Theo kế hoạch bọn họ có thể ở lại sao Hải Bạch hai ngày.
Sau khi ra khỏi khu rừng bọn họ liền đi đến cạnh biển. Hơi tiếc là không biết có phải có người lạ hay không mà mặt biển phẳng lặng không chút gợn sóng, ngay cả đuôi người cá cũng không thấy.
Sofia không biết bọn họ đang chờ cái gì nhưng có thể mượn lúc này biểu diễn kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã của mình. Cô ta đưa máy kiểm tra vào trong nước, sau khi chắc chắn không có nguy hiểm gì thì trực tiếp đưa tay kéo khóa kéo quần áo xuống.
Da thịt trắng nõn lộ ra, áo ngực màu đen gợi cảm như ẩn như hiện, nhìn bộ dáng có vẻ như cô ta định xuống nước.
Ánh mắt Cố Vấn Thành lạnh lẽo, quay đầu, "Nếu cô Sofia muốn bơi thì chúng ta đi chỗ khác tìm nguyên liệu có thể nấu ăn."
Hắn đã nhắc tới nguyên liệu nấu ăn vậy thì không cần dùng đến dịch dinh dưỡng nữa. Mấy nhóc choai choai hoan hô, vây quanh bếp trưởng đi vào rừng sâu, mồm năm miệng mười kiến nghị: "Tôi có thể bắt một con vật nhiều thịt không?"
"Không được," Cố Vấn Thành vô tình từ chối, "Sơ chế phức tạp."
Những người khác nghe mà tủi thân, Lý Tấu Tinh kéo ống tay áo mới vừa tuốt lên xuống, thất vọng thở dài.
Cố Vấn Thành bất đắc dĩ nói: "Nếu như các cậu chịu sơ chế thì —— "
"Chúng tôi đồng ý," Hi Nam cười khúc khích rồi bá vai hắn cười to, "Người ta rất thích cậu đó, Vấn Thành ơi~ "
Từ lúc thích ghẹo Lý Tấu Tinh phong cách của đội Mộng Chi đã trở nên không bình thường.
Lẽ nào đây chính là phương thức biểu đạt sự yêu thích của tụi con trai bây giờ?
Swarin buồn phiền, cố lấy dũng khí, lặng lẽ nắm tay Tế Du bên cạnh.
Đầu cúi gằm, vành tai đỏ lên. Hắn chưa từng thân mật với bạn bè như vậy, hơi ngại ngùng.
Trừ Sofia thì sáu nam sinh đều ở đây. Vì ngại nhìn cô ta cởi đồ đi bơi, vả lại năng lực Sofia có khi mạnh hơn bọn họ nên mấy người vui mừng đi khắp nơi tìm đồ có thể ăn được, nhân tiện tìm xem mục tiêu nhiệm vụ.
Bên trong khu rừng rậm có rất nhiều hồ nước. Khác với Toái Tinh có mùa đông và mùa hè khắc nghiệt, sao Hải Bạch không có mùa thu và mùa đông.
Trong một hồ nước trong vắt, bọn họ bắt gặp loài cá trắng được người cá cho lúc trước.
Vừa nhìn thấy nó đã thèm chảy nước miếng, tới giờ bọn họ vẫn còn nhớ cảm giác mới cắn xuống mà nước thịt đã tràn đầy miệng kia!
Lý Tấu Tinh cởi áo khoác trên người ném cho Cố Vấn Thành, làm nóng người rồi kiểm tra nhiệt độ nước. Những người kia cổ vũ anh, "Bắt nhiều một chút! Một mình tôi có thể ăn năm con!"
"Tôi bốn con." Lăng Niên bổ sung.
Tế Du đau lòng Lý Tấu Tinh, "Vậy tôi ba con là được rồi."
Quả là thương anh mà!
Lý Tấu Tinh liếc mắt nhìn bọn họ, "Một người đi với tôi."
Cố Vấn Thành ném áo khoác của anh cho Tế Du, cũng cởi quần áo của mình ra, hoạt động cổ tay, tiêu sái nhảy vào hồ nước trước Lý Tấu Tinh.
"Uiii!" Tiếng huýt gió vang lên, đồng đội vỗ tay, "Ngầu!"
Lý Tấu Tinh cười toe toét, nhảy xuống theo, bọt nước văng tung tóe. Lúc này anh mới kinh ngạc phát hiện, hồ nước nhìn qua có vẻ nông nhưng lại cực kỳ sâu. Anh dùng chiều cao đo thử, chiều cao một mét chín của anh bị nhấn chìm hoàn toàn trong nước.
Cá trắng tung tăng lúc nãy đã biến mất không thấy tăm hơi. Nhìn về phía bờ qua làn sóng nước lay động, đám Lăng Niên vẫn đứng trên bờ như cũ, thậm chí còn đang ra hiệu chỉ anh vị trí của cá trắng.
Lòng Lý Tấu Tinh chùng xuống, ra hiệu với Cố Vấn Thành bên cạnh cũng phát giác có gì đó không đúng, tỏ ý nhìn về phía mấy người trên bờ.
Cố Vấn Thành gật gật đầu, đáp lại anh bằng mấy động tác tay.
Lý Tấu Tinh:???
Đầu anh đầy dấu chấm hỏi, Cố Vấn Thành bèn lập lại lần nữa, Lý Tấu Tinh trực tiếp lôi hắn bơi về phía đồng đội chỉ.
Làn nước trong veo yên tĩnh không có một sinh vật sống nào, mấy người trên bờ không hiểu sao hai người bọn họ lại làm như không thấy mấy con tôm cá nhỏ bơi qua.
Dưới nước, Lý Tấu Tinh cảm thấy mình sắp hết dưỡng khí. Hai người bọn họ đã bơi đến chỗ xuất hiện cá trắng lúc trước, cả vùng sạch sẽ, đừng nói cá, ngay cả cọng cỏ cũng không có.
Ánh mắt Cố Vấn Thành đột nhiên sáng lên, gạt bùn đen ra hai bên, mò tìm cái gì trong đó. Lý Tấu Tinh cũng bắt chước, thọc tay vào đất tìm kiếm, lúc sắp tắt thở đến nơi cuối cùng cũng mò được hai viên đá trơn mịn.
Lòng anh giật thót, chân đạp mặt đất mượn lực ngoi lên mặt nước, "Hô..."
Há miệng thở hổn hển.
Một giây sau Cố Vấn Thành cũng xuất hiện bên cạnh anh, nước nhỏ giọt dọc theo tóc dán vào mặt, cũng thở hổn hển, "Các cậu đoán xem chúng tôi tìm được gì?"
Vẻ mặt mang nét vui mừng trẻ con, cười tít cả mắt.
Đứa ngu cũng biết đã có chuyện, Lăng Niên ngồi xổm xuống, đưa tay khua nước. Hình ảnh con cá đang bơi dưới nước dao động theo gợn sóng, ảo ảnh bị phá vỡ, một con cá bỗng xuất hiện gần đó.
Mấy người trên bờ trợn to hai mắt, "..."
Nói không ra lời, dưới đáy có ẩn giấu thực tế ảo công nghệ cao hả?
"Đập tay cái nào."
Lý Tấu Tinh lau nước dính trên mặt, bộp một tiếng, tay anh với Cố Vấn Thành vỗ vào nhau, tiếng vang thanh thúy mang theo phấn khích cùng vui sướng của thiếu niên. Hai người mặt đối mặt cười to rồi chống tay leo lên bờ hồ.
"Cậu tìm được mấy viên?" Cố Vấn Thành hỏi.
Lý Tấu Tinh giơ 2 ngón tay. Cố Vấn Thành cười thần bí, xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay vẫn còn đất đen dưới đáy hồ, giữa mớ đất đen là 3 viên đá màu trắng bạc, sáng bóng tựa ngọc.
Các đồng đội vây quanh một vòng, cùng nhìn về phía Lăng Niên. Vẻ mặt Lăng Niên nghiêm túc, nhăn mày nhìn chằm chằm viên đá.
"Là tinh thạch năng lượng," Cố Vấn Thành nhẹ giọng nói, ánh mắt lướt qua Swarin. Ánh mắt Swarin trong veo, trong mắt chỉ có kinh ngạc cùng hiếm lạ.
Tinh thạch năng lượng, một thứ cực hiếm trong tám thiên hà, có thể trực tiếp gia tăng tinh thần lực, cực kỳ hiếm thấy, giá trị ngàn vàng.
Mà bây giờ bọn hắn lại phát hiện tận năm viên trong một hồ nước bình thường ở sao Hải Bạch!
Bọn họ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hồ nước, ánh mắt như đang nhìn bảo tàng.
Thế nhưng Cố Vấn Thành lại lạnh lùng vô tình đập tan ý nghĩ trong đầu bọn họ, "Tinh thạch năng lượng có tác dụng gây xáo trộn tinh thần lực, do đó làm xuất hiện ảo giác. Dù bây giờ các cậu có bơi xuống dốc ngược đáy hồ thì cũng không tìm ra một viên tinh thạch năng lượng nào đâu."
Hắn và Lý Tấu Tinh may mắn lắm mới có thể ngẫu nhiên tìm được tinh thạch năng lượng.
Mấy người tiếc hùi hụi, nhưng lại vô cùng tin tưởng lời đồng đội nói, cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm hồ nước kia nữa, hân hoan nói: "Có là tốt rồi, cậu với Tấu Tinh nhanh dùng đi, mau tăng tinh thần lực lên đi!"
Đám đần này còn biết tinh thạch năng lượng rất quý giá, sợ có người tập kích nên vây bọn họ vào giữa, cảnh giác quan sát xung quanh, miệng thúc giục: "Nhanh lên!"
Có chút cảm động.
Có chút ấm áp với không tự nhiên.
Lý Tấu Tinh thảy tinh thạch năng lượng, tùy ý nói: "Tôi không có ý định dùng."
Cố Vấn Thành ném cho anh ba viên đang cầm trong tay, lộ ra nụ cười đẹp trai có thể khiến bao nữ sinh phải rít gào.
"Tế Du một viên, Lăng Niên một viên, Hi Nam một viên, Swarin một viên," Lý Tấu Tinh đếm đếm, "Được rồi, còn dư một viên giao cho nhà trường."
Bốn thiếu niên vây quanh hai người sững sờ.
Swarin đột nhiên lui về sau vài bước, liều mạng khua tay, "Không không không..."
Hắn chưa từng hận tài ăn nói không tốt của mình như thế, "Tôi không cần đâu, tôi không phải..."
"Được rồi," Lý Tấu Tinh cắt ngang lời hắn, bước tới vỗ mạnh vào vai, tiến hành giáo dục tư tưởng cho hắn, "Mấy người các cậu, cho đồ thì cứ lấy đi, khách khí như vậy thì sao là đồng đội được?"
"Còn các cậu," Cố Vấn Thành cười híp mắt nhìn chằm chằm Lăng Niên, cảm thấy rất thú vị, "Cảm động đến phát khóc rồi hả?"
Lăng Niên nghiêng đầu đi, hồi lâu sau mới a một tiếng.
Hắn vẫn sĩ diện nghiêng mặt, không để cho người khác thấy vẻ mặt mình. Xưa giờ Tế Du là người thẳng thắn không thích vòng vo, mặt đầy cảm động, trực tiếp gật gật đầu, "Cậu và Tấu Tinh tốt với chúng tôi quá."
Khen đến mức Cố Vấn Thành không được tự nhiên, hắn đằng hắng một tiếng, quay đầu nhìn Lý Tấu Tinh.
Cậu nhóc kia đương trêu chọc Swarin, mặt mày nở hoa.
Không hổ là đồng bọn của hắn.
Cố Vấn Thành hài lòng nghĩ. Lúc Lý Tấu Tinh đem cho tinh thạch năng lượng không có chút không nỡ lòng nào.
Nhưng dù có cảm động thế nào đi chăng nữa thì các đồng đội vẫn không muốn lấy, cái này vẫn hữu hiệu với Cố Vấn Thành và Lý Tấu Tinh, bọn họ hy vọng hai người dùng.
"Các cậu cần hơn chúng tôi," Lý Tấu Tinh im lặng một hồi, đột nhiên cảm thấy rất xúc động, "Tôi không muốn mất đi bất kỳ ai."
Không có đồng đội nào tốt hơn bọn họ.
Dẫu sao anh cũng có bàn tay vàng hộ mạng, cốt truyện đã chệch hướng, anh không chắc rằng các đồng đội của mình có thể an toàn từ đầu tới cuối như trong sách gốc hay không.
Lời này vừa nói, Lăng Niên liền lấy một viên tinh thạch năng lượng trong tay anh đi, vẫn là biểu cảm tự tin không biết xấu hổ, "Tôi sẽ trở nên rất mạnh."
Sau đó là Tế Du với Hi Nam. Ánh mắt Swarin kiên định, giơ tay lên lấy một viên tinh thạch năng lượng màu trắng bạc từ trong tay anh.
Lý Tấu Tinh đột nhiên nhớ tới lúc ở đáy hồ anh với Cố Vấn Thành ông nói gà bà nói vịt, đỡ trán, "Chúng ta quy định ám hiệu thoát thân đi."
Cố Vấn Thành cũng nhớ lại cái này, khóe miệng giật một cái.
"Nên quy định," những người khác, "Quy định sao?"
"Huýt sáo ba ngắn một dài có nghĩa là gặp nguy hiểm chạy mau," Lý Tấu Tinh, "Quy định mấy cái quan trọng nhất trước, còn lại từ từ suy nghĩ."
Mấy người gật gật đầu ghi nhớ.
Viên cuối cùng được Lý Tấu Tinh cất giữ. Vốn Cố Vấn Thành muốn dùng cho bản thân hắn nhưng đến cùng vẫn không nói gì.
Hắn tôn trọng quyết định của Lý Tấu Tinh.
Mấy người cất tinh thạch năng lượng cẩn thận. Đương lúc Lý Tấu Tinh định cất viên trong lòng bàn tay đi thì một con sóc trên cái cây bên cạnh nhào tới, phóng thẳng tới tay Lý Tấu Tinh.
Khi hai chân trước của nó ôm lấy viên tinh thạch năng lượng thì Lý Tấu Tinh bóp lấy cái cổ nhỏ của nó.
Lý Tấu Tinh cười lắc lắc con vật nhỏ này, "Sao nào, ngay cả mi cũng nhìn ra được đây là đồ tốt ư?"
Con ngươi màu đen của con sóc đờ đẫn.
Lòng Cố Vấn Thành đột nhiên dâng lên một luồng dự cảm không lành, "Ném nó đi!"
Câu này còn chưa nói xong, con sóc như bị ra lệnh, giãy dụa kịch liệt, ném tinh thạch năng lượng về phía miệng Lý Tấu Tinh rồi phóng nhanh ra ngoài.
Mắt Cố Vấn Thành tối sầm lại, tinh thần lực bạo phát xuyên qua con sóc, tinh thần lực của một kẻ khác vẫn còn giấu trong đầu con sóc bị hắn bóp nát.
"Tấu Tinh ——" hắn cắn răng nhìn về phía Lý Tấu Tinh.
Tinh thạch năng lượng phải phối hợp với một loại thuốc đặc thù mới sử dụng được, bằng không nguồn năng lượng kia sẽ đấu đá lung tung với tinh thần lực, đập nát tinh thần lực ra từng mảnh, nặng thì mất mạng như chơi.
Lý Tấu Tinh lại không nghe rõ tiếng la thất thanh này, anh chỉ cảm thấy trong nháy mắt tinh thạch năng lượng đụng tới anh liền hóa thành một luồng năng lượng vô hình, tranh chấp với tinh thần lực của anh, đầu đau như muốn nứt ra, áp lực nặng nề kéo tới, trước mắt tối sầm, ngã xuống.
Tế Du xông lại đỡ lấy anh, vẻ mặt mê man, "Tấu Tinh?"
Nhưng người ngã xuống lại không đáp lời.