Hai vẻ đẹp thanh niên và đàn ông trộn lẫn vào nhau, vừa phóng khoáng vừa dũng cảm không sợ.
Đối mặt khó khăn, tràn đầy năng lượng tích cực, khiến đám người đang ngồi trước màn hình cũng sục sôi nhiệt huyết theo.
[Giết nó! Giết nó!]
[Vãi! Ông đây thật cmn kích động! Ông cũng muốn vác vũ khí theo sau giết chết con thú cái động dục này!]
[Đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá, mẹ ơi con đổ đội Mộng Chi rồi, cái đội này mạnh thật! Nói thật, gặp phải tình huống này có bao nhiêu người không chạy mà đi giải quyết ngọn nguồn chứ?]
[Đa số mọi người sẽ theo bản năng mà trốn chạy khỏi nguy hiểm, chỉ có thể nói không hổ là học sinh trường quân đội Thừa Dương, không đâu mà trường quân đội Thừa Dương có địa vị cao ở đế quốc thế đâu. Tôi không biết bọn họ có thể thành công hay không, nhưng tôi biết người có thể đưa ra quyết định như thế tuyệt đối không phải là người bình thường.]
[Thậm chí bọn họ còn không kéo thêm đội ngũ khác đi làm loại chuyện nguy hiểm này, bọn họ chỉ muốn mạo hiểm một mình ấy.]
Đương nhiên, trên mạng chưa bao giờ thiếu ý kiến trái chiều.
[Giết chết thú cái? Giết tú cái trong trường hợp nhiều thú đực vây quanh thế á? Thứ cho tôi nói thẳng, chém gió muốn thành bão luôn rồi.]
[...Học sinh như thế mà là học sinh trường quân đội Thừa Dương á? Mặc kệ bọn họ có thể giết được thú cái hay không, lỡ thú vỏ kiếm bạo động làm tổn thương những học sinh khác thì sao? Ban tổ chức chịu trách nhiệm hay bọn hắn chịu trách nhiệm? Đến lúc đó bị mắng hay bỏ tiền cũng là ban tổ chức, ôi, ban tổ chức đáng thương.]
[Nói trắng ra là cũng chỉ lo cho lợi ích của bản thân, không muốn bỏ thi đấu thì chỉ có cắn răng gắng gượng, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của những học sinh khác.]
...
[Tui cảm thấy lạ lắm nha, không bàn tới chuyện bọn họ phát hiện thú cái động dục, mà nếu bọn họ nhấn nút kêu cứu í, mấy người nghĩ xem ban tổ chức có biện pháp có thể xử lý hết tất cả sự cố không?]
[Chớ xem lòng tốt của người khác là bổn phận, cho dù ban tổ chức xử lý kịp thời thì phương pháp giải quyết tốt nhất cũng là tiêu diệt thú cái, mà thời gian lại không có nhiều, trong lúc chờ ban tổ chức tới thì sẽ có bao nhiêu thú vỏ kiếm chạy tới nơi này, mấy người có đảm bảo được không?]
[Trên mạng luôn có một đám thích tỏ vẻ thượng đẳng thế nhờ, giả sử đội Mộng Chi không chọn cách mạo hiểm tính mạng mà chọn ấn nút chờ ban tổ chức tới cứu, làm vậy chắc chắn thể nào cũng có một đám chất vấn đây mà là học sinh trường quân đội Thừa Dương à? Bọn họ không thể thử à? Bọn họ làm gì thì mấy người cũng chửi được thôi.]
[Đội Mộng Chi đáng thương quá mà, phát hiện thú vỏ kiếm động dục, đặt cược an nguy của mình để giải quyết ngọn nguồn nguy hiểm, kết quả bây giờ lại bị một đám anh hùng bàn phím mắng ích kỉ.]
Trên mạng ầm ĩ càng ngày càng lớn hấp dẫn một số người vốn không chú ý đến chuyện thi đấu này, theo nhiệt độ tăng lên, học sinh trường quân đội Thừa Dương cũng để ý đến tình huống ở sao Trú Lưu.
Sau khi Mã Nam nhận được thông báo của học sinh thì dứt khoát gọi mấy học sinh mình phụ trách vào hội trường lớn.
Khi mấy trăm học sinh tiến vào hội trường, phía trước đã treo hai màn hình phủ kín mặt tường.
Một màn hình trong đó đang chiếu hình ảnh của đám Lý Tấu Tinh trong rừng rậm, một cái khác đang chiếu những lời nhắn ác ý với đội Mộng Chi trong kênh phát sóng trực tiếp.
"Bọn họ đang làm vẻ vang trường quân đội Thừa Dương, trường quân đội Thừa Dương phải làm trụ cột cho bọn họ."
Mã Nam nói lạnh nhạt: "Các em có đồng ý trở thành trụ cột cho bọn họ kể từ giờ phút này không?"
Trong màn hình có thể dễ dàng thấy được hiểm nguy từ rừng rậm, thỉnh thoảng bên cạnh đội Mộng Chi sẽ có một thú vỏ kiếm thật lớn vọt qua, nhưng suốt quá trình bọn họ hướng về mục tiêu thì khóe miệng luôn cười đôi mắt luôn tỏa sáng.
Đó là biểu hiện của lòng có ý chí kiên định, bọn họ không e ngại bất kỳ nguy hiểm nào, bởi vì bọn họ tự tin với thực lực của mình và đồng bạn.
Mỗi một học sinh ngồi ở hội trường lớn đều hô to: "Chúng em tin tưởng bọn họ!"
"Đội Mộng Chi xông lên! Đánh ngã đám thú vỏ kiếm kia cho mấy đứa trên mạng sáng mắt ra! Mang quanh vinh về cho chúng ta."
"Người của trường học chúng ta có chúng ta che chở, anh em đâu, chụp mấy quang não mắng chửi lại!"
"Chờ đã, mấy người chúng ta có hơi ít, để tôi nhắn cho bạn kêu nó tới đây."
"Còn tôi nữa, tôi gọi người ở ký túc xá tới rồi, kêu bọn họ tới cổ vũ cho đội trường chúng ta!"
"Tính tôi nữa..."
Học sinh không ngừng vội vã chạy tới hội trường, một hội trường lớn chỉ có thông báo đặc biệt mới có thể ngồi đầy thế mà lúc này đã dần dần được lấp kín.
Đôi mắt Mã Nam hơi ướt, ông nghiêng đầu lén xoa xoa khóe mắt, cảm thấy vô cùng vui mừng nhẹ nhõm.
Mà đám Lý Tấu Tinh ở sao Trú Lưu đã sắp tới gần mục tiêu.
Vì tình hình lúc này của bọn họ có hơi đặc biệt nên mấy máy quay vây quanh bọn họ từ nhiều góc độ khác nhau để tiến hành phát sóng trực tiếp. Khi dần dần tới gần thú cái động dục, bước chân bọn họ cũng ngày càng cẩn thận.
Cãi vã trên mạng không tự chủ ngừng lại, người xem phát sóng trực tiếp người căng thẳng đến mức tim đập nhanh, bọn họ nhìn ra rồi, việc có thể ngăn cản khu thi đấu bị thú vỏ kiếm san bằng hay không, giờ phút này phải dựa vào đội Mộng Chi.
Cố lên nha.
Bọn họ chăm chú nhìn màn hình.
Nhất định phải thành công!
Tinh thần lực của Cố Vấn Thành tỏa rộng ra hết cỡ, hắn đi tuốt đằng trước, chợt dừng bước, ra hiệu người phía sau khom người xuống.
Mấy người tập trung nhìn về phía trước bước đi.
Thú cái có thân hình to lớn đang nôn nóng bất an gào thét, vây quanh nó là mấy chục thú vỏ kiếm đực, không ngừng có thú vỏ kiếm muốn tiến lên thăm dò, nhưng ngay lập tức lại bị tiếng gào của thú cái uy hiếp đứng im tại chỗ cũ.
Vẻ mặt mấy người nghiêm túc, song người trước quang não đã tê cả da đầu.
Nếu như chỉ có một con hai con thì không khó với bọn họ, nhưng một đám thú vỏ kiếm thế này, ngay cả Cố Vấn Thành và Lý Tấu Tinh cũng có phản ứng đầu tiên khi gặp phải là trốn đi.
Cái tên thú vỏ kiếm có thể nói rõ đặc điểm của chúng nó, vỏ ngoài cứng rắn, rất nhiều loại vũ khí không thể xuyên qua.
Dùng tinh thần lực xuyên qua lớp vỏ ngoài để giết chết chúng nó, thời gian hao phí có thể đủ cho mấy con thú vỏ kiếm khác giết chết bọn họ.
Bọn họ phủ một lớp tinh thần lực bảo vệ mình, thảo luận cách tách thú cái với bọn con đực theo đuổi nó ra.
"Thú cái to gấp hai lần con đực," Cố Vấn Thành híp mắt, đánh giá kích cỡ, "Các cậu có ý tưởng gì hay không?"
Trực tiếp xông tới chỉ có một chữ chết, dùng tinh thần lực xuyên qua lớp vỏ cứng thì quá chậm, e rằng bọn họ còn chưa kịp làm thú cái bị thương thì bọn vây quanh bên ngoài một vòng kia đã nổi giận chọc thủng bọn họ.
Mấy người suy nghĩ chốc lát, Lý Tấu Tinh nói: "Trên mạng có tiếng gầm của con thú vỏ kiếm đực nào mà vừa cao vừa đẹp giọng gào cực hùng hậu uy vũ không?"
Đây là hình dung quỷ quái gì thế.
Vừa cao vừa đẹp? Cái mặt dã thú dữ tợn kia nhìn sao mà đẹp được hả?!
Nhưng mà bọn hắn lại hiểu ý Lý Tấu Tinh, thay đổi lối suy nghĩ khác, "Dụ thú cái đi, tốc độ của nó nhanh hơn nhiều so với con đực, sau đó giết chết nó trước khi mấy con đực kia đuổi kịp."
Cả đội bận rộn lên, người thì tìm tiếng gầm, người thì tính toán thời gian.
Cố Vấn Thành nhắm mắt cân nhắc, "Dụ thú cái tới khu vực này."
Lòng bàn tay hắn hướng lên trên, tinh thần lực lơ lửng trên không trung, biến đổi thành y hệt địa hình khu vực gần đó.
Tinh xảo đến từng lá cây đang lay động trên mỗi thân cây.
Chiêu thức ấy làm những người trên mạng kinh ngạc đến ngây người, cũng khiến cho học sinh trường quân đội Thừa Dương đang hò reo cổ vũ cho bọn họ sợ ngu luôn.
Bọn họ lợi hại như vậy sao?
[Này này này, bây giờ trường quân đội Thừa Dương yêu cầu học sinh phải đến trình độ này sao?!]
[...Bác suy nghĩ nhiều rồi, người của quân đội còn chưa chắc xài được chiêu này.]
Cố Vấn Thành chỉ chỉ một vùng đất trống, "Đây là nơi thích hợp để giết chết nó nhất."
Môi trường xung quanh có thể ngăn cản bước chân của mấy con thú vỏ kiếm đực đuổi theo.
Mấy người gật gật đầu, Lý Tấu Tinh đưa tay vuốt ve tinh thần lực đang mô phỏng theo lá cây lay động, tinh thần lực vui vẻ cọ cọ đầu ngón tay anh, đoạn ôm lấy ngón tay ý bảo anh sờ nó nhiều thêm nữa đi.
Cố Vấn Thành tủm tỉm lườm anh một cái, "Đừng nghịch."
"Đáng yêu quá..." Lăng Niên lại lặng lẽ đỏ mặt, nhìn chằm chằm tinh thần lực không dời mắt nổi.
"Khụ," Cố Vấn Thành tản tinh thần lực ra, nghiêm túc nói, "Tìm được tiếng gầm chưa?"
Lăng Niên nghiêm túc lại trong vòng một giây, gật gật đầu, "Tìm được 18 bản."
May mà số lượng rất nhiều, trong lòng có thể thở phào một hơi rồi.
"Hi vọng trong này có tiếng gầm nó thích," Lý Tấu Tinh, "Nói đến cũng ngại ghê á, người ta độc thân 20 năm trông cậy vào lần này, ai mà ngờ lại gặp đúng đợt chúng ta thi đấu chứ."
Mấy người muốn cười cũng cười không nổi, Tế Du vội vàng rũ sạch liên quan, "Lần này chắc chắn không liên quan tới tôi, là flag của thầy đó."
[Flag?]
[Ý gì vậy?]
[Mấy ảnh đang nói gì đó, không hiểu sao nãy giờ em hét tận mười giây luôn.]
[Tui cũng không hiểu mấy ảnh nói gì, cái này có gì mà hét chứ? Vì tiếng gầm của con thú vỏ kiếm đực nào mà vừa cao vừa đẹp giọng gào cực hùng hậu uy vũ?]
Phụt.
[Bác hông hiểu đâu, tui cũng hông biết sao tui lại hét lên nữa.]
Sau khi lập ra kế hoạch bọn họ tới khu vực chuẩn bị giết thú cái trước, bật đoạn tiếng gầm thứ nhất.
Tiếng hít thở xuyên qua máy quay truyền vào phát sóng trực tiếp, tất cả mọi người cùng yên tĩnh lại.
Tiếng lá cây rơi xoay tròn vang lên, xa xa là tiếng thú lớn gầm thét không ngừng nghỉ.
Sau khi phát một phút Lăng Niên không chút do dự đổi sang cái khác, lập tức bất đoạn tiếng gầm tiếp theo.
Không ngừng căng thẳng rồi thất vọng, mỗi lần trải qua căng thẳng làm khán giả trước màn hình cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tim thắt lại, nhiều lần như thế làm họ cực kỳ không thoải mái.
Sau khi nhận ra thú cái không có chút phản ứng nào, Lăng Niên dứt khoát đổi đoạn tiếng gầm tiếp theo.
Lý Tấu Tinh khẽ nói: "Lần thứ 13."
Âm thanh vang lên, tiếng gầm thét của thú vỏ kiếm to rõ, sau khi rống lên ba tiếng thì thú cái xa xa đột nhiên cất giọng hùa theo tiếng gầm được bật kia.
Tất cả mọi người chợt phấn chấn, đến rồi!
Mãnh thú với thân hình to lớn bỗng nhiên chạy tới, đất cát trên mặt đất hơi chấn động. Tế Du và Hi Nam rút ra một sợi tinh thần lực to chắc hóa thành dây thừng, bày thành cái bẫy theo hướng thú cái chạy tới đây.
Cây cối bị thú cái đẩy ngã, tiếng gào ngày càng tới gần, Lăng Niên không hề sợ hãi đứng im tại chỗ, quang não trên tay vẫn đang phát đoạn tiếng gầm dụ thú cái lại đây.
Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành dẫm lên tinh thần lực đứng trên ngọn cây cao, nhìn chăm chú thú cái đang chạy tới.
3, 2, 1——
Thú cái bị dây thừng ngáng chân, nặng nề đổ ập xuống đất như một ngọn núi nhỏ.
Tiếng gào dữ tợn cao vút, một đôi mắt thú đỏ rực nhìn chằm chằm Lăng Niên, nước bọt tanh hôi nhỏ xuống từ trên răng nhọn.
Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành đồng thời nhảy xuống từ trên cây, hai người bọn họ nhảy lên trên đầu thú cái, giơ hai tay lên thật cao, giữa hai tay là một thanh trường đao rất có tính uy hiếp được ngưng tụ từ tinh thần lực, đâm thẳng vào đầu thú cái!
Bình luận trên mạng đã bị tiếng a a a che lấp.
Ngầu! Cực ngầu!
Nhiệt huyết của bọn họ đã hoàn toàn bị thổi bùng lên rồi!