Đảo mắt đã đến thời gian chuẩn bị lên đường thi đấu.
Trường học bao hết phi thuyền chở tất cả đội ngũ tham gia thi đấu, chờ sau khi đội Mộng Chi lên phi thuyền mới biết tổng số người tham gia thi đấu của trường quân đội Thừa Dương lên tới ba, bốn trăm người.
Mọi người mặc đồng phục không giống nhau đi tới đi lui, cùng các đồng đội cười cười nói nói tìm chỗ ngồi xuống. Một đám thiếu niên xanh tươi mơn mởn, khắp người tràn đầy hơi thở thanh xuân vui vẻ, khiến toàn bộ phi thuyền sáng bừng lên.
Bọn Lý Tấu Tinh nhìn nhau nở nụ cười tìm chỗ ngồi xuống, mới vừa ngồi xuống phía trước đã có nam sinh quay đầu lại, tò mò nhìn bọn họ, “Hi! Các cậu đều thực thể hóa được tinh thần lực sao?”
Nghe nói đây là do Bouvid lúc nói chuyện với mấy hiệu trưởng khác vô ý để lộ tin tức cho họ biết.
Lúc đó vừa khéo có mấy học sinh đi ngang qua, lập tức lan truyền tin tức này ra ngoài dưới cơn khiếp sợ. Ngắn ngủi mấy ngày, những người tham gia thi đấu đều biết tin tức này.
Có điều bọn họ không quá gây chú ý lắm, dẫu sao học sinh mới tham gia thi đấu chỉ chiếm số ít, một đám đàn anh đàn chị chỉ cảm thấy hiếu kỳ với bọn họ.
“Đúng vậy,“ Tế Du cười trả lời, “Đây là chuyện xảy ra cách đây không.”
“Chúng tôi biết,“ một nam sinh khác cũng nghiêng đầu qua, “Các cậu ở khu nào?”
“Khu 543, sao Trú Lưu.”
“Thật khéo, một đàn anh chúng tôi quen biết cũng tới sao Trú Lưu,“ nam sinh nhiệt tình kia lập tức nhấn ID mạng liên lạc với vị đàn anh trong miệng hắn, “Đàn anh ơi các anh thật là xui, có biết đội học sinh mới nào cùng khu với mấy anh không?”
Hắn cười trên sự đau khổ của người khác, “Đội Mộng Chi đó!”
Sắc mặt Cố Vấn Thành cứng đờ, nói với người bên cạnh hắn: “Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đặt sai tên rồi.”
Lăng Niên độc miệng, “Bây giờ mới phát hiện à? Tôi nghĩ cậu đã thành thói quen đâm lao thì phải theo lao rồi chứ.”
“...” Cố Vấn Thành.
Vâng, lần này hắn không ngồi cùng một chỗ với Lý Tấu Tinh.
Lý Tấu Tinh ngồi cạnh cửa sổ tắm mình trong ánh nắng, đang cười tủm tỉm nhìn về phía bọn họ.
Cố Vấn Thành chỉ cần xoay mặt một cái là có thể mắt đối mắt với anh.
“Cố Vấn Thành?” Lăng Niên quái lạ liếc mắt nhìn hắn, “Sao đỏ mặt thế?”
Lý Tấu Tinh cười híp mắt dời ánh nhìn.
Mái tóc đen của anh ánh lên sắc vàng dưới ánh mặt trời, Swarin vừa ngẩng đầu lên đã bị lóa mắt, ngây người ngốc nghếch hỏi: “Sao hôm nay cậu đẹp trai thế?”
Có thể không đẹp trai sao?
Canh kĩ góc độ, góc đẹp trai nhất hướng ngay phía Cố Vấn Thành, bộ dáng đỏ mặt của tên kia quả không uổng phí cái tư thế này.
Tâm tình của anh rất tốt, “Có ngày nào mà tôi không đẹp trai chứ?”
Swarin chưa từng ứng phó tình huống này lập tức nói lắp.
Sau khi hôn Cố Vấn Thành đến mức ngất ngây, thời gian trừng phạt của bọn họ càng trở nên đáng thẹn hơn.
Cố Vấn Thành vẫn cứ khăng khăng hàng đêm, không nỡ bỏ phí dù chỉ một giây cơ hội được tiếp xúc thân mật với người trong lòng.
Nhưng mà sau đó hắn liền không còn hơi sức đâu để ý đến sự tồn tại của hạt lựu kia, Lý Tấu Tinh phát hiện bèn hôn hắn đến ngây ngất, thời gian trừng phạt mỗi đêm của hai người cứ như hai con sói đói vồ vập mỹ vị.
Bị một tên trẻ tuổi, sức sống dồi dào đè lên tường hôn mãnh liệt như thế, còn bị hôn đến mức độ này khiến cho Cố Vấn Thành thật sự vứt sạch mặt mũi.
Nhưng cũng không phải vì vấn đề này hắn mới ngồi tách Lý Tấu Tinh ra.
Tư tưởng bậy bạ trong đầu Cố Vấn Thành còn nhiều hơn so với Lý Tấu Tinh, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua vị trí gần Lý Tấu Tinh nhất, chỉ là... tối hôm qua tiêu tốn tinh lực quá nhiều, muốn chậm lại.
Bằng không hắn ngồi cạnh Lý Tấu Tinh, đầu óc sẽ chỉ có ý muốn hôn nhau.
Hôn môi hôn môi hôn môi.
Trên phi thuyền cũng có giáo viên, vị giáo viên này đã từng phụ trách an toàn cho học sinh của rất nhiều khóa tham gia thi đấu, vì vậy tương đối có kinh nghiệm, “Mỗi lần đến một tinh cầu thi đấu sẽ có người phụ trách ở đó liên hệ với đội các em, có câu hỏi gì cứ hỏi người phụ trách, không cần sợ phiền phức, nhất định phải đảm bảo an toàn cho chính mình mọi lúc mọi nơi.”
Giáo viên nói hơn nửa tiếng, đột nhiên hỏi một câu, “Đội Mộng Chi năm nhất có ở đây không?”
Lý Tấu Tinh đứng lên nhấc tay ra hiệu, “Dạ đây.”
“Đều là những đứa trẻ đẹp trai nha,“ giáo viên trêu ghẹo nói, “Trước khi xuất phát hiệu trưởng Bouvid với thầy Mã Nam dặn dò thầy không dưới một lần, nhờ thầy chú ý an toàn của các em, nghe nói mỗi lần các em ra khỏi trường đều sẽ gặp vấn đề nào đó, phải không?”
“Ha ha ha ha.” Đã có người cười phá lên.
“Bọn họ nói không sai,“ Lý Tấu Tinh bất đắc dĩ sờ mũi một cái, các đồng đội bên cạnh anh nhìn trời nhìn đất nhưng tuyệt nhiên không chịu nhìn người khác, “Thật sự là... mỗi lần ra cửa mỗi lần xui xẻo.”
Tiếng cười càng lớn hơn.
Giáo viên cũng không nhịn được cười, sau khi vất vả mãi mới ngừng cười thì thề non hẹn biển đảm bảo với bọn họ, “Em yên tâm, lần xuất phát này thầy chắc chắn sẽ bảo vệ an toàn cho các em thật tốt, đi sao về vậy.”
Tế Du nhỏ giọng nói: “Này có phải là lập flag mà Tấu Tinh từng nói không?”
Đội Mộng Chi, “...”
Bọn họ mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Phi thuyền đi qua các khu vực thi đấu khác nhau trên suốt chặng đường, mãi đến tận ba giờ chiều mới dừng ở bến cảng sao Trú Lưu.
Cùng xuống phi thuyền với bọn Lý Tấu Tinh còn có hai đội ngũ khác, đều là đàn anh, trong cả ba đội không có một cô gái nào cả.
Cố Vấn Thành cảm thấy thỏa mãn với tỉ lệ nam nữ này.
Người phụ trách họ Ngô, bọn họ cùng thầy Ngô đến khách sạn, sau khi ăn uống xong tại phòng ăn thì về phòng.
Không hay là ở đây mỗi đội một phòng lớn, giường sát bên giường, không có vách ngăn.
Thế nhưng Hi Nam với Swarin cảm thấy rất phấn khích, nhóc Swarin đáng thương còn vui vẻ nói: “Tôi chưa từng ngủ chung với bạn bè.”
Hi Nam đã chạy đi tắm rửa, “Xếp hàng đi!”
Một phòng, vậy thời gian trừng phạt tối nay làm sao bây giờ.
Hai người đồng thời cau mày.
Mặc dù ở ký túc xá nhưng thật ra vẫn có không gian riêng tư, tình cờ có cơ hội như vậy, dẫu là Lăng Niên cũng cảm thấy hơi mong đợi.
Bọn họ tắm xong mặc đồ ngủ, thoải mái làm ổ trên giường thảo luận về thi đấu ngày mai, mọi chuyện đều đã được chuẩn bị kỹ càng, hiện tại chỉ xem thực lực, bởi vậy bầu không khí của bọn họ rất ung dung.
“Chơi trò chơi không?” Lý Tấu Tinh đột nhiên nói.
Hiện tại trời đã tối rồi nên tất cả mọi người đều phấn chấn tinh thần, “Được nha!”
Cố Vấn Thành thầm thở dài, “Được.”
Lý Tấu Tinh đưa hai tay ra, giơ mặt trái phải cho bọn họ xem một chút, đoạn nắm tay lại đưa tới trước mặt Swarin, “Đoán xem tay nào của tôi không có đồ?”
Swarin toan vươn tay chỉ nhưng bị Lăng Niên ngăn lại, “Tiền thưởng là gì.”
“Các cậu thắng thì các cậu quyết, tôi thắng thì tôi quyết,“ Lý Tấu Tinh nhoẻn môi, “Dám không?”
Lăng Niên buông lỏng tay ra, Swarin kiên trì với suy nghĩ lúc trước của mình, chỉ chỉ tay phải của anh, “Tay này.”
Tay mở ra, bên trong có một cúc áo.
Cố Vấn Thành khát khô cổ họng, ánh mắt lấp lánh.
Đây là khuy áo hắn giật xuống từ trên người Lý Tấu Tinh lúc bọn họ lôi kéo nhau tối qua.
“Cậu thua rồi,“ Lý Tấu Tinh chỉ chỉ giường, “Nghe theo tôi, bây giờ đi ngủ còn có thể cao thêm nữa.”
Ai cũng không ngờ anh sẽ đưa ra yêu cầu này, trợn mắt há hốc mồm, “Cái gì?”
“Nên đi ngủ,“ Lý Tấu Tinh nói, “Nghe tôi, ai bảo tôi thắng cơ chứ?”
Nào có người thắng nào yêu cầu như thế chứ, bọn họ không chỉ không buồn ngủ mà còn rất có tinh thần, nhắm mắt lại ép đi ngủ là một loại dằn vặt đó.
Nhưng thua nên hết cách rồi, Swarin than thở chui vào chăn của hắn.
Sau đó Tế Du cũng đi theo sau hắn.
Hai tên nhóc kia thực thể hóa tinh thần lực vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh.
Hi Nam kêu rên một tiếng, cũng gia nhập đội ngũ đi ngủ với bọn họ.
Không lâu lắm, Lăng Niên cũng thẳng đơ nằm trên giường.
Còn lại Cố Vấn Thành.
Lý Tấu Tinh không có ý định nhường hắn chút nào, “Ngủ sớm dậy sớm sức khỏe tốt, phải không?”
Cố Vấn Thành đối mặt với hai bàn tay đang duỗi tới của anh, giương mắt nhìn Lý Tấu Tinh.
Ý cười trong mắt ngày càng nhiều, Lý Tấu Tinh ho khan một tiếng, “Chọn đi.”
Cố Vấn Thành thăm dò qua lại vài lần, cuối cùng vẫn dựa vào trực giác chọn một cái, Lý Tấu Tinh chậm rãi mở tay ra, trong tay trống không.
“Được rồi, cậu thắng,“ Lý Tấu Tinh nhún nhún vai, không đợi hắn nói gì đã bước đến chiếc giường trong cùng, “Tôi nhận thua, tôi ngủ đây.”
Các đồng đội theo dõi sát sao bật cười hì hì, “Vấn Thành, làm tốt lắm!”
Cố Vấn Thành cười một tiếng, “Vậy tôi cũng ngủ đây.”
Hắn tắt đèn, trong bóng tối leo lên giường Lý Tấu Tinh, lặng yên không tiếng động phủ lên người anh.
Nam tử hán đại trượng phu, nói một tuần chính là một tuần, ai cũng không khuyên được.
Lý Tấu Tinh dang tay, đoạn lấy chăn đắp lên người bọn họ, hai người nhìn nhau dưới tấm chăn mỏng, sau đó nhắm mắt lại lén lút trao môi hôn.
Các đồng đội giữ đúng cam kết không mở mắt mà chỉ mở miệng thăm dò lẫn nhau, “Các cậu có mở mắt ra không?” “Có ai ngủ chưa?”
Hô hấp người khác ngay tại bên tai, đều là một đám người có ngũ giác tăng mạnh.
Cố Vấn Thành tỉ mỉ hôn Lý Tấu Tinh, ngậm lấy cánh môi anh, hơi thở ẩm ướt nóng bỏng vây lấy toàn thân.
Lý Tấu Tinh đón lấy nụ hôn của hắn, thỉnh thoảng dịu dàng hôn đáp lại, không dám phát ra tiếng nước, chỉ có thể mút nhẹ trên đôi môi hắn.
“Thi đấu ngày mai có bao nhiêu người?”
“Ngày mai đến rồi mới biết.”
“Hy vọng có thể lấy được thứ tự tốt.”
Bọn Tế Du còn đang không ngừng chuyện trò, đột nhiên phát hiện, “Vấn Thành với Tấu Tinh sao không nói chuyện?”
Hai người bọn họ không nghe thấy lời hỏi thăm kia, toàn bộ tinh thần đều đặt vào trong nụ hôn lén lút này.
Dần dần bọn họ tìm được phương pháp, tranh thủ lúc đồng đội nói chuyện duỗi đầu lưỡi nhanh chóng đi ra đi vào trong miệng đối phương.
Đề tài của các đồng đội ngày càng như ngựa đứt cương, không thể tránh khỏi đề tài mà các chàng trai thích tán gẫu nhất —— con gái.
“... Thật muốn yêu đương,“ Hi Nam đỏ mặt nhắm chặt hai mắt, “Ôi chao, muốn thơm thơm, tôi còn chưa thơm con gái bao giờ đấy!”
Tế Du với Lăng Niên trăm miệng một lời, “Ai từng hôn rồi?”
(*) từ Hi Nam nói là 亲 cũng có nghĩa là hôn nhưng kiểu hôn lên má lên trán ấy nên mình để là thơm cho dễ phân biệt ha, còn từ Tế Du với Lăng Niên nói là 吻 – hôn môi.
Đề tài của bọn họ ngày càng sắc tình, bầu không khí trong chăn cũng ngày càng kiều diễm.
Cố Vấn Thành nắm lấy tay Lý Tấu Tinh, run run rẩy rẩy cùng anh mười ngón đan nhau.
Cảm giác bây giờ hoàn toàn khác lúc trước
Bầu không khí này khiến Cố Vấn Thành có loại ảo giác bọn họ đều thích đối phương.
Lòng mở rộng chào đón đối phương, ngược lại càng khiến hành động này mang tới sự xấu hổ trước nay chưa từng có.
Cảm xúc càng thêm phức tạp nhưng không cách nào nói ra.
Rõ ràng có nhiều điều quá đáng hơn nhưng lúc này lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Song động tác nắm lấy Lý Tấu Tinh lại kiên định không dời.
Lý Tấu Tinh theo bản năng nắm lại hắn.
Tay hai người đều thon dài, trắng nõn, lấp đầy kín kẽ khi nắm chặt lấy nhau.
“...” Cắn răng không lên tiếng.
Xứng như vậy, thật giống như trời sinh một đôi.
Các đồng đội cười ha ha, “Không phải hai người bọn họ ngủ rồi chứ?”
“Hay là lén mở mắt lướt mạng?”
Nụ hôn thơ ngây ngừng lại.
Cái cảm giác này giống như mở ra nội tâm, khiến bọn họ đắm chìm trong một thế giới khác.
Lời của các đồng đội cũng không truyền tới được.
...
Đồng đội trò chuyện một lát thì thật sự đi ngủ.
Thế nhưng đã không còn ai để ý bọn họ có ngủ hay không.