Tạ Du viết lại danh sách nhóm rồi nộp lên.
Giấy trắng mực đen, ngòi bút sắc bén, họ tên đầy đủ của sáu người được ghi trên mặt giấy, chữ viết rất đẹp đẽ.
Mặc dù bài tập của Tạ Du thường có tỉ lệ làm sai rất cao, nhất là đại số thì hầu như chỉ chép mấy câu đề bài, còn lại phần bài làm đều để trống. Vậy nhưng các thầy cô bộ môn khi chấm sẽ không đến mức đánh mất kiên nhẫn, chỉ với nét chữ này, bực tức mấy cũng giảm đi một nửa.
Mỗi lần có giáo viên ở trong văn phòng cảm khái thật phí phạm chữ viết đẹp như này, thế nào cũng sẽ có giọng thầy cô khác cất lên an ủi: “Dù gì vẫn tốt hơn Hạ Triều nhiều, bài tập của thằng bé kia tôi chấm mà tức không chịu nổi, chẳng hiểu nó viết cái gì nữa…”
Hướng dẫn viên du lịch nhìn Tạ Du như thể túm được vị cứu tinh.
Mặc dù cậu nhóc trước mắt này trông có vẻ rất lạnh nhạt, so với vẻ ngoài của cậu, khí chất lạnh lẽo không thể áp chế càng đáng chú ý hơn cả.
Thế nhưng không hiểu vì sao, cậu bạn học này tựa tay vào mép bàn, đưa tờ giấy qua, sau đó lúc giương mắt lên nhìn anh ta, lại khiến anh ta tự dưng cảm thấy tính mạng mình bị uy hiếp nghiêm trọng.
Hướng dẫn viên du lịch nhận tờ giấy: “… Cám, cám ơn.”
Tạ Du: “Không có gì.”
Hạ Triều tự cảm thấy khá hài lòng, lúc hắn viết rất là chăm chú, luôn nghĩ rằng làm gì đến mức khiến người khác không thể đọc nổi. Hắn đứng cạnh bục giảng, đang há mồm định biện minh cho bản thân một chút, lại bị Tạ Du đạp cho một cái.
“Đi xuống,” Tạ Du nói, “Thật là mất mặt.”
Hạ Triều bị Tạ Du đuổi xuống, vừa đi vừa nói: “Không phải, tôi thật sự đã viết nắn nót lắm mà, nét chữ rõ ràng, ngòi bút…”
Tạ Du: “Cậu ngậm miệng đi có được không.”
Cả lớp 3 đều biết trình độ chữ viết của Hạ Triều đến đâu, lúc đầu thực ra cũng cảm thấy choáng váng hết cả đầu óc, thế nhưng mấy tháng sau quả thật bản lĩnh nhận mặt chữ đã bị ma luyện lên một tầm cao mới.
Đều là bạn cùng lớp, viết họ tên người này người kia thì nhìn thoáng qua nét chữ cũng đã đoán sơ sơ là ai, nhưng hướng dẫn viên du lịch còn chưa quen thuộc những cái tên này, chắc chắn lúc đọc sẽ trở nên bối rối.
Lưu Tồn Hạo ở phía dưới bụm mặt: “Chẳng hiểu mình nghĩ thế nào lại để Triều ca làm nhóm trưởng không biết.”
Vạn Đạt vỗ vỗ cậu ta: “Thôi đành vậy, còn biết làm sao nữa, đi lố đường khỏi quay lại được rồi.”
Lưu Tồn Hạo: “…”
“Các bạn học sinh, địa điểm tham quan lần này của chúng ta chính là công viên Bắc Hồ, thắng cảnh trứ danh của thành phố C, lịch trình cụ thể thì đợi lát nữa lên xe buýt sẽ thông báo với các bạn,” hướng dẫn viên du lịch đưa tay chỉnh lại mũ cho ngay ngắn, tiếp tục diễn thuyết thêm mấy câu đại loại là mong được trải qua một ngày thật vui vẻ với mọi người, lảm nhảm hết chủ đề này đến chủ đề khác, cuối cùng mới nói, “… Xe của lớp C2-3 chúng ta đang đỗ ngoài cổng sau, giờ thì ra hành lang xếp hàng trước đã nào.”
Ngoài hành lang đã có hai lớp khác đứng xếp hàng, Lão Đường tiếp thêm một câu: “Chú ý giữ trật tự, yên lặng một chút, các khối khác còn đang học đấy.”
Hướng dẫn viên du lịch nói quá nhiều, Tạ Du nghe mãi đến phát buồn ngủ, sau đó cũng không chú ý lắng nghe nữa, chờ mọi người đứng dậy đi ra ngoài, cậu vẫn còn gục đầu xuống bàn không nhúc nhích.
Hạ Triều cong ngón tay, quay đầu gõ gõ lên mặt bàn của Tạ Du: “Đừng ngủ nữa, xếp hàng rồi kìa.”
Lão Đường cũng nói nhiều không kém, răn dạy việc giữ trật tự xong, lại dặn dò thêm đủ thứ linh tinh, làm cả bọn không nhịn được mà nghĩ đến chuyến du lịch mùa thu dành cho bọn con nít tiểu học, rốt cuộc có đứa nào đấy chịu hết nổi, cất giọng kêu: “Có phải còn muốn tay cầm tay nữa không thầy, thôi cứ cầm tay nhau mà đi cũng được ạ.”
Bạn học kia vừa dứt lời, Tạ Du mở mắt ra, bàn tay của Hạ Triều đã chìa tới.
Tên này có ghế tử tế mà không ngồi, chỉ thích ngồi trên bàn, đồng phục còn chưa kéo khóa, áo khoác cứ thế rộng mở, cười nói với cậu: “Anh bạn nhỏ, tay cầm tay nào.”
Dáng vẻ mỉm cười của cậu trai ấy quá đỗi đẹp đẽ.
Mu bàn tay của Hạ Triều dán sát mặt bàn, lòng bàn tay ngửa lên hướng về phía cậu.
Vừa rồi có ai đó kêu gào vụ cầm tay nhau, lúc này bọn cậu hùa theo chắc cũng không sao nhỉ.
Mãi một lúc sao, Tạ Du không nói gì, đặt tay mình lên.
“A —— ”
Bên ngoài hành lang, nhất là mấy đứa học sinh đứng gần cửa sổ phía sau nhất, không biết là ai kêu lên đầu tiên, cuối cùng cả lớp 3 cứ thế mà dài giọng kêu một chuỗi “A” đầy hàm xúc.
Hạ Triều sợ đám kia phản ứng quá lớn, bèn dọa: “Tụi bây a cái rắm ấy.”
Lưu Tồn Hạo: “Nể quá nể quá rồi, Triều ca đúng là nể mặt người ta thật đấy, vừa kêu nắm tay mà lập tức nắm nhau ngay được.”
Cả bọn chỉ đơn giản là đang chọc Lão Đường, cũng không nghĩ tới phương diện khác. Nói cho cùng thì hai đại ca đây ngày nào chẳng chơi gay kiểu này, cũng đâu phải chưa từng nắm tay nhau trước mặt bàn dân thiên hạ.
Đường Sâm bị lũ học sinh quậy đến huyên náo, chỉ lắc đầu cười cười, không tiếp tục nhấn mạnh vấn đề kỷ luật nữa. Thôi thì cũng chỉ có một ngày này, cứ để bọn trẻ vui chơi cho thỏa thích vậy.
Lúc lên xe buýt, đám nữ sinh được ưu tiên chọn chỗ ngồi, về cơ bản mấy cô bé đều ngồi hai người một hàng. Tạ Du và Hạ Triều là lượt sau cùng, chờ bọn cậu lên xe, chỉ còn mỗi hai ghế trống ở tận hàng cuối.
Vạn Đạt ngồi ngay giữa hàng cuối phất tay với bọn họ: “Đây này —— tới đây tới đây.”
Tạ Du nhìn xung quanh một lượt, hỏi: “Không còn chỗ nào nữa à.”
Phía cuối xe là bọn Lưu Tồn Hạo, đều là những thành viên tích cực nhất lớp, đợi lát nữa đi đường thế nào cũng bị chúng nó quấy rầy không thể ngủ được.
Lưu Tồn Hạo đoán được ra ngay ý tứ của Tạ Du: “Du ca, ông đang ghét bỏ bọn tôi đấy à?”
Tạ Du: “Đúng vậy đó.”
Cả hai đi tới giữa xe, ở bên phải Tạ Du chính là Hứa Tình Tình, Hứa Tình Tình đã bắt đầu tiêu diệt túi đồ ăn vặt, cười rất sảng khoái: “Ha ha ha ha ha tự rước lấy nhục.”
Hạ Triều cũng cười: “Chuột à, nghĩ trong lòng là được rồi. Cần gì phải hỏi ra miệng để tổn thương thêm lần nữa chứ.”
Lưu Tồn Hạo: “…”
Ầm ĩ gì thì ầm ĩ, cũng chẳng còn chỗ trống nào để ngồi nữa.
Chờ đến khi tất cả đã yên vị, xe chậm rãi khởi động, chạy dọc theo con đường nhỏ từ cổng sau ra ngoài.
Hướng dẫn viên du lịch vịn thành ghế, đứng lên giới thiệu tên họ của mình, cụ thể là gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ là họ Vương, thế là cả lũ bắt đầu kêu “Vương ca Vương ca”, hướng dẫn viên du lịch gãi gãi đầu: “Thôi được rồi, Vương ca thì Vương ca vậy.”
Cơn buồn ngủ lên men từ lúc còn trong lớp đến giờ lại kéo đến, Tạ Du đang định dựa vào cửa sổ xe ngủ một lát, còn chưa chạm vào cửa sổ, đã bị Hạ Triều nhấn đầu sang bên cạnh: “Có vai của anh cậu đây mà không dựa, đi dựa cửa sổ làm gì?”
Một tiếng ‘anh’ này tựa như thể ma chú, nghe một lần, vài hình ảnh nào đó lại hiện lên trong đầu một lần.
Rõ ràng là Hạ Triều chủ động hỏi, kết quả nói xong chưa được bao lâu lại khẽ ho một tiếng, tự nhủ trong lòng mẹ nó chứ này không phải tự mình chỉnh mình sao.
Tạ Du cũng sắp không chịu nổi, mà phản ứng rõ ràng nhất của việc chịu không nổi chính là… Mất ngủ.
Đường nhỏ ra khỏi trường học vừa hẹp vừa dài, xe buýt thả chậm tốc độ, lướt qua cả một dãy phố mỹ thực của Nhị Trung, tấm băng rôn chúc mừng kỳ thi giữa kỳ của Lầu Trạng Nguyên còn chưa gỡ xuống, chú chó hoang nằm sấp ngoài cửa tiệm cơm Kim Bảng, đang rũ đầu cụp tai nhìn chong chong đám người qua lại.
Vương ca giảng sơ qua lịch sử công viên Bắc Hồ một lượt, còn có rất nhiều loại kiến trúc trong đó, nhất là nơi ở cũ của một vị văn hào quá cố còn lưu lại: “Chắc các bạn đã nghe danh của ông, là người đã viết —— ”
Nhắc đến văn học, bệnh nghề nghiệp của Lão Đường lại bộc phát, chỉ vài phút đã thảo xong một bài khóa ngữ văn cho cả đám, đứng dậy giật lấy cái loa trên tay hướng dẫn viên du lịch: “Để thầy giảng mấy câu, giảng mấy câu thôi…”
Toàn thể lớp C2-3: “… Đừng có để thầy ấy giảng!!!”
Lưu Tồn Hạo chỉ chực muốn khóc: “Mới lúc nãy còn đang rất phấn khởi mà!”
Vạn Đạt: “Đúng rồi đấy, lúc nãy còn đang phấn khởi.”
Trong bầu không khí náo nhiệt này, không biết là ai chủ động trước, mu bàn tay của cả hai dựa sát lại gần sau, cứ thế im lặng một lúc, sau đó ngón tay của Hạ Triều khẽ ngoắc lên.
Có đôi khi con người thật rất dễ thỏa mãn.
Chỉ một xíu đụng chạm, một ánh mắt, cùng với chút hơi ấm mang theo.
Là đã cảm thấy đủ đầy.
Trong xe buýt ngày càng ồn ào, khởi nguồn từ lúc La Văn Cường đánh liều cướp loa của Lão Đường, cả đám bắt đầu như thể phát điên.
“Chúng ta hát karaoke đi, ” Hứa Tình Tình đề nghị, “Ai tham dự sẽ có phần thưởng.”
Bọn còn lại vỗ tay ủng hộ nhiệt liệt, lại hỏi tiếp: “Nhưng có phần thưởng gì để phát đâu?”
Mặc dù không có phần thưởng, đại hội karaoke của lớp 3 vẫn được cử hành khí thế bừng bừng.
Thật ra chất giọng của mọi người đều chẳng ra làm sao, hầu hết đều như ma âm xuyên thủng màng nhĩ, thế nhưng hết người này đến người khác vẫn nhiệt tình như lửa mà hát hò, tới lượt Lão Đường bèn say sưa ca một bài “Đêm nay thật khó quên”.
Hạ Triều rất tôn trọng thể diện người khác, mặc cho ai hát tệ đến đâu, hắn vẫn luôn che giấu lương tâm mà khen ngợi: “Hay! Hát quá hay!”
Hay cái cục cớt.
Tạ Du không thể hiểu được, cậu giật giật ngón tay, đầu ngón tay vừa vặn ấn khớp ngón tay nhô ra của Hạ Triều: “Này là châm chọc đấy à?”
Hạ Triều: “Không phải, gọi là cổ vũ mới đúng.”
Lão Đường được Hạ Triều tung hô đến mức hơi ngượng ngùng, nhưng không có ý định bỏ qua, thầy vung tay lên, quyết định hát một bài nữa: “Nếu các em đã thích nghe, thế thì thầy sẽ…”
Hạ Triều tính ngược tính xuôi, mà không tính được hóa ra Lão Đường lớp mình lại là trùm ôm mic: “Hả?”
Đám bạn cùng lớp ngồi phía trên tức đến mức thi nhau ném chai nước về phía hắn.
Kết quả chờ lão Đường hát xong, bọn còn lại thay đổi kế sách, bắt đầu ồn ào: “Triều ca, hát một bài đi! Không hát thì có lỗi với bọn này lắm đấy!”
Hạ Triều đáp ứng rất nhanh: “OK thôi, tôi hát hơi bị hay, được nghe là lời lắm đó. Lão Tạ, cậu muốn nghe bài gì nào?”
Tạ Du chưa từng nghe Hạ Triều hát bao giờ, nhưng cũng đoán được thái độ tự tin của tên này chắc hẳn không bình thường, chủ yếu vì Hạ Triều thường xuyên dùng vẻ mặt như vậy khen chữ viết của mình, ba hoa như thể chỉ trên trời mới có dưới đất thì không, kết quả đúng là có thể viết ngoáy lên tận trời.
Nhưng trong mắt Hạ Triều rõ ràng là ý “Cậu muốn nghe bài gì tôi sẽ hát cho cậu nghe”.
Lời đến khóe miệng Tạ Du, cuối cùng lại biến thành: “Bài nào cũng được.”
Tập thể lớp 3 đều đã quá quen với cái tính ưa khoe mẽ của Triều ca nhà mình, hẳn là sẽ hát bài nào bốc một chút.
Không nghĩ rằng cuối cùng Hạ Triều lại chọn một khúc tình ca.
Người hát gốc là một nữ ca sĩ, một bài hát trầm lắng nhẹ nhàng.
Cái loa lúc trước được đưa qua, còn chưa mở chốt, Tạ Du nghe thấy Hạ Triều ngồi bên cạnh thấp giọng thì thầm một câu: “Coi như tụi nó gặp may… Hát cho bạn nhỏ nhà chúng ta nhé.”
Có lẽ đây là lần duy nhất Hạ Triều không hề thổi phồng bản thân.
Giọng hát thật sự rất dễ nghe, thanh âm sâu lắng vương vấn bên tai Tạ Du. Giọng nam cất lên hoàn toàn khác biệt so với bản gốc, nhưng vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Sự dịu dàng thuộc về người con trai ấy, mang theo một chút kiềm nén, cứ như vậy được thổ lộ qua từng lời hát.
Trong xe đột nhiên trở nên an tĩnh.
Tay của hai người, ở một nơi không ai thấy được còn đang lén lút siết chặt, giấu dưới lớp áo đồng phục, mười ngón vẫn luôn đan xen lẫn nhau, giống như có thể xuyên qua những ngón tay đang quấn quít mà nghe được từng nhịp đập nơi trái tim của đối phương.