Người nào đó bị ông trời đóng sập một cánh cửa đúng là đang rất phiền não.
Phiền não đến độ đêm ngủ không ngon, giải đề thi cũng không còn tác dụng.
Hạ Triều nhận ra cảm giác không bình thường ấy đang từng chút từng chút một, trong vô thức ngày càng tích tụ, đến lúc hắn ý thức được, mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát.
Không đếm được bao lần rung động, nhưng lần nào cũng chẳng biết phải làm sao.
Không biết nên để tay vào đâu, cũng không dám nhìn đối phương, tuy vậy trong lòng luôn có tiếng gầm thét không ngừng.
Hắn, thích, Tạ Du.
Không phải yêu thích bình thường, mà là thích kiểu ấy.
Là kiểu thích mà chỉ cần nhìn thấy cậu ấy, cõi lòng như được lấp đầy, suốt ngày lo được lo mất, không an tâm, là thích đến mức luôn cảm thấy có gì đó trống vắng.
Thế nhưng sau đấy thì sao.
Với kinh nghiệm độc thân mười mấy năm trời, khi gặp phải bài toán hóc búa mang tính lịch sử này, Hạ Triều cảm thấy mình như một con thú hoang đang chạy loạn khắp nơi, trầy da tróc vảy nhưng mãi không tìm được phương hướng.
Cuối cùng con thú hoang trong lòng kia dừng lại, lặng yên ngồi trên mặt đất, nghĩ thầm, liệu bạn nhỏ có… chán ghét không nhỉ?
Là nhân vật chính trong topic CP của diễn đàn trường, hắn cũng ít nhiều biết đến khái niệm cong với thẳng.
Nhỡ đâu Tạ Du, cậu ấy thẳng tắp thì sao.
Ở cái tuổi dễ xúc động này, vậy mà hắn lại không dám làm càn.
Cuối cùng Hạ Triều ném bút, không biết nên làm thế nào bây giờ, đành dứt khoát mở vòng bạn bè của Tạ Du, lướt xem từng cái một.
Vòng bạn bè của Tạ Du như một lằn ranh chia cách rõ rệt Tạ Du mà hắn nhận biết, Hạ Triều nhìn thấy sinh hoạt thường ngày của cậu, những người thân thuộc xung quanh… Còn có sự dịu dàng hiếm khi lộ ra trước mặt mọi người.
Tạ Du thường đăng tải những thứ rất giản dị, cơ bản đều chỉ là một câu ngắn ngủi, tức giận thì sẽ “Mẹ nhà nó”, lúc cao hứng thì sẽ chia sẻ một bức ảnh chụp hoa cỏ, xuất hiện nhiều nhất trong các bức ảnh là một con mèo vàng mập mạp bự đến bất thường, cùng ghi chú: Ăn đi, béo chết mày.
Có đôi khi mèo vàng nằm ngửa bụng trước cửa quầy bán quà vặt phơi nắng, híp mắt ngủ gà ngủ gật.
Quầy bán quà vặt trông có vẻ cũ nát, trên kệ hàng bày rất nhiều đồ chơi bọn con nít yêu thích, tất cả đều là những thứ nho nhỏ rẻ tiền.
Góc trái trên cùng tấm ảnh này có một tấm biển báo giao thông, mơ hồ nhìn thấy ba chữ Phố Hắc Thủy.
Hạ Triều hơi dừng lại, cảm thấy cái tên này khá quen tai.
Tuy nhiên mấy năm gần đây, cái tên này ngày càng ít được Tạ Du nhắc đến, Hạ Triều nghĩ thầm, đã chuyển nhà?
Hắn lướt lên, đến một bức ảnh chân dung lớn của mèo vàng béo, nó đứng rất gần ống kính, cái mũi sắp chạm vào đến nơi, trên đầu mèo vàng là tay của Tạ Du – chỉ nhìn bàn tay này sẽ không ai tưởng tượng nổi, nắm đấm ấy thụi vào người có thể tàn nhẫn đến mức nào.
Tạ Du ngồi yên vị trên bậc cầu thang ven đường, chắc hẳn mèo béo kia được vuốt ve quá dễ chịu, thích ý híp mắt lại.
Hạ Triều chăm chú nhìn một hồi lâu, lặng lẽ ấn lưu lại.
Tạ Du trong những bức ảnh này có hơi khác so với lúc ở trường học, nhưng vẫn là bạn nhỏ mà hắn từng biết.
Khoác lên một lớp giáp sắt thật dày, vốn cậu ấy chỉ muốn đao thương bất nhập mà thôi.
“Cái đệt,” Hạ Triều sắp chịu hết nổi, lướt lướt di động, “… Sao lại đáng yêu vậy chứ.”
Hết tiết tự học buổi tối, Tạ Du về phòng vừa tắm rửa xong liền nhận được điện thoại trong nhà gọi tới. Cậu tưởng Cố nữ sĩ lại hỏi cuối tuần mình có về nhà không, đang định dùng lý do sắp thi giữa kỳ phải tập trung ôn tập lấp liếm cho qua.
Kết quả vừa nhận điện đã nghe thấy giọng nói lè nhè, nói năng lắp ba lắp bắp rõ là đang say rượu của Chung Kiệt: “Tạ Du, tao cảnh cáo mày, mẹ kiếp mày đừng nghĩ là…”
Giọng nói của Chung Kiệt tới đây thì im bặt, Tạ Du đã thẳng thừng cúp điện thoại.
Mấy phút sau, Chung Kiệt tiếp tục gọi tới, kiêu căng hống hách nói: “Dù gì mày cũng chỉ là hạng dân đen, còn dám cúp điện thoại của tao?”
Tạ Du vừa nghe, huyệt thái dương đã giật nảy.
Con mẹ nó cái gì mà dân đen, hôm nay thằng này uống say vớ phải kịch bản vương gia bá đạo à?
Hạ Triều đang đắm chìm trong cơn mê muội “Bạn nhỏ nhà mình đáng yêu chết mất” không thể kìm chế nổi, chợt nghe thấy tiếng ‘bạn nhỏ đáng yêu’ chính chủ đang chửi ầm lên ngoài hành lang: “ĐCM đến giờ anh vẫn chưa xong hả??”
Hạ Triều: “…”
“Tất cả đều thiếu nợ anh, anh đáng thương nhất,” Tạ Du đẩy cửa phòng đi ra ngoài, định đến cuối hành lang không người để nói tiếp, mặt không biểu tình nói, “Đúng rồi, tôi ngấp nghé gia tài của anh đã lâu, tốt nhất anh cứ trông chặt như chó canh cửa vào.”
Tạ Du chưa đi được mấy bước, cửa đối diện cũng mở ra, Hạ Triều đứng tựa cửa nhìn cậu.
Tạ Du không biến sắc vượt qua hắn đi về phía trước, vừa đi vừa chửi, công lực thâm hậu, không hề bị lặp một câu nào.
Chờ cậu chửi xong, cúp điện thoại quay về, Hạ Triều mới hỏi: “Ai thế, thèm ăn chửi vậy.”
Hạ Triều không hề hỏi có chuyện gì, nếu người khác vừa nghe xong, không hiểu rõ đầu đuôi sẽ nghĩ Tạ Du mới là kẻ bắt nạt người kia. Hạ Triều lại lập tức cho rằng cái tên bị mắng nửa ngày ở đầu dây bên kia mới là kẻ muốn bị ăn chửi, đúng là thiên vị không thể cứu chữa.
Lúc đầu Tạ Du không muốn nói về chuyện này, vừa nghe thấy thế lại dừng bước, đứng trước cửa phòng, thêm một câu: “À, là một thằng ngu.”
Mặt mày Tạ Du đang toát lên vẻ tức giận, trông rất âm trầm, nếu bây giờ Chung Kiệt mà xuất hiện trước mặt cậu, lại cho cậu một cây gậy trong tay, nhất định cậu sẽ không chút do dự đánh thằng cha đấy thành tàn phế cho đỡ bực.
Hạ Triều nghiêng người: “Cậu có muốn vào ngồi một lúc không?”
Tạ Du không nhúc nhích.
Hạ Triều lại nói: “Mời cậu ăn kẹo.”
Tạ Du kể lại sự tình ngắn gọn nhất có thể, nếu chỉ cần hai chữ là xong thì tuyệt đối sẽ không nhiều lời thêm một chữ.
Hạ Triều nghe xong một lượt, đại khái đã hiểu rõ, nghiêm túc đề nghị: “Anh kế cậu là nhi đồng thiểu năng à? Có nên mang tới khoa não khám thử không?”
Tạ Du cười: “Ừ, nhi đồng thiểu năng.”
Hạ Triều nói xong mới nhớ tới con mèo vàng trong vòng bạn bè vừa rồi, mở ra cho Tạ Du nhìn: “Con mèo này ăn kiểu gì mà mập vậy?”
“Được cả con phố nuôi, sao có thể không mập,” Tạ Du thoáng nhìn, lại nói, “Cậu xem vòng bạn bè của tôi làm gì.”
“Tôi…” Hạ Triều khẽ dừng, “Lướt qua một chút ấy mà.”
“…”
Hai đứa tâm sự một lúc, từ nhi đồng thiểu năng tới trang bị mới trong trò chơi, cuối cùng chủ đề chuyển sang sinh nhật của Lưu Tồn Hạo: “Cuối tuần sau sinh nhật của Hạo Tử đấy, cậu có đi không?”
Tạ Du nghĩ nghĩ: “Sinh nhật?”
“Cậu không nhận ra mấy ngày nay nó luôn điên cuồng ám chỉ sao,” Hạ Triều kéo ghế xích lại gần, “Đúng là đồ nít ranh tâm cơ.”
Mấy ngày gần đây Lưu Tồn Hạo đi khắp nơi ám chỉ những thứ mình thích, chỉ sợ người khác muốn mua quà sinh nhật cho mình mà không biết mua gì: “Dạo này á, tôi không thích thứ gì lắm, nhưng để mà nói thì album mới ra của ban nhạc XX kia… Cũng tạm được đó.”
Ngoại trừ cạ cứng Vạn Đạt, cậu ta không cần kín kín đáo đáo vòng vo làm gì, thẳng thừng vứt cho Vạn Đạt một cái link Taobao, thì những người còn lại không một ai may mắn thoát khỏi.
Được Hạ Triều nhắc nhở, cuối cùng Tạ Du mới nhớ tới ẩn ý sâu xa của Lưu Tồn Hạo: “Tôi còn tưởng nó bị thần kinh.”
Hạ Triều ngồi dựa lưng vào ghế cười: “Trắng trợn thế mà cậu không nhận ra à? Nếu thế chắc con chuột kia phải xấu hổ lắm nhỉ?”
Tạ Du nhớ lại Lưu Tồn Hạo mấy ngày nay đụng phải cái đinh là cậu, cũng hơi buồn cười: “Cũng không nói rõ, ai biết được.”
Cả hai hiếm khi ngồi cùng một chỗ hàn huyên chuyện trong lớp, tự dưng chủ đề trò chuyện đi vào ngõ cụt, nhất thời không một ai lên tiếng. Tạ Du không biết vì sao lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, sau khi yên lặng mới phát giác bầu không khí xung quanh không những trở nên lúng túng còn khá kỳ lạ.
Tạ Du nhấp nhổm không yên, đứng dậy trở về phòng: “Thôi tôi về…” Về đây.
Còn chưa dứt lời, góc áo bất chợt bị Hạ Triều níu lại.
Cậu trai trẻ mặc áo sơ mi, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ không bận tâm gì khác, trông khá hờ hững, khóe miệng còn vương ý cười, dường như có rất nhiều chuyện khiến cậu cao hứng.
Hầu kết Hạ Triều lăn lộn, sau đó không biết là nói với mình, hay là với Tạ Du: “Mọi chuyện rồi sẽ qua.”
Tất cả đều sẽ qua.
Dù cho hiện tại đã hoàn toàn chìm đắm.
Chỉ cần kiên cường một chút, không được thì lại thêm một phần sức lực, ra ngoài tự lập, cuộc sống như mong muốn, và một đáp án… Hết thảy đều sẽ có.
“Về đi,” Hạ Triều buông tay, mỉm cười nói, “Ngủ ngon nhé, bạn nhỏ.”
Tạ Du ngơ ngẩn, mãi lúc sau mới đáp lại một câu ngủ ngon.
Ngày hôm sau.
Cậu chàng tâm cơ bị coi như bệnh nhân tâm thần cuối cùng cũng bắt đầu chính thức mời mọi người tới dự tiệc mừng sinh nhật cuối tuần của mình, còn kèm theo thiếp mời dạng mô hình.
Tạ Du cũng nhận được một tấm, bên trong viết thời gian địa điểm, chín giờ sáng cuối tuần này tập trung tại đại lộ trung tâm.
Hạ Triều tỏ vẻ khổ sở nói: “Chuột con, cái đó, quà mừng ấy…”
Lưu Tồn Hạo xua xua tay, lúc này lại ra điều hiên ngang chính trực, như thể kẻ luôn điên cuồng bóng gió mấy ngày hôm trước không phải cậu ta: “Quà cáp không quan trọng, lễ nhẹ nhưng tình trọng, với tình bạn của chúng ta thì thứ gì cũng chỉ là mây bay.”
Tạ Du: “… Mẹ nó cậu còn có mặt mũi à.”
Lưu Tồn Hạo vừa nói xong, hai đứa Hứa Tình Tình với Vạn Đạt nghe ngứa hết cả tai, lập tức túm lấy cậu ta nện túi bụi: “Ông đánh cái rắm ấy! Cái gì mà lễ nhẹ tình trọng! Nói không biết ngượng à!”
Vạn Đạt: “Có muốn tui nhớ lại giùm lúc ông vứt cho tui cái link Taobao kia không? Đồ con chuột, sờ được cái link ấy rồi hẵng nói tiếp!”
Lưu Tồn Hạo ôm đầu né tránh: “Sao lại bạo lực thế này, nhất là bà đó, Tình ca, bà cứ như vầy về sau làm sao gả đi được!”
Hạ Triều đổ dầu vào lửa: “Chuột kia, sao ông lại nói Tình ca vậy?”
Mới đầu Hứa Tình Tình định đánh người xong thì tới văn phòng lấy bài tập tiếng Anh, nghe tới đó bắt đầu xắn tay áo, nghiến răng nói: “Ông qua đây, có gan ông cứ qua đây.”
Lưu Tồn Hạo quay đầu chạy biến ra khỏi lớp: “Ngu mới qua đó!”
Sinh nhật Lưu Tồn Hạo vốn là muốn kêu gọi mọi người ra ngoài tụ tập một bữa ăn uống với nhau.
Đầu tiên Tạ Du không định đi, nhưng trông thấy Lưu Tồn Hạo vô cùng phấn khởi, cậu còn chưa nghĩ ra nên từ chối thế nào, Hạ Triều đã xoa xoa đầu cậu, dùng giọng điệu như thể biết trước mà nói: “Đi, cậu ấy đi.”
Tạ Du nhủ thầm trong lòng, đi cái con khỉ ấy mà đi.
Đối với bữa tiệc sinh nhật với đám bạn cùng lớp này, Cố nữ sĩ có vẻ còn cao hứng hơn cả Lưu Tồn Hạo.
Ngày trước người quen của Tạ Du đều sống ở phố Hắc Thủy, sau khi dọn đi, cũng chẳng thấy Tạ Du kết giao thêm bạn mới.
Những năm ấy để chơi được với mấy đứa Chu Đại Lôi cũng phải mất không biết bao nhiêu thời gian. Từ khi còn bé trong nhà đã xảy ra chuyện, tường vừa đổ người cũng hùa theo đẩy, tất cả anh em họ hàng đều xua đuổi bọn họ, hiện giờ Cố Tuyết Lam nghĩ lại, quãng thời gian mang theo Tạ Du hối hả ngược xuôi bị người người coi thường ấy, cứ nghĩ thằng bé còn chưa hiểu gì, nhưng thật ra cậu đều biết hết.
Vậy nên dần dần Tạ Du ngày càng trở nên ít nói, gặp ai theo bản năng cũng đề cao cảnh giác, trong lòng có phòng bị rất nặng.
“Bạn học của con, cậu lớp trưởng ấy,” Cố Tuyết Lam cười nói, “Định mua quà như nào? Phải có lễ nghĩa, chúc người ta sinh nhật vui vẻ thì nói ngọt một chút. Cứ như vậy là tốt rồi, năng ra ngoài đi chơi với các bạn nhiều vào, chụp thêm mấy tấm ảnh… Trên người còn đủ tiền không?”
Trước khi ra khỏi cửa Tạ Du bị lải nhải một lúc, bắt đầu thấy hơi phiền, thay giày xong liền đi ra ngoài: “Đủ ạ, không nói nữa, con đi đây mẹ.”
Hàng ngày đến trường học tất cả mọi người đều mặc đồng phục, ngay cả kiểu tóc cũng phải theo quy định cứng nhắc, chủ đề nói chuyện toàn là bài tập với thi cử, tới giờ ai ai cũng như xổ lồng.
Hứa Tình Tình mặc quần yếm, mái tóc dài tung bay, đeo ba lô nhỏ, lúc xuất hiện tất cả đều kinh ngạc thốt lên: “Uầy, đây là ai vậy, lớp mình có người này à?”
Hứa Tình Tình cười nói: “Là anh Tình của các em đây.”
Hạ Triều đã tới từ sớm, ngồi xổm ở ven đường, cúi đầu chơi điện thoại.
Đám Lưu Tồn Hạo rất nhanh đã phát hiện, đi ra ngoài chơi mà đem theo người này, tần suất quay đầu cực kỳ cao, hầu như cô nàng nào đi qua cũng phải trộm liếc mấy lần. Đợi lát nữa có thêm Tạ Du thì gần như không dám tưởng tượng nữa.
Tạ Du chưa ra đến tàu điện ngầm đã bị tên kia nhắn tin khủng bố liên tục.
– Đã tới chưa.
– Bọn tôi ở ngay lối ra tàu điện ngầm, mặt phía Bắc ấy.
– Cậu đi tới đâu rồi?
Tạ Du cúi đầu, vừa ra khỏi trạm vừa nhắn lại: Làm phiền nữa sẽ kéo đen.
Hạ Triều im bặt.
Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn lại nhắn qua một câu: Hôm nay tôi đẹp trai cực. Cậu vừa ra sẽ thấy ngay, bắt mắt nhất trong đám người.
“…”
Vạn Đạt đổi kiểu tóc, nhảy nhót trên bậc thang, trong lúc nhảy lên thoáng nhìn thấy Tạ Du: “Tui thấy Du ca rồi, oài Triều ca, hôm nay hai người bọn cậu – phối đen trắng à.”
Vạn Đạt vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía cửa ra của tàu điện ngầm.
Hôm nay Hạ Triều mặc áo khoác màu đen, Tạ Du mặc áo trắng, cúi đầu không biết đang làm gì.
Ngón tay Tạ Du vừa lúc đang ấn vào nút chặn nick ai đó, chưa kịp ấn đã nghe thấy phía trước có tiếng reo hò, ngẩng đầu nhìn thấy cả đám lớp 3 đang đồng loạt vẫy vẫy tay với cậu: “Du ca, ở đây nè!”
Hạ Triều đứng ngay đầu tiên, cười hô “Lão Tạ”, thật đúng là kẻ bắt mắt nhất trong đám người.
Lớp 3 không đến được hết, gộp lại được cả thảy mười hai người, những người khác vướng lịch học thêm, không có thời gian tham gia được.
“Hôm nay ăn uống xong tụi mình đi hát karaoke nhé?” Lưu Tồn Hạo vừa nói vừa nhận quà, tay thoăn thoắt không ngừng được, “Ôi các cậu đừng đưa trước cho tôi chứ, đợi lát nữa ăn bánh gato đã, thế mới đúng nghi thức, mà bây giờ tôi cũng không có chỗ để.”
Bữa cơm này ăn như đánh trận.
Cứ món nào vừa dọn lên là bị tranh cướp tại trận, La Văn Cường càng không thèm che giấu chút nào tỏ vẻ bản thân vì chờ đến hôm nay, mà ngay cả cơm tối hôm qua cũng chưa ăn.
Tạ Du nhìn mà nhíu mày, không gia nhập cuộc chiến này, thế nhưng lại mở camera ra định chụp mấy kiểu.
“… Khoa trương quá rồi đấy các anh em,” Hạ Triều cũng ra sức tranh đoạt, suýt nữa thì ống tay áo bị dính hết cả mỡ, thật vất vả mới nhanh tay cướp được một miếng thịt phần bụng cá, gắp vào bát của Tạ Du, “Các cậu định bỏ đói bạn cùng bàn tôi đấy à?”
Tay khẽ run rẩy, lệch cả ống kính.
Không chụp được người, trên màn hình di động chỉ thấy có sáu bảy đôi đũa đang quấn quýt lấy nhau, còn có đĩa cá hấp ngay giữa bàn ăn trông thê thảm không thể nhìn nổi: “…”
Hạ Triều tựa như chó săn tha thịt giấu về ổ, chỉ khác ở chỗ, ổ này là bát của Tạ Du.
Không biết Hạ Triều lại cướp sườn xào chua ngọt với ai, vừa ném vào bát cậu vừa nói: “Lão Tạ, đừng coi trọng hình tượng quá, giữ kẽ vậy thì bé ngoan không có cơm ăn đâu.”
Nói xong, hắn nhấn mạnh một câu: “Đũa tôi vẫn còn sạch đấy… Cậu tranh thủ thời gian ăn đi, có thấy ánh mắt như lang như hổ của thể ủy kia không.”
Tạ Du há hốc mồm, cũng không biết muốn nói gì, cuối cùng chỉ gọi hắn một tiếng: “Hạ Triều.”
Hạ Triều vẫn còn đang cạnh tranh miếng bánh ngô nướng cuối cùng, không để ý lắm, phân tâm đáp lại: “Ừm?”
Tạ Du khẽ ngừng, lại gọi một tiếng: “Triều ca.”
Có người sắp không nhịn nổi, nhưng mà là ai tỏ tình trước đây?