Lòng tự trọng và tâm lý hơn thua lấn át lý trí Cố Vấn Thành.
Lý Tấu Tinh bên kia màn hình, tóc đen nhỏ nước, thân thể cường tráng cao to, bàn tay đang làm chuyện ngu ngốc nhất, vẻ mặt mông lung mờ mịt.
Điều này mang lại cho Cố Vấn Thành sự kích thích như đang dạy trẻ nhỏ làm chuyện xấu.
Hắn thậm chí quên mất phải nghĩ xem sau khi Lý Tấu Tinh bình thường lại thì nên làm gì, loại kích thích này làm hắn muốn thấy biểu cảm thất thần trên mặt Lý Tấu Tinh ngay lúc này.
Thế nhưng thân là một tên trai thẳng, Cố Vấn Thành chỉ có thể gửi cho anh ảnh gái đẹp.
Đều là ảnh mới tải trên mạng xuống, quá mức yếu đuối.
Lý Tấu Tinh cảm thấy thiếu chút nữa là mình nhũn luôn, anh xoay người đưa lưng về phía quang não, từ chối xem những bức hình kia.
Cố Vấn Thành khó hiểu, "Vẫn không được à?"
"Không thích." Rầu rĩ trả lời.
Kén chọn vậy hả? Cố Vấn Thành cau mày, tự xem màn hình, quả thực... không có cảm giác.
Hắn thở dài, khóe mắt liếc trộm màn hình, Lý Tấu Tinh nghiêng người, khó chịu muốn ngồi xuống.
Cố Vấn Thành bật thốt lên, "Chờ đã."
Lý Tấu Tinh giương mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
Biểu cảm oan ức, cứ như bị ai bắt nạt.
"Nhắm mắt lại..." Xấu hổ, trước giờ Cố Vấn Thành chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình lại đi làm loại chuyện này, "Thử tưởng tượng bên cạnh cậu là một cô gái cậu cảm thấy hứng thú."
Lý Tấu Tinh ngoan ngoãn nhắm chặt mắt lại, "Tinh Tinh không có hứng thú với con gái."
"Vậy chọn đại một người đi," Cố Vấn Thành đằng hắng, làm quang não biến giọng hắn thành giọng nữ, "Cậu —— "
"Không muốn giọng này, " Lý Tấu Tinh, "Tinh Tinh sợ, Tinh Tinh muốn giọng thật của anh."
Cố Vấn Thành, "..."
Vốn dĩ hắn định dùng giọng nữ giúp anh, hiện giờ lại thấy cực kỳ lúng túng, làm hắn không thốt ra được một lời lẳng lơ nào.
Khóe môi Lý Tấu Tinh nhanh chóng xẹt qua ý cười, bèn đè khóe môi xuống, "Thành Thành?"
Cố Vấn Thành bị xưng hô này làm cho đứng hình, nam tử hán đại trượng phu đã đáp ứng nhưng lại không làm thực sự không phải là phong cách của hắn, phóng lao thì phải theo lao.
"Người này đang cạnh bên cậu, cô ấy đặt tay lên người cậu, bắt đầu từ lồng ngực, dần dần đi xuống..."
"Thành Thành," Lý Tấu Tinh cắt ngang câu nói nhạt nhẽo vô vị của hắn, trực tiếp hỏi một câu, "Tinh Tinh có thể ăn miệng miệng của anh không?"
Hô hấp Cố Vấn Thành hơi ngưng lại.
Lý Tấu Tinh nở nụ cười, âm thanh truyền đến ngoài màn hình, anh lẩm bẩm: "Lần trước ăn rất ngon, miệng miệng của anh thật ngọt, ăn rất rất ngon luôn, Tinh Tinh còn muốn nữa."
"..." Cố Vấn Thành quay đầu, sắc mặt ửng hồng, đáy mắt tràn đầy lúng túng và cả xấu hổ.
"Thành Thành duỗi đầu lưỡi," thiếu niên ngốc nghếch kia quả thật rất có thiên phú ở phương diện này, nũng nịu nói, "Đưa đầu lưỡi ra nhé?"
Cố Vấn Thành không kìm lòng được trước khẩn cầu ấy, trái tim run lên, hơi thè lưỡi ra khỏi phiến môi.
Đầu lưỡi đỏ hồng xinh đẹp bất an trong không khí muốn rụt trở về, lại bị đối phương nắm lấy.
"Mút lấy đầu lưỡi của anh," Lý Tấu Tinh cười toe toét, "Wow, đầu lưỡi với Tinh Tinh quấn quýt cùng nhau."
Da mặt càng ngày càng nóng, Cố Vấn Thành thoái thác vấn đề này là do hơi nóng của buồng tắm.
Nửa đoạn đầu lưỡi lè ra bên ngoài, hầu kết nhúc nhích, hắn cảm thấy đầu óc mình không được tỉnh táo cho lắm.
Bởi vì hắn hỏi rằng: "Quấn quýt bằng cách nào?"
Đệt!
Lý trí đâu?
"Anh quấn lấy Tinh Tinh, Tinh Tinh quấn lấy anh," Lý Tấu Tinh, "Wow! Thành Thành thật tham lam, nước bọt của Tinh Tinh mà cũng cuốn đi."
Mọe nó!
Miệng tiết nước bọt, như thể hắn đang nuốt nước bọt của anh vậy.
Cố Vấn Thành đột nhiên mở nước nóng, nước chảy ào ào lập tức che mất hắn.
Quần áo trên người dán sát vào thân thể, hắn đưa lưng về phía quang não, ngượng ngùng không muốn mặt đối mặt với Lý Tấu Tinh.
Nhưng Lý Tấu Tinh lại không buông tha cho hắn, nghi hoặc khó hiểu hỏi: "Thành Thành xấu hổ ư?"
Giọng Cố Vấn Thành khàn khàn, "... Không có."
"Vậy sao anh lại rút lưỡi ra khỏi miệng Tinh Tinh," Lý Tấu Tinh hừ một tiếng, "Đầu lưỡi biến mất, Tinh Tinh không vui."
Cậu ấy làm sao... sao mới năm tuổi mà đã biết mấy cái này...
Không đúng, cậu ấy nói mình chín tuổi...
Chớ nói nữa...
Đầu Cố Vấn Thành như muốn nổ tung!
Bây giờ hắn cực kỳ muốn chạy trốn khỏi phòng tắm, cực kỳ muốn tắt quang não, nhưng khi tay đặt trên quang não lại không nhấn nút chấm dứt kết nối.
"Tinh Tinh cũng thẹn thùng lắm nha."
Thiếu niên đối diện kia nói như vậy.
Cố Vấn Thành nhịn không được, quay đầu lại nhìn vẻ mặt Lý Tấu Tinh.
Đôi mắt Lý Tấu Tinh sáng bừng, đong đầy ý cười và phấn khích, anh mong đợi nhìn Cố Vấn Thành, giống như đang ẩn giấu sự xấu hổ mà anh nói.
Thế nhưng trạng thái thân thể lại khác hoàn toàn với vẻ đơn thuần trên khuôn mặt.
Cố Vấn Thành vô thức nuốt nước bọt, hắn cảm thấy khô nóng, và khát.
"Thật ra Tinh Tinh chỉ có một yêu cầu mà đã thỏa mãn rồi nha."
Cố Vấn Thành mờ mịt.
"Thành Thành thật đáng yêu," Lý Tấu Tinh chỉ chỉ hắn, "Đó là cái gì thế, sao nhìn đáng yêu như miệng miệng của Thành Thành vậy?"
Cố Vấn Thành cứng đờ cả người, lồng ngực như có lửa nóng xẹt qua.
"Tinh Tinh nếm thử có được không vậy," Lý Tấu Tinh chớp chớp mắt, "Thật là, bây giờ Tinh Tinh không hiểu chuyện gì cả, nhưng đáng yêu quá, như hạt lựu nhỉ?"
...
Lý Tấu Tinh mặt đầy thỏa mãn đi ra từ buồng tắm, vui mừng hớn hở nhào lên giường. Hi Nam đương chơi mấy trò chơi ngu ngốc trên quang não, tò mò liếc mắt nhìn anh, "Tắm xong thoải mái vậy à?"
"Vô cùng thoải mái," Lý Tấu Tinh gật gật đầu, "Thế nhưng nước nóng không nhiều lắm, anh muốn tắm thì đợi một lát rồi hẵng vào."
Hi Nam bèn rụt cái chân mới vừa đặt xuống đất về, "Được thôi."
Hắn nghĩ tới tinh thần lực của mình, mong đợi tiến lại bên cạnh Lý Tấu Tinh, "Tấu Tinh, tôi vừa mới cố gắng thực thể hóa tinh thần lực nhưng lại thất bại, hiện giờ làm sao cũng không thực thể hóa được."
Lý Tấu Tinh nhíu nhíu mày, ngồi xuống, vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc, "Để em xem thử."
Hi Nam ngoan ngoãn nghe theo, nhưng tinh thần lực lại không chút động tĩnh.
"Thử tưởng tượng anh hoặc chúng ta gặp nguy hiểm xem," Lý Tấu Tinh khẽ giọng, "Tế Du bị thương nặng, em bị kẻ địch bắt đi, Hi Nam, hiện tại chỉ mình anh mới có thể cứu chúng em."
Hi Nam lập tức siết chặt nắm đấm, mu bàn tay lên nổi gân xanh.
Tinh thần lực bé nhỏ bao bọc lấy nắm đấm của hắn, từ một tia thành hai tia, tinh thần lực ngưng tụ dày bằng ngón tay, ôm chặt lấy tay chủ nhân như chiếc găng tay quyền anh.
Có chút kinh ngạc chính là tinh thần lực của Hi Nam có màu sắc giống lửa, như màu đỏ cam ở đầu ngọn lửa.
Nhìn thôi đã thấy nóng, rất có tính uy hiếp.
Hi Nam mở mắt ra, vừa mừng vừa ngạc nhiên nhìn tinh thần lực trên tay mình.
Lý Tấu Tinh cười cười, "Làm rất tốt, Hi Nam!"
Tinh thần lực chỉ xuất hiện khi muốn bảo vệ đồng đội này khiến người cảm thấy ấm lòng và quý trọng.
Hi Nam cười gãi đầu, "Khà khà khà."
Để hắn nghiên cứu tinh thần lực, Lý Tấu Tinh nằm sấp trên giường đặt báo thức một tiếng sau rồi đi ngủ.
Một tiếng trôi qua, anh cùng Hi Nam tinh thần tràn trề đến khoang cấp cứu của Tế Du.
Nhìn từ bên ngoài trạng thái của Tế Du đã khá lên nhiều, nhưng chất chữa trị trong khoang sẽ khiến hắn luôn ngủ say.
Bọn họ ở đây an tâm đợi đồng đội tỉnh lại.
Hiện giờ là giờ đi ngủ, trừ nhân viên trực ban buổi tối thì những người khác đã vào phòng nghỉ ngơi, lúc có người đi ngang qua thấy bọn họ ngoan ngoãn ngồi chờ đồng đội tỉnh lại cũng biết ý không đến quấy rầy.
Hi Nam đang xem phim trên quang não, Lý Tấu Tinh rãnh rỗi không có chuyện gì làm bèn đi dạo gần đó.
Càng nhìn càng thấy Hi Nam nói đúng, đồ đạc trong phi thuyền này thật sự cũ nát, mấy góc khuất tích đầy bụi, vừa bước lên đã để lại dấu giày.
Lý Tấu Tinh tùy ý liếc mắt nhìn, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Nơi đó có vết máu khô.
Nhìn màu sắc xem ra là mới đây.
Lý Tấu Tinh bước nhanh tới bên cạnh Hi Nam, nhìn bảng điều khiển khoang cấp cứu, còn chưa kịp làm gì thì ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của một người khác.
Kim Địch đứng ở ngoài cửa, nửa người ẩn dưới ánh đèn mờ tối, cười nói: "Nhóc đang làm gì đấy?"
Nụ cười của ông ta vẫn rất thân thiết dễ gần, nhưng lại bị ánh đèn nhuộm ra mấy phần âm u.
"Tinh Tinh đang nghiên cứu khoang cấp cứu," Lý Tấu Tinh ngẩng đầu nhìn ông, đầy vẻ chán chường, "Nhưng Tinh Tinh xem không hiểu gì cả."
Hi Nam cười ha hả, "Tiểu Tinh Tinh, bây giờ cậu mới có chín tuổi tất nhiên xem không hiểu rồi! Không được ha ha ha, tôi nhất định phải nhớ kĩ chuyện này để kể cho bọn Lăng Niên nghe!"
Lý Tấu Tinh bĩu môi, "Hi Nam ngu ngốc, Tinh Tinh không thèm để ý đến anh nữa."
Hai người cứ cười cười nói nói như vậy, Kim Địch cười lắc đầu một cái, đi vào trong phòng, ánh đèn sáng hẳn lên. Ông bước tới cạnh khoang cấp cứu, nói đùa: "Có cần chú Kim Địch dạy nhóc không?"
"Cần nha," Lý Tấu Tinh gật đầu lia lịa, "Tinh Tinh thông minh như vậy nên sẽ học được rất nhanh thôi."
Cánh tay anh căng thẳng, khắc chế không cho tinh thần lực lộ đầu.
Kim Địch nói ngắn gọn với anh, từ ngữ chuyên môn làm hai thiếu niên nghe mà ngẩn tò te, Kim Địch không nhịn được cười, cũng không trêu bọn họ nữa, "Được rồi, ta về phòng nghỉ ngơi trước, tới giờ khoang cấp cứu sẽ tự động mở ra, mấy đứa không cần lo lắng nó sẽ nhốt bạn của mấy đứa lại."
Hi Nam gãi đầu nở nụ cười, "Thuyền trưởng, ngài mau đi ngủ đi, giờ đã muộn lắm rồi."
Kim Địch cười tạm biệt bọn họ, đóng cửa phòng lại.
Sau khi chắc chắn ông ta đã đi rồi Lý Tấu mới dùng tinh thần lực che đậy cả căn phòng.
Tinh thần lực lướt qua từng ngóc ngách phát hiện vết máu ẩn giấu dưới lớp bụi trong mép vũ khí.
Ở góc tối ẩm ướt âm u, còn có vết máu chưa khô hoặc là bụi bặm lưu động.
Chiếc phi thuyền này, dưới lớp vỏ sạch sẽ cũ nát chính là màu máu đỏ tươi.
Anh mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy.
Hi Nam phát hiện anh sai sai, nghi hoặc, "Sao vậy, Tấu Tinh?"
"Không có gì," Lý Tấu Tinh sờ sờ bụng, chớp mắt nhìn hắn, "Tinh Tinh đói bụng."
"Cậu nói làm tôi cũng thấy hơi đói bụng," Hi Nam than một tiếng, "Nhưng giờ này cũng không biết đi đâu tìm dịch dinh dưỡng."
Lý Tấu Tinh, "Vậy thì đợi đến sáng sớm ngày mai đi."
Một đêm trôi qua.
Lúc Tế Du tỉnh lại, hắn mờ mịt chớp mắt.
Chất lỏng sền sệt ấm áp bao khắp toàn thân hắn, chỗ bị thương lúc trước đã được chữa trị.
Thông qua cửa khoang cấp cứu trong suốt hắn thấy một trần nhà xa lạ.
Đây là đâu?
Khoang cấp cứu phát hiện hắn đã tỉnh, tự động mở cửa khoang ra, khuôn mặt Lý Tấu Tinh ngay lập tức lọt vào ánh nhìn của Tế Du.
"Tỉnh sớm hơn dự định," Lý Tấu Tinh cười híp mắt, "Thật tốt."
Hi Nam dụi mắt, mừng rỡ nhào đến, kích động nghẹn ngào hô, "Tế Du!"
Giọng nói cực lớn, sức sống tràn đầy.
Tế Du vô thức nở nụ cười, hắn đứng dậy khỏi khoang cấp cứu, cho hai đồng đội của mình một cái ôm, "Làm các cậu lo lắng rồi."
Lý Tấu Tinh động viên vỗ vỗ lưng hắn.
Hi Nam cười hì hì, "Đội Mộng Chi tập hợp!"
Tế Du bị hắn chọc phát cười, "Ừ, tập hợp."
"Các cậu đã nói như vậy nếu Tinh Tinh không phối hợp thì không thích hợp cho lắm," Lý Tấu Tinh cài chắc cổ tay áo, nở nụ cười xán lạn, "Chuẩn bị kế hoạch chạy trốn đi."
Hi Nam và Tế Du:???