Tạ Du vẫn đang nhắm nghiền hai mắt.
Trước mắt chỉ còn lại bóng tối, khiến các giác quan khác càng trở nên nhạy cảm.
Ví dụ như hô hấp, nhịp đập nơi trái tim, còn có những ngón tay đang lồng vào nhau của hai người.
Tạ Du cảm thấy mình đang rất bình tĩnh, không còn tâm trạng bối rối không thể nói rõ như trước, cũng chẳng còn xúc động muốn đánh người, mạng chó của Hạ Triều tạm thời vẫn được giữ lại.
Nỗi phiền muộn không tìm ra nguyên nhân kia giống như đã tìm được van tháo nước – một đáp án nào đó mơ hồ hiện ra.
Có lẽ đã từng nghĩ về khả năng ấy không biết bao nhiêu lần.
Trong xe hầu như không có lấy một âm thanh, ngoại trừ tiếng nói mê ú ớ của Vạn Đạt ở phía trước, còn có tiếng còi xe huyên náo của dòng xe cộ ngoài cửa sổ truyền vào.
Sắc trời đã chạng vạng tối, ánh sáng hơi yếu, lúc xe đi vào trong đường hầm, Vạn Đạt chẹp chẹp miệng, choàng tỉnh dậy, vừa mơ màng vừa hoang mang hỏi: “Đèn đuốc đâu rồi! Chỉ đạo ánh sáng đâu!?”
Đã âm nhạc lại còn nhảy nhót, đến giờ còn muốn ánh sáng, xem ra ông tướng này ngủ mơ làm siêu sao quốc tế rồi đây.
Vạn Đạt nói xong, Tạ Du thấy tay Hạ Triều bắt đầu cứng ngắc. Hắn có vẻ rất khẩn trương, hô hấp cũng trở nên khẽ khàng.
Cũng may Vạn Đạt chỉ nói hai câu rồi lại mê mệt nhắm mắt, tiếp tục ngủ như chết.
Hạ Triều giật giật ngón tay, phân vân không biết có nên buông tay không.
Do dự mãi, cuối cùng vẫn không nhúc nhích. Hắn không nỡ.
Hết đèn đỏ, xe tiếp tục chạy về phía trước, số tiền theo quãng đường ngày càng xa chậm rãi nhảy lên từng chút một.
Không biết qua bao lâu, khung cảnh phố xá dọc đường ngày càng quen thuộc, sau đó rẽ vào một con đường nhỏ ngay cạnh Nhị Trung, kiến trúc đặc trưng của Lập Dương Nhị Trung dần hiện ra – tòa nhà dạy học cao nhất cách đó không xa, mái nhà còn khắc khẩu hiệu của trường.
“Là cổng mặt này phải không,” Tài xế vừa rẽ vừa nói, “Trường học trông khí thế ghê, các cậu học cấp ba rồi cơ à?”
“Lớp mười một ạ.”
“Lớp mười một à, con trai tôi năm nay lên lớp mười hai, lớn hơn các cậu một năm… Học sinh bây giờ khổ thật, tối nào cũng phải làm bài tập đến tận nửa đêm, theo tôi thì học hành quan trọng đấy, nhưng dù thế nào vẫn phải chú ý đến sức khỏe mới được.”
Tạ Du giả vờ ngủ rất mệt, nhất là phần cổ bị mỏi, đành nghiêng người tựa lưng vào ghế.
Hạ Triều đáp lại, trông thấy sắp đến trường học, định bụng thừa dịp bạn nhỏ nào đó chưa phát hiện, thả lỏng tay, lén lút rút ra: “Khổ cực lắm ạ, chúc con trai của bác thi đại học…”
Lời nói tới đây đột nhiên im bặt.
Bởi vì Hạ Triều chưa nói hết, tay vừa khẽ buông lơi, Tạ Du vốn đang ở thế bị động, khớp ngón tay nhìn như vô lực bất chợt siết chặt, đầu ngón tay áp vào mu bàn tay hắn, càng thêm nắm chặt lấy tay đối phương.
“…”
Lúc này Hạ Triều mới thật sự bị nổ đến tan tác.
Tài xế vẫn đang kể về con trai mình: “Người nó giờ gầy tong teo, nhìn mà xót hết cả ruột. Ba năm cấp ba mệt lắm, chịu thôi, con nhà ai cũng vậy mà, chẳng ai tránh được, cậu nói có đúng không. Chờ lên đại học xong là thoải mái rồi, khổ nữa mệt nữa cũng đáng…”
Bác tài vẫn liên miên lải nhải, nhưng chẳng người nào buồn nghe.
Chỉ còn lại mấy phút, cả hai vẫn mười ngón quấn lấy nhau, không một ai lên tiếng, cũng không nhìn đối phương. Mãi đến khi xe dừng lại, tài xế chờ lấy tiền, chờ mãi mới nhận ra hai người đằng sau không hề có phản ứng: “Không phải Nhị Trung sao? Đến Nhị Trung rồi đây.”
Tạ Du trái lại rất bình tĩnh, cậu nhìn sang Hạ Triều, nhẹ nhàng giật giật ngón tay, lúc này Hạ Triều mới kịp hoàn hồn, trong đầu nổ “bùm” một tiếng, hốt hoảng buông tay ra.
Tạ Du trông Hạ Triều vội vội vàng vàng rút ví, quên cả tính tiền, tiền xe ba mươi đồng lại rút hai mươi đồng ra.
Tài xế taxi cầm hai mươi đồng, khá là buồn bực: “Cậu chắc chứ?”
Tạ Du thấy vậy, cảm giác mất tự nhiên vốn có hoàn toàn tan biến, không nhịn được mắng một câu “Ngu ngốc”.
“Ba mươi đúng không, à, ba mươi,” Hạ Triều lục lọi một hồi, cuối cùng mới lục được mười đồng tiền đưa qua, “Ngại quá, nghe lầm.”
Tạ Du đi qua ghế phụ, cúi người vỗ vỗ mặt Vạn Đạt, đỡ Vạn Đạt ra khỏi xe.
Vạn Đạt chân nam đá chân chiêu, cao hứng gật gù nói: “Ấy? Tới lượt tui lên rồi sao?”
“Đúng rồi siêu sao,” Tạ Du nói, “Đến cậu lên sân khấu rồi.”
Vạn Đạt phấn khởi hết sức, trông mấy ngọn đèn đường còn chưa kịp sáng lên, cứ ngỡ rằng mình đang ở giữa sân khấu: “Các bạn khán giả muốn nghe bài gì nào?!”
Tạ Du túm cổ áo cậu ta, kéo người đi vào trong trường: “Làm một khúc Tinh trung báo quốc đi?”
Vạn Đạt lập tức nín bặt.
Từ khi Tinh trung báo quốc bị chủ nhiệm Khương cài đặt làm chuông báo thức, đã ngay lập tức trở thành nỗi ám ảnh không thể phai mờ trong lòng đám học sinh học nội trú.
Hạ Triều trả tiền xong, qua hỗ trợ, hai người một trái một phải đỡ Vạn Đạt, vô số lần muốn mở lời, nhưng lại nhận ra không biết nói thế nào mới phải.
Trừ việc đó, còn phải chịu đựng Vạn Đạt thỉnh thoảng lên cơn say rượu, tỉ như lúc lên cầu thang đột nhiên gào ầm lên: “Các khán giả phía dưới ơi, hãy cho tui thấy cánh tay của các bạn nào!”
Không nhìn thấy hai tay là nhất quyết bám lấy đầu cầu thang không chịu đi tiếp.
“Đây là cầu thang, có phải khán đài đâu, sao bình thường tôi không thấy cậu phiền phức thế này nhỉ,” Hạ Triều thật sự bó tay, “Đừng ép tôi phải ra tay đấy.”
Vạn Đạt ôm chặt lan can, khăng khăng giữ vững tôn nghiêm đấng siêu sao của mình.
Tạ Du tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, ngồi trên bậc thang coi náo nhiệt.
Sau đó cậu thấy Hạ Triều đi xuống mấy bậc, huơ huơ tay mấy lần mới thỏa mãn được nhu cầu của Vạn Đạt.
Vạn Đạt cũng vui mừng ra sức phất tay với hắn: “Fan hâm mộ của tui ơi!”
Tạ Du lấy tay che nửa mặt, thấp giọng cười: “Cái gọi là ra tay của cậu đây à?”
“Cậu còn cười nữa.”
Hạ Triều căn dặn thêm: “… Đừng nói ra ngoài nha, tôi còn phải giữ sĩ diện nữa.”
Ngày mai đã phải đi học, gần như tất cả học sinh đã bắt đầu lục tục khăn gói về trường từ chiều, bạn cùng phòng của Vạn Đạt cũng may đang ở trong phòng, lúc đưa “siêu sao” trở về, Tạ Du đứng tựa cửa nói hai chữ: “Bảo trọng.”
Hai đứa bạn cùng phòng kia lúc đầu không hiểu sao phải bảo trọng, cho đến khi Vạn Đạt bắt đầu nhảy cà tưng trên giường: “Trời đất, nó nốc bao nhiêu rượu thế này!”
“Vậy nhé, giúp bọn tôi chăm sóc nó với,” Hạ Triều nói, “Nếu không chịu được nữa thì cứ đánh một gậy bất tỉnh luôn là xong.”
Ra khỏi phòng ký túc của Vạn Đạt, cả hai đi lên trên tầng ba.
Bầu không khí ngạt thở vừa nãy lại quay về.
Tạ Du đột nhiên nhớ tới, hình như vào hồi cấp hai, Chu Đại Lôi đang theo đuổi một cô bé hắn thầm thương trộm nhớ, nghe nói cô nàng kia thích người tài hoa, hắn chạy đi học ghita tự mình sáng tác bài hát, cả ngày cứ ôm khư khư cái đàn ghita rêu rao hát trong khu phố: “Oh baby, em chính là một đóa hoa hồng có gai…”
Lần nào đàn xong cũng thu hoạch được một đống quà đáp lễ nho nhỏ của cư dân phố Hắc Thủy – nồi niêu bát đũa xoong chảo, thậm chí có nguyên cả cục gạch.
Chỉ có Đại Mỹ vẫn luôn cổ vũ: “Anh à, thật ra nghe cũng không tệ lắm đâu, cứ tự tin lên.”
“Thật hả, thật là cũng không tệ lắm hả?”
Trái tim yếu đuối của Chu Đại Lôi bị tổn thương trầm trọng nên càng cần thêm an ủi, hắn giương mắt trông chờ nhìn Tạ Du, Tạ Du tháo tai nghe đang đeo ra, không chút nương tình hỏi: “Hát xong chưa?”
Đối mặt với hành động vô cảm khiến lòng người căm phẫn của Tạ Du, Chu Đại Lôi ôm ghita chán nản nói: “Ông chủ Tạ, mày đã thích ai đâu, vốn chẳng hiểu yêu đương gì sất.”
Về phương diện tình cảm, từ trước đến nay Tạ Du rất lãnh đạm.
Nhưng nhiều khi không thể hiện, không có nghĩa là không hiểu.
Cậu không thích dây dưa dài dòng, có việc sẽ lập tức nói ngay, phòng ngừa phiền phức.
Trước kia cũng có người thầm mến cậu nhưng không dám thổ lộ, không hiểu sao lại ầm ĩ đến độ ai ai cũng biết, như thể thật sự có chuyện gì đó, ngay cả Đại Lôi cũng nháy mắt ra hiệu: “Nghe bảo cô nàng kia, cái đó đó, chúng mày có phải không…”
Ngày thứ hai Tạ Du lập tức tới tìm người, chỉ nói đúng hai câu.
– Cậu thích tôi?
– Thật xin lỗi, tôi không có thích cậu.
Hạ Triều cũng có thể coi là một nỗi phiền phức, hơn nữa còn quy vào thể loại siêu của phiền phức.
Đã đến nước này, cũng không thể cứ thế giả ngu cả đôi nữa.
Tạ Du suy nghĩ rất đơn giản, có việc phải nói ra, nghĩ thế nào, muốn làm gì.
Tới cửa phòng ký túc, trong đầu Hạ Triều còn đang không ngừng nổ pháo hoa, như lúc nãy đến ba mươi đồng hắn cũng không tính được, chờ cậu kịp phản ứng, hắn đã mở cửa, đi vào trong, sau đó đóng cửa phòng lại.
Tạ Du quan sát toàn bộ quá trình tên ngốc này bước chân vào phòng ký túc: “…”
Phải chăng đầu óc tên này đã hỏng hóc chỗ nào?
Tạ Du đi qua, đang tính gõ cửa. Còn chưa kịp gõ, cửa lại mở ra.
Hạ Triều đứng ngay cửa: “Tôi…”
Tạ Du ngắt lời: “Cậu uống say à.”
“Không không, ” Hạ Triều hơi sững sờ, rất nhanh đã nhận ra những lời này của cậu có ý gì, khẽ ngừng, hỏi lại, “Vậy cậu… uống say à.”
Tạ Du nói: “Ngu ngốc, cậu nói xem.”
Không uống say.
Không phải do rượu làm càn.
Cũng không phải xúc động nhất thời.
“Trước đó còn kêu Triều ca, sao giờ lại thành ngu ngốc rồi.”
“Là cậu ngu ngốc chứ sao.”
“…”
Trong hành lang có tiếng bánh xe hành lý kéo qua lại, còn có tiếng cãi nhau ầm ĩ của mấy người tầng trên văng vẳng truyền xuống.
Cả hai như trẻ con ấu trĩ đáp trả nhau “Cậu mới ngu ngốc” mấy lượt, sau đó Tạ Du mới đứng giữa những âm thanh huyên náo này, nhẹ nhàng nói: “Hạ Triều, là cậu trêu chọc tôi trước.”
Cậu trêu chọc tôi trước.
Là cậu, mang theo nhiều thanh âm đến vậy tự tiện xông vào cuộc sống của tôi.
Là cậu, luôn tìm cách phá tan tất cả phòng ngự của tôi.
Tạ Du vừa mới dứt lời, đã bị Hạ Triều nắm lấy cổ tay kéo vào trong phòng, Tạ Du bị đập lưng vào ván cửa, làm cậu chớm đau: “Đệt, cậu nổi điên gì đấy?”
Hai người dựa vào nhau rất gần, Hạ Triều chống tay bên tai Tạ Du, hắn thực sự không nhịn nổi nữa, dù sau khi nói ra bị đánh thành tàn phế cũng nguyện ý.
“Tôi… chưa từng thích ai.”
“Trước mặt tôi đây, bạn nhỏ tên Tạ Du này là người đầu tiên.”
Hạ Triều không biết nên nói sao, hắn không hề có kinh nghiệm tỏ tình, theo lời Thẩm Tiệp chính là tên khuyết tật EQ trầm trọng, chậm rãi, hắn nói tiếp: “Mặc dù bạn nhỏ ấy tính tình không tốt, hở một xíu là đánh người, nhưng mà tôi vẫn rất thích cậu ấy.”
“…”
“Là thích một cách nghiêm túc, nhìn thấy cậu ấy là vui vẻ, muốn yêu đương với cậu ấy, thích muốn chết đi được.”
Hạ Triều nói xong, lại hỏi: “Bạn nhỏ tính tình không tốt ấy có nghe được không?”
Bạn nhỏ tính tình không tốt hiện tại rất muốn đánh người.
Nói vậy cũng được sao.
Muốn ăn đòn tại trận à?
“Tôi cũng chưa từng thích ai.”
Tạ Du chịu đựng xúc động muốn đánh người nói: “Tên ngốc thối Hạ Triều trước mặt này là người đầu tiên.”
Trời ơiii~