không để ý, tàn nhẫn đạp cho Hạ Triều một cú. Cậu chẳng hề nể nang chút nào, làm Hạ Triều bị đạp mạnh đến mức siết chặt tay đang nắm lấy Tạ Du, đau đớn nói: “Nhóc thọt, làm gì ác vậy?”
Tạ Du thấp giọng nói: “Mẹ nó nếu không phải tôi bị đau chân, thì giờ này cậu đã không còn ở đây nữa đâu.”
Chó Điên không nghe rõ cả hai nói gì, lão chỉ thấy hai đứa học trò này chẳng những không buông tay nhau ra, trái lại càng ngày càng nắm chặt.
Thật sự định ra oai với lão hả!
Chó Điên cảm giác uy nghiêm chủ nhiệm trường của mình bị coi thường nghiêm trọng.
“Nếu đã thích nắm tay nhau đến vậy thì cứ ngồi đấy mà nắm tay, nắm đến giờ tan học cho tôi!”
Chó Điên thở hổn hển, bị hai đứa kia chọc giận điên cả tiết, cố kiết vãn hồi chút tôn nghiêm còn sót lại của mình, lão nói xong lại quay sang nhìn đám học sinh trong lớp nói: “Các trò chịu trách nhiệm giám sát, chuông tan học chưa vang thì không được để hai cậu này rời nhau ra, lát nữa tôi sẽ qua kiểm tra tình hình.”
Hạ Triều: “…”
Tạ Du: “…”
Đám còn lại được giao trọng trách nặng nề: “…”
Chờ Chó Điên đi rồi, Lưu Tồn Hạo mới chọc chọc Vạn Đạt, do dự hỏi: “Bọn mình… phải giám sát thật à?”
Phương pháp trừng phạt của Chó Điên phải nói là vô cùng ly kỳ, cũng rất sáng tạo, có một lần Lưu Tồn Hạo đến muộn cũng chạy đi vượt tường rào, nghe thiên hạ đồn bức tường ấy trèo rất dễ bèn lấy hết dũng khí qua thử, kết quả bên kia tường có Chó Điên đang đứng đấy vừa ăn sáng vừa uống sữa đậu nành, sau khi bắt được liền bắt cậu leo đi leo lại bức tường đấy tận hai mươi lần mới cho đi.
Nhưng lần này thì ly kỳ quá rồi… Sao có thể thật sự làm được chứ, ai lại đi giám sát người ta nắm tay nhau.
So với Lưu Tồn Hạo, Vạn Đạt có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cậu nhàn nhã lật sách tiếng Anh, nói: “Thật ra tui thấy chắc bọn mình không cần phải giám sát đâu.”
Bàn cuối lớp.
Mặc dù một chân của Tạ Du cử động hơi khó khăn, nhưng sức chiến đấu vẫn khá kinh người. Chó Điên vừa rời khỏi, phòng học lớp 3 lập tức trở nên náo nhiệt, rầm một tiếng, cả hai cái ghế của Tạ Du và Hạ Triều đều lật ngửa, nằm chỏng chơ trên mặt sàn, ai đi qua không biết rõ lại tưởng có chuyện gì xảy ra.
“Lão Tạ, cậu đánh tôi cũng được,” Hạ Triều vừa né đòn vừa nói, “Nhưng cũng phải nghĩ đến cả lớp chứ, đợi lát nữa nếu Chó Điên quay lại kiểm tra, không thể liên lụy đến tụi nó được… Cậu hiểu ý tôi không?”
Mặc kệ Tạ Du xù lông thế nào đi nữa, Hạ Triều vẫn kiên quyết không thả lỏng tay. Tạ Du giằng mãi không ra, phiền đến đau đầu: “Hiểu cái rắm ấy.”
Lúc nãy Lưu Tồn Hạo còn chưa hiểu câu “Không cần giám sát” của Vạn Đạt.
Hiện giờ sau khi chứng kiến, rốt cuộc đã hiểu, sau đó cậu vỗ vai Vạn Đạt nói: “Ngài thật đúng là cao nhân… Liệu sự như thần.”
Vạn Đạt chắp tay: “Quá khen quá khen, chẳng qua tại hạ đã biết quá nhiều thôi.”
Trận chiến không kéo dài quá lâu.
Hạ Triều chỉ lo đỡ nhóc thọt, sợ cậu không đứng vững lại ngã.
Thiếu niên ăn mặc phong phanh, lưng dựa vào tường, còn đang nắm lấy tay Tạ Du, tay còn lại đỡ lưng cậu, cúi đầu nói: “Thôi thôi, cậu đừng nháo nữa, tôi không tránh, cậu muốn đánh thế nào cũng được.”
Giọng điệu như thể đang dỗ dành bạn nhỏ.
Sau đó Hạ Triều đạt được ước nguyện, bị ấn xuống đánh cho tơi bời.
“Xin giới thiệu với các bạn, đây là lớp 11-3, mình là lớp trưởng kính yêu nhất nhất nhất của các bạn đây,” Trong hai ngày đại hội thể thao Lưu Tồn Hạo đã chụp không ít ảnh chụp và còn quay cả mấy thước phim ngắn ngắn, cậu ta cất công mang máy ảnh từ nhà đi, đầu tiên là tự quay mình một lúc, sau mới dời ống kính máy ảnh về phía cả lớp, lia từ trái qua phải, cuối cùng dừng lại ở góc vắng vẻ cuối lớp, “… Ở góc cuối lớp kia, là Triều ca của chúng ta, đang hoàn thành xuất sắc chỉ tiêu mỗi ngày bị tẩn một trận.”
Lưu Tồn Hạo chưa quay được mấy, đột nhiên gương mặt của Vạn Đạt dí sát vào, che kín toàn bộ ống kính: “Chào mọi người…”
Vạn Đạt vừa nói được ba chữ, Lưu Tồn Hạo đã tỏ vẻ hết sức ghét bỏ nhấn đầu cậu ta sang một bên: “Mau lượn ra chỗ khác chơi.”
Chỉ còn mười phút nữa là tới giờ tan học.
Các thầy cô bộ môn lần lượt ghé qua, giao bài tập về nhà, đề bài ghi kín nửa tấm bảng đen, cuối cùng cũng thành công thổi bay toàn bộ bầu không khí cuồng nhiệt từ hai ngày nghỉ của đại hội thể thao vừa rồi.
“Sao lại nhiều thế này!”
“Nhiều bài tập quá đi…”
Giáo viên tiếng Anh viết xong bài tập, thả phấn về hộp, sau đó phủi phủi tay, làm rớt bụi phấn còn sót lại trên ngón tay, nói: “Chính xác là muốn để các trò tỉnh táo lại đấy, miễn cho cả đám lại chơi đến phát điên.”
Cô tiếng Anh căn dặn vài câu rồi dượm bước về văn phòng, trước khi đi mới tự dưng nhớ tới bài tập hôm trước còn có người chưa nộp, thế là dừng lại, đứng trước cửa lớp học hỏi: “Hạ Triều, bài tập của cậu đâu?”
Hạ Triều cất giọng nói: “Cô cho em thêm chút thời gian nữa ạ.”
Cô tiếng Anh đang định nói “Vậy thôi cậu khỏi nộp nữa đi”, bất chợt lại trông thấy đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của Hạ Triều và Tạ Du: “… Hai cậu làm gì đấy?”
Tạ Du mặt không biểu tình, ho một tiếng, Hạ Triều thức thời ngậm miệng.
Cuối cùng phải để Lưu Tồn Hạo giải thích: “Thưa cô, hai bạn đang nắm, nắm tay ạ, chủ nhiệm Khương bắt phải nắm đến giờ tan học.”
Cô giáo tiếng Anh lại hỏi: “Tại sao? Tương thân tương ái à?”
“Vâng vâng vâng, để thể hiện tinh thần đoàn kết thương yêu nhau của lớp chúng em đấy ạ.”
Mặc dù lúc đánh nhau Hạ Triều chịu thua rất nhanh chóng, nhanh đến ném hết cả thể diện, nhưng hắn lại vô cùng cố chấp với chuyện tay nắm tay này, nói gì cũng không chịu buông.
Tạ Du thật sự chịu phục: “Chó Điên đâu có ở đây.”
“Ổng hành tung bí ẩn lắm,” Hạ Triều nói, “Chúng ta lúc nào cũng phải sẵn sàng tinh thần.”
“…”
“Tôi muốn chép bài tập,” một lát sau, Tạ Du giật giật ngón tay, kiếm cớ nói, “Buông ra, bài tập hôm qua còn chưa chép xong.”
Tạ Du ngồi bên trái, tay bị nắm là tay phải, cậu không thể dùng tay trái viết chữ được.
Nhưng Hạ Triều đã đích thân cho cậu biết một đạo lý: Cậu vốn không hề biết Tao ca có thể mặt dày đến mức nào!
“Tôi đổi chỗ với cậu,” Hạ Triều nói, “Cậu ngồi bên phía tôi đi.”
Cuối cùng hai người thật sự đổi vị trí.
Tạ Du ngồi chỗ của Hạ Triều, cầm bút trong tay, mở vở bài tập của Vạn Đạt chép mấy dòng, đến lúc xong một bài, cậu mới phát hiện mình đã chép nhầm đề.
Mà Hạ Triều ngồi bên cạnh, đang dùng tay trái chơi điện thoại.
Cả hai không ai nói chuyện với ai.
Nhưng mà bầu không khí… Bầu không khí sao lại lạ lùng đến vậy.
Những thanh âm huyên náo trong lớp dường như ngày càng lùi xa, Tạ Du cảm giác nơi hai đứa nắm tay đang ngày càng trở nên nóng bỏng, không biết là lòng bàn tay của ai chảy mồ hôi, hơi dính dính.
Tạ Du nhìn phần bài tập chép nhầm kia, thoáng sững người, cuối cùng vẫn khép vở lại.
Hạ Triều cũng không khá hơn chút nào, điện thoại của hắn hiển thị cửa sổ trò chơi, chưa được mười giây đã tử trận, sau đó vẫn luôn dừng lại ở biểu tượng kết thúc trò chơi không hề thay đổi.
Thẩm Tiệp đang tổ đội với hắn, trông thấy hắn đột nhiên ngỏm, gửi tin nhắn mật đến: Triều ca! Hôm nay mày gà thế?? Mày nỡ để lại một mình tao đối mặt với thế giới hung hiểm này sao? Hả? Mày tàn nhẫn quá rồi đấy!
Chưa từng trải nghiệm mười phút dài đằng đằng đến thế, nhưng đến khi chuông tan học vang lên, Hạ Triều lại nghĩ thầm, sao mười phút ngắn vậy nhỉ.
Hạ Triều nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình nửa ngày, lúc ngẩng đầu lên, đã thấy bạn cùng bạn đang vịn tường đi tới cửa sau của lớp: “Cậu đi đâu vậy?”
Tạ Du nói: “Toilet.”
Hạ Triều vừa định nói một chữ “Tôi”, ba chữ ‘đi với cậu’ còn chưa kịp ra khỏi miệng, Tạ Du đã ngắt lời nói: “Không cần.”
Hoàn toàn là bộ dáng lãnh khốc như trước.
Hạ Triều ngồi một chỗ gác chéo chân nhìn cậu, thuận miệng hỏi: “Thế cậu có đi tiểu được không?”
Tạ Du cũng thuận miệng đáp: “Cậu muốn đỡ giùm tôi à?”
“…”
Lúc nói chuyện cả hai đều không nghĩ nhiều, nói xong mới nhận ra chủ đề hơi bị kỳ quặc.
Không biết Hạ Triều liên tưởng đến cái gì, tự dưng cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn há hốc mồm, mãi sau mới nói: “Vậy… Vậy cậu đi đi.”
Sau đó, Hạ Triều rời khỏi trò chơi, mở ứng dụng chim cánh cụt, nhìn dòng chữ ký cá tính chỉ có một chuỗi “A” thật dài kia của mình, ấn vào chỉnh sửa, lại thêm một loạt mấy ký tự “A” đằng sau nữa.
Hiển thị chữ ký.
Làm xong, Hạ Triều lại quay về danh sách bạn bè, phát hiện cột người liên hệ có một cái chấm đỏ, tiện tay ấn mở, một thông báo phát ra.
—— “Tuấn Gia Nhà Mày” yêu cầu kết bạn với bạn.
Ngón tay Hạ Triều chạm vào màn hình, sững sờ khựng lại.
Tạ Du đi vệ sinh xong lại tới căn tin ăn cơm, thực ra vết thương ở chân cũng không nghiêm trọng đến mức không thể đi lại được, có mỗi tốc độ đi bị chậm hơn một chút. Nhưng mà lúc này cậu thật sự không muốn nhìn bản mặt của Hạ Triều lắm, thấy mà phát phiền, không biết tại sao, chỉ biết phiền đến độ muốn đánh người.
Vì nghĩ cho an toàn tính mạng của Hạ Triều, Tạ Du dứt khoát đi xuống tầng dưới.
Lúc quay trở lại, chỗ ngồi của Hạ Triều đã trống trơn.
“Triều ca vừa nhận điện thoại là đi luôn,” Vạn Đạt về lớp sớm, tay cầm cốc trà sữa Phục Đán, thấy Tạ Du nhìn chăm chăm chỗ ngồi của Hạ Triều, nói lại với cậu, “Ổng bảo có để lại tờ giấy cho cậu đó.”
Tạ Du nhìn trên bàn, hóa ra có một tờ giấy thật, được chặn bởi góc quyển sách giáo khoa.
Vạn Đạt nhìn đại ca Tạ Du lớp bọn cậu một mặt nói “Liên quan cái rắm gì đến tôi”, một mặt rút tờ giấy kia ra, sau đó nhìn hồi lâu.
“Viết gì vậy?” Vạn Đạt lại gần hỏi.
Tạ Du thả tờ giấy xuống, thầm nói, mẹ nó chứ tên kia để lại cái rắm này, thà không để lại gì còn hơn.
Thấy Vạn Đạt thật sự hiếu kì, Tạ Du gấp tờ giấy lại, nói; “Không biết, đọc không hiểu.”
Vạn Đạt: “…”
Tạ Du không nhịn được, trào phúng một câu: “Cái khỉ gì không biết.”
Tuấn Gia Nhà Mày là nickname của Lôi Tuấn, bí danh hành tẩu giang hồ trên mạng của gã, bao nhiêu năm vẫn thế chưa từng thay đổi.
Ngày ấy sau khi Nhị lỗi nghỉ học, Lôi Tuấn cũng kéo hắn vào sổ đen, ba năm sau đó chưa từng liên lạc lại.
Sau khi kết bạn, Lôi Tuấn chỉ nhắn tới một câu: Số di động của mày là gì?
Sau đó một cuộc điện thoại gọi tới.
“Tao đang ngồi ở cổng sau trường học chúng mày, chỗ bị bỏ hoang ấy.” Dường như Lôi Tuấn đang hút thuốc, tiếng thở rất nặng nề, giọng cũng trầm hơn hẳn, “Mày ra đây gặp tao.”
Nhị Trung có hai cổng sau, một cái sau thời gian dài bị khóa kín, khung cảnh vô cùng hoang vu, cửa sắt cũng bắt đầu rỉ sét.
Đã nói bị bỏ hoang, chắc hẳn là nơi này.
Lôi Tuấn tới một mình.
Gã ngồi xổm nơi cổng sau, trông thấy Hạ Triều đi tới, mới dụi đầu thuốc xuống mặt đất, nhấn hai lần, thuốc tắt hẳn.
Hạ Triều đến gần hỏi: “Sao lại hẹn ở đây?”
Ra không được vào không được, đánh nhau cũng không tiện.
Lôi Tuấn vẫn ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt gã hơi có tia máu, nhìn hắn qua lưới sắt, gã nói: “Không tìm mày để đánh nhau, Hạ Triều, tao chỉ hỏi mày hai câu rồi sẽ đi.”
Sau đó Lôi Tuấn hỏi câu đầu tiên: “Tạo sao mày lại tới Nhị Trung?”
Hạ Triều khẽ cứng người, mãi lâu sau cũng không mở lời.
Lôi Tuấn cúi đầu, thọc tay vào mớ tóc, không ngừng ấn đầu mẩu thuốc lá kia xuống đất, Lôi Tuấn lại hỏi: “Mày năm nay… học lớp mười một?”
Lúc này Hạ Triều không im lặng nữa, hắn “Ừ” một tiếng.