Nguyện Gả Cho Đại Đương Gia!

Chương 9: Chương 9




Trong bóng tối, bóng dáng Âu Dương Hiên như thể gần trong gang tấc nhưng nàng đưa tay lại thấy Âu Dương Hiên càng ngày càng xa xôi, chỉ còn dư lại màn đêm đen tối. Đột nhiên, nàng cảm thấy một nửa thân thể bên phải như thể đang bị thiêu rụi trong ngọn lửa mãnh liệt, còn phần thân bên trái lại rét lạnh như thể bị vùi mình trong đống tuyết mà không mặc gì. Hai loại cảm giác tương phản này đồng thời xuất hiện đồng thời trong người nàng cùng lúc khiến nàng khó chịu đến không tưởng.

Ở trong bóng tối đột nhiên xuất hiện ánh sáng, một bóng người xuất hiện . . . . là Âu Dương Hiên. Hai bàn tay dầy thịt của hắn nhẹ nhàng ôm lấy mặt nàng. Kỳ Tử Lam cảm thấy phần thân bên phải sốt nóng từ từ chuyển thành mát mẻ, phần thân trái đóng băng dần dần ấm áp, lúc trước khổ sở do vừa nóng vừa lạnh dần dần biến mất hầu như không còn. Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy cả người thoải mái vui sướng như thể đang đứng trên một thảm cỏ đón gió xuân nhẹ nhàng thổi qua.

"Hiên đại ca. . . . . . Hiên đại ca. . . . . ." Kỳ Tử Lam ý thức mơ hồ, vô lực gào thét.

"Lam nhi, Lam nhi, con có nghe thấy giọng nói của ta không?" Một giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng vang lên bên tai Kỳ Tử Lam.

Nàng muốn trả lời nhưng không còn sức lực để mở miệng nữa.

"Đây là lần cuối cùng, sau một canh giờ nữa tính mạng của Lam nhi sẽ không còn nguy hiểm." Giọng nói kia như thể tiếng nói trên trời khiến cho người nghe cảm thấy an tâm.

"Vậy thì tốt rồi." Nam tử mặc áo trắng đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này tay trái Kỳ Tử Lam nắm một viên đá trong suốt, tay phải nắm một viên bằng viên bên tay trái nhưng có màu đỏ đồng.

Một lúc lâu sau, nữ tử kia dùng một đôi bao tay đặc chế nhanh chóng cầm hai viên đá lên, thả chúng vào trong một cái hộp có cùng chất liệu với đôi bao tay.

"Lam nhi, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?" Nữ tử hỏi.

"Không lạnh. . . . . . Không nóng. . . . . ." Kỳ Tử Lam đã khôi phục ý thức. Nàng nhắm hai mắt, trả lời đứt quãng.

"Lam nhi, ta biết giờ con rất muốn ngủ, nhưng trước tiên hãy uống hết chén thuốc này đã." Nam tử đỡ Kỳ Tử Lam dậy, để nữ tử đút cho nàng uống hết bát thuốc có màu xanh đậm.

"Ngoan lắm, Lam nhi, bây giờ con có thể ngủ say sưa rồi." Hai người để Kỳ Tử Lam nằm ngay ngắn trên giường xong đồng thời rời khỏi phòng trúc.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Tử Lam từ từ mở mắt ra, nhìn thấy mình đang ở trong một gian phòng trúc quen thuộc lập tức ý thức được bản thân đã bình yên vô sự.

Nàng cố hết sức dựa vào vách tường ngồi dậy, đang lúc nàng muốn xuống giường thì một nữ tử bưng một bát cháo vào trong phòng, đi phía sau là nam tử.

"Lam nhi, thân thể con vừa mới hồi phục, ngàn vạn đừng cử động bừa bãi, ngoan ngoãn ngồi trên giường đi. Nào, ăn ít cháo trắng này trước để bổ sung chút thể lực nào." Nữ tử ngồi xuống mép giường.

"Diệu thúc thúc, Bội thẩm thẩm. . . . . ." Kỳ Tử Lam kêu lên.

"Lam nhi, có lời gì thì đợi lát nữa hãy nói, ăn cháo trước đã." Nam tử được Kỳ Tử Lam gọi là "Diệu thúc thúc" mở miệng nói.

Sau khi ăn cháo xong, Kỳ Tử Lam ăn một viên hoa ngọc lộ hoàn tự chế, tinh thần gần như đã hồi phục hoàn toàn.

"Cám ơn Diệu thúc thúc và Bội thẩm thẩm." Nàng mang theo nụ cười chân thành nói.

"Nha đầu ngốc, cảm ơn cái gì!" Nam tử cười nói.

Nam tử này chính là người bị trục xuất khỏi gia môn hai mươi năm trước - Đạm Đài Diệu, còn nữ tử ngồi ở mép giường chính là thê tử của ông, cũng chính là người được gọi là Nữ Tuyệt Y - Bạch Bội. Bọn họ cũng là người thần bí năm đó mang Kỳ Tử Lam đi khỏi cha mẹ nàng.

"Đúng rồi, Diệu thúc thúc, ở Tập Anh sơn trang con đã gặp được ca ca của thúc. Người này có vẻ ngoài giống y chang thúc!" Lúc này Kỳ Tử Lam đã làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra đêm hôm trước nàng còn là một người thân trúng kỳ độc.

Đạm Đài Diệu cất cao tiếng cười, "Nha đầu ngốc, ta và Huy là huynh đệ sinh đôi, vẻ ngoài giống nhau là đương nhiên rồi!"

"Đúng rồi, Bội thẩm thẩm, Lam nhi trúng phải độc gì thế ạ, sao nửa người lạnh, nửa người lại nóng vậy ạ?" Kỳ Tử Lam nhớ lại cảm giác khó chịu trước lúc mình mất đi ý thức, đến bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

"Đó độc dược do một cao thủ dùng độc chế ra hai mươi năm trước. Nó vốn nên thất truyền từ lúc hắn thoái ẩn, chẳng biết tại sao lại tái xuất hiện trên giang hồ, xem ra trên giang hồ sắp có tai họa lớn." Bạch Bội than thở.

Đối với chuyện trên giang hồ, Kỳ Tử Lam chẳng có hứng thú gì. Nàng vội vàng nói: "Bội thẩm thẩm, lúc nào Lam nhi mới có thể trở về Tập Anh sơn trang?"

"Nha đầu ngốc, con không thích gặp chúng ta à? Đã lâu không gặp mặt rồi, con ở lại thêm vài ngày trò chuyện với hai người già này đi!" Đạm Đài Diệu biết rõ trái tim Kỳ Tử Lam đặt trên người Âu Dương Hiên nên cố ý trêu đùa nàng. Ông cũng đã 40 tuổi rồi nhưng vẫn thích trêu đùa người khác. Chỉ sợ một bụng đầy ý tưởng xấu xa của Kỳ Tử Lam một nửa là do ông ‘vô tình tạo ra’.

"Con cũng muốn như vậy nhưng con sợ Hiên đại ca sẽ lo lắng." Kỳ Tử Lam biết Bạch Bội và Đạm Đài Diệu đối với chuyện của nàng nắm như lòng bàn tay, cho dù hơn sáu năm không gặp nhưng họ lại biết rất rõ ràng xung quanh nàng có những ai.

"Từ lúc con bị trúng độc tới nay đã được năm ngày rồi, con còn phải ở lại đây ít nhất năm ngày nữa mới có thể trở về." Bạch Bội đáp.

"Tại sao còn phải lâu như vậy ạ? Đến lúc đó nhất định Hiên đại ca sốt ruột đến phát điên mất!" Trên thực tế không chỉ Âu Dương Hiên sốt ruột mà chính nàng cũng rất sốt ruột. Nàng nhớ nét mặt vừa giận vừa buồn cười của Âu Dương Hiên khi nàng đùa nghịch; nàng nhớ sự ấm áp khi hắn ôm nàng vuốt ve đầu nàng; nàng nhớ hắn mỗi ngày lúc hắn chải đầu giúp nàng đều nhìn vào mắt nàng qua tấm gương. Nàng nhớ hắn. . . . . ."Con nhớ Hiên đại ca. . . . . ." Kỳ Tử Lam nhất thời sầu não, bật khóc.

"Lam nhi ngoan, đừng khóc, nếu khóc đến nỗi tổn hại thân thể thì năm ngày sau con sẽ không đi lên được đâu!" Bạch Bội dịu dàng khuyên nàng. Tiểu nha đầu sáu năm trước không buồn không lo hôm nay đã trở thành thiếu nữ hiểu được thế nào là khốn khổ vì tình. Thời gian trôi qua thực mau!

"Lam nhi nghe lời đi, nếu bây giờ mà con trở về sợ rằng lại gây ra họa sát thân. Chúng ta làm như vậy là vì muốn tốt cho con thôi! Con nghĩ kỹ xem, nếu bây giờ con đi lên (núi) gặp Hiên đại ca của con, chốc lát sau lại bị kẻ nào đó hạ độc, sau đó lại về đây chữa mấy ngày, đến lúc đó lại phải chia cách với Hiên đại ca của con. Như vậy không bằng con ngoan ngoãn ở lại đây vài ngày, dưỡng tốt thân thể, trở về là có thể ở bên cạnh Hiên đại ca của con rồi!" Đạm Đài Diệu chỉnh người hại người chỉ là vẻ bề ngoài thôi, công phu dụ hoặc của ông mới là nhất!

Kỳ Tử Lam rầm mặc không nói một lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu

"Vậy mới là Lam nhi ngoan chứ. Nào, nằm xuống nghỉ một lát đi! Ta và Diệu thúc thúc đi hái thuốc, tới trưa mới trở lại, tốt nhất là con nên nghỉ ngơi đi." Bạch Bội đỡ Kỳ Tử Lam nằm xuống, đắp kín chăn giúp nàng. Bà có thể yên lòng đi ra ngoài cùng Đạm Đài Diệu bởi vì bà biết một khi Kỳ Tử Lam hứa chuyện gì thì nhất định sẽ không đổi ý.

Kỳ Tử Lam nghe lời nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào ngủ.

Không biết qua bao lâu, Kỳ Tử Lam từ từ mở mắt ra, nàng biết Diệu thúc thúc chưa trở về, vì vậy nàng quyết định ra bên ngoài đi lại một chút.

Nàng chậm rãi đi ra phòng trúc, cảnh vật bên ngoài hoàn toàn giống như lúc nàng đi, ngay cả chiếc xích đu khi nàng còn bé thưòng hay chơi vẫn được treo trên cây đại thụ bên bờ suối.

"Còn phải chờ thêm năm ngày. . . . . ." Kỳ Tử Lam nhìn trời, lẩm bẩm, "Hiên đại ca, bây giờ chàng đang làm gì?"

Trả lời nàng là tiếng chim hót líu lo.

"Nếu là em có thể biến thành một con chim bay đến Tập Anh sơn trang gặp Hiên đại ca thì tốt biết bao. Cho dù không thể cùng chàng trò chuyện, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng là tốt. . . . . ." Nàng theo bản năng sờ sờ chiếc khóa vàng và khối ngọc bội Âu Dương Hiên cho nàng ở trước ngực mới nhớ ra chiếc khóa vàng đã bị Âu Dương Hiên tóm được khi nàng nhảy xuống vách núi.

Kể từ sáu năm trước, từ khi ngọc bội và chiếc khóa vàng ở chung một chỗ thì chưa bao giờ tách rời nhau. . . . . .

Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi tung vài sợi tóc trên trán nàng tựa như Âu Dương Hiên thường làm giúp nàng.

Nàng không kiềm chế được mà ngắm nhìn bầu trời một lúc lâu.

Trong năm này tiếp theo, Kỳ Tử Lam càng giống như người mất hồn hơn, một chút sức sống cũng không có. Ngoại trừ thời gian ăn cơm, uống thuốc và ngủ ra, những khoảng thời gian khác nàng đều ngồi trên xích đu nhìn lên vách núi Kình Thiên, hoàn toàn không giống như nàng hoạt bát lúc bình thường.

Bạch Bội và Đạm Đài Diệu nhìn tình hình như vậy, không thể nghi ngờ là làm bọn họ rất đau lòng, nhưng vì an toàn tính mạng của nàng nên bọn họ đành nhẫn tâm giữ nàng lại đợi nguy cơ qua đi.

* * *

"Lam nhi, con có thể trở về Tập Anh sơn trang rồi." Bạch Bội nhẹ nhàng gọi nàng.

Kỳ Tử Lam vốn đang ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời liền quay đầu lại nhìn Bạch Bội rồi lại ngẩng đầu lên nhìn trời.

"Nha đầu ngốc, con bị ngốc rồi à! Con mà còn nhìn nữa thì đến cả trời cũng bị con nhìn thủng luôn đó!" Đạm Đài Diệu cười nói.

Kỳ Tử Lam đột nhiên nhảy lên như thể bị kim châm, "Hai người nói con có thể về rồi? Có thật không ạ?" Nàng kích động nhìn bọn họ. Hai vợ chồng Đạm Đài Diệu và Bạch Bội nhìn nhau, mỉm cười gật đầu.

"Lam nhi, để ta chảy tóc mặc quần áo giúp con xong là có thể tiễn con lên (núi) rồi." Bạch Bội kéo Kỳ Tử Lam vào trong phòng trúc.

Không tới một khắc đồng hồ sau Kỳ Tử Lam đã chỉnh tề xuất hiện trước mắt Đạm Đài Diệu.

"Diệu thúc thúc, Lam nhi có xinh đẹp không?" Kỳ Tử Lam vui vẻ hỏi.

Đạm Đài Diệu thấy cuối cùng Kỳ Tử Lam cũng nở nụ cười sau nhiều ngày không thấy, nhẹ nhàng nói: "Xinh đẹp, tất nhiên là xinh đẹp rồi. Lam nhi chính là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân!"

"Tất nhiên là vậy rồi! Bội thẩm thẩm xếp hạng trước con mà!" Kỳ Tử Lam cười hì hì nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn nụ cười.

"Con biết vậy là được rồi!" Đạm Đài Diệu sủng ái chỉ chỉ vào cái mũi xinh xắn của Kỳ Tử Lam.

"Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta mau đi lên thôi!" Bạch Bội đỏ mặt thúc giục.

"Hơ, Bội thẩm thẩm đỏ mặt kìa!" Kỳ Tử Lam cười khúc khích như một tên trộm rồi nhảy lên lưng con Hoàng Mao.

“Da mặt Bội thẩm thẩm của con mỏng chứ đâu có được dày như da mặt con, có dùng chủy thủ chém sắt như chém bùn đâm cũng không thủng!” Đạm Đài Diệu hài hước nói.

“Hừ, không nói chuyện với thúc nữa! Thúc chỉ toàn bắt nạt con!” Kỳ Tử Lam giả vờ quay đầu giận dỗi, dẫn Hoàng Mao rời đi trước.

Đạm Đài Diệu và Bạch Bội ngồi trên lưng Bạch Mao cũng lên đường ngay sau đó.

Bởi vì công cuộc tìm kiếm ở Tập Anh sơn trang đã dừng lại nên khi hai con đại bàng khổng lồ đáp xuống vách núi Kình Thiên không kinh động đến bất cứ người nào.

“Bội thẩm thẩm và Diệu thúc thúc muốn vào trang cùng với Lam nhi ạ?” Nàng biết là từ sau năm Đạm Đài Diệu bị trục xuất khỏi lãnh địa Thanh Long, đã bị cấm bước chân vào lãnh địa của Tập Anh sơn trang.

“Tất nhiên rồi, đã làm người tốt thì phải làm cho tới cùng chứ! Đã đưa con lên đây thì phải đưa đến trước mặt Hiên đại ca của con mới tính chứ!” Đạm Đài Diệu đã nghĩ ra một biện pháp có thể đi vào Tập Anh sơn trang mà không cần ‘đặt chân lên’ lãnh thổ thuộc sơn trang, đó chính là...... cưỡi đại bàng bay vào.

“Vậy con muốn đi hỏi xem Hiên đại ca đang ở đâu trước, hai người đi cùng con luôn!” Kỳ Tử Lam nhìn Đạm Đài Diệu, trong lòng cũng khá rõ biện pháp của người thúc này rồi.

“Lam nhi không cần phải hao tổn sức lực đâu. Bây giờ Âu Dương Hiên chắc đang phải ở Nghĩa lâu.” Bạch Bội nói chắc như đinh đóng cột. Sáng nay, trước khi quyết định để Lam nhi trở về Tập Anh sơn trang bà đã bói một quẻ, Âu Dương Hiên tất nhiên sẽ mang hung thủ tới Nghĩa lâu để tự mình xử lý. Kỳ Tử Lam không hề nghi ngời lời Bạch Bội nói. Nàng lập tức thi triển kinh công chạy đến Nghĩa lâu.

Người đang ở Nghĩa lâu. Đúng như lời Bạch Bội nói, Âu Dương Hiên đang ở trong Nghị Sự đường của Nghĩa lâu, ngoài ra còn có Công Tôn Dục, Mộ Dung Ngạo cùng với hai tỷ muội Diệp Phong, Diệp Vũ, ngay cả Hạnh nhi cũng ở đây.

“Hiên đại ca~~~” Kỳ Tử Lam vừa thấy Âu Dương Hiên, liền không kịp chờ đợi chạy ngay tới chỗ hắn.

“Lam nhi?” Mọi người trăm miệng một lời, ngay cả Hạnh nhi – thủ phạm hạ độc – cũng hết sức khiếp sợ, bởi vì nàng ta không tin trong thiên hạ, ngoài sư phụ mình ra không ai có thể giải được độc ‘song cực tán’.

“Sao mọi người nhìn tôi như nhìn thấy quỷ vậy, chẳng lẽ mặt tôi biến dạng rồi sao?” Kỳ Tử Lam sờ sờ gò má của mình, không hiểu hỏi.

“Nàng có khỏe không?” Âu Dương Hiên kích động cầm tay Kỳ Tử Lam, quan sát từ trên xuống dưới một lúc lâu.

“Không phải Lam nhi đang đứng ở trước mặt Hiên đại ca sao? Chàng nói xem em có khỏe hay không?” Kỳ Tử Lam cười hì hì hỏi ngược lại.

“Nàng đó, thật khiến cho người ta lo lắng.” Cuối cùng Âu Dương Hiên cũng có thể yên tâm.

“Đúng rồi, Hiên đại ca, em dẫn chàng đi gặp hai người này.” Kỳ Tử Lam kéo Âu Dương Hiên đi ra Nghĩa lâu, ngẩng mặt lên trời hô to, “Diệu thúc thúc, Bội thẩm thẩm, hai người có thể hiện thân rồi!”

Lúc này, bầu trời xuất hiện hai điểm đen, dần dần cách mặt đất càng ngày càng gần, chỉ chốc lát sau hai con đại bàng khổng lồ - trên lưng mỗi con chở một người – xuất hiện tại trước mặt mọi người.

“Hiên đại ca, vị kia là Diệu thúc thúc, bên cạnh là Bội thẩm thẩm, huynh có nhận ra họ không?” Kỳ Tử Lam chỉ vào Đạm Đài Diệu và Bạch Bội hiện tjai đã đứng trên một cây tùng thấp.

“Không quen, nhưng đã từng nghe qua.” Âu Dương Hiên nói, “Hai vị không ngại vào Nghĩa lâu nói chuyện, để vãn bối có thể đền đáo ân cứu mạng Lam nhi của hai vị tiền bối chứ?” Âu Dương Hiên chắp tay muốn mời hai người.

“Cám ơn sự thình tình của Âu Dương thủ lĩnh, nhưng phu thê chúng ta không tiện cho lắm, chỉ mong thủ lĩnh có thể giao hung thủ cho hai phu thê chúng ta.” Đạm Đài Diệu nói.

“Diệu thúc thúc, Hiên đại ca, hai người cứ khách khí qua lại con nghe mà khó chịu chết đi được!” Kỳ Tử Lam gắt giọng, “Hiên đại ca, chàng để cho Diệu thúc thúc dẫn người đi đi mà!” Thúc ấy làm như vậy bởi vì thúc có lý do của mình.

“Lam nhi...... không được hồ nháo, thủ lĩnh có chỗ khó xử của hắn.” Bạch Bội biết yêu cầu này quá phận, vì vậy cũng không kiên trì.

Kỳ Tử Lam nhìn Âu Dương Hiên một lát, lại quay sang nhìn Bạch Bội và Đạm Đài Diệu một lát, “Được thôi, mặc kệ mấy người, con đi tìm Cô Ngốc!” Kỳ Tử Lam giận dỗi rời đi.

Âu Dương Hiên trầm ngâm một lúc lâu mới gật đầu nói: “Vậy Hạnh nhi xin nhờ tiền bối xử trí thay.”

“Đa tạ thủ lĩnh thành toàn.” Bạch Bội mỉm cười nói.

“Đến đây nào, Hạnh nhi.” Bạch Bội dịu dàng gọi tên nàng ta, mà Hạnh nhi cũng rất nghe lời đi về phía Bạch Bội.

Bạch Bội nhấc một cái rương từ trên lưng con đại bàng màu vàng xuống.

“Chiếc rương này là hai phu thê chúng ta tặng cho Lam nhi, nhờ cậu buổi tối hôm thành thân đưa cho con bé. Cáo từ.” Dứt lời, ba người liền cưỡi đại bàng rời đi.

***

“Lam nhi, ta vào nha.” Âu Dương Hiên đẩy cửa phòng Kỳ Tử Lam ra thì thấy bên trong tối om.

Âu Dương Hiên sờ soạn đi tới cạnh bàn đốt đèn mới phát hiện nàng đang nằm trên giường đưa lưng về phía cửa phòng.

“Vẫn còn giận à?” Âu Dương Hiên đi tới bên giường. Kỳ Tử Lam tức từ lúc xế chiều cho đến giờ, không chịu nói với hắn câu nào.

Kỳ Tử Lam ‘hừ’ một tiếng, không đáp lời.

“Ngày đó thấy nàng nhảy xuống vách núi thì tim ta suýt chút nữa đã ngừng đập, nàng có biết không? Ta sợ nàng sẽ cứ như vậy mà ra đi, không bao giờ trở lại nữa.” Âu Dương Hiên biết Kỳ Tử Lam chỉ nhắm mắt chứ không ngủ cho nên tiếp tục nói, “Trong mười ngày này không có bất kỳ tin tức nào của nàng, nàng có biết ta lo lắng như thế nào không? Cho dù biết trong sơn cốc có Nữ Tuyệt Y nhưng ta vẫn lo lắng, ngộ nhỡ đúng lúc bà ấy không có ở đó thì sao? Ngộ nhỡ bà ấy không phát hiện ra nàng thì sao? Ngộ nhỡ....”

“Đừng nói nữa, bây giờ em đang ở đây, em đã không sao rồi, Hiên đại ca......” Kỳ Tử Lam ôm Âu Dương Hiên, không nhịn được mà bật khóc.

“Em cũng không muốn phải rời xa Hiên đại ca nữa, em muốn ở bên cnạh chàng! Em rất nhớ chàng, nhưng Bội thẩm thẩm nói em vẫn chưa thể quay lại gặp chàng, em biết rõ chàng sẽ rất lo lắng, nhưng em không thể làm gì, Bội thẩm thẩm chưa từng gạt em, thẩm ấy nói chưa được về thì nhất định không thể về. Mỗi ngày em đều nhìn lên vách núi Kình Thiên, hy vọng có thể nhìn thấy chàng, nhưng chẳng thấy gì......... Em thật sự rất nhớ chàng..........” Nước mắt Kỳ Tử Lam thấm ướt vạt áo trước của Âu Dương Hiên.

“Chẳng trách ta lại cảm thấy nhột tai, thì ra là nàng đang nhớ ta!” Âu Dương Hiên cố gắng làm cho bầu không khí thoải mái hơn.

“Em lại chẳng thấy nhột tai gì cả, nhất định là Hiên đại ca không thực sự nhớ em!” Kỳ Tử Lam cười rộ lêm.

“Lam nhi, nhớ câu nói hôm đó ta nói với nàng nhưng bị đứt đoạn chứ?”

“Nhớ, lúc ấy ánh mắt của Hiên đại ca rất nghiêm túc, rất dọa người nha!” Kỳ Tử Lam cúi đầu ngượng ngùng nói.

“Vậy nàng có nhớ câu hỏi vào sáu năm trước ta chuẩn bị rời khỏi Yên Lam sơn trang đã hỏi nàng không?” Âu Dương Hiên nâng cằm Kỳ Tử Lam lên, nhìn thẳng vào nàng.

“Nhớ, sao vậy?” Hai gò má của Kỳ Tử Lam đột nhiên nổi hai rặng mây hồng. Trước kia nàng còn nhỏ tuổi, tất nhiên không biết “Thủ lĩnh phu nhân” có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ thì khác rồi.

“Nàng đã trưởng thành, hiện tại nàng đang ở Phong Vân lâu của ta, lâu dần người khác sẽ bàn ta tán vào. Nếu như bây giờ ta hỏi lại Lam nhi vấn đề giống như vậy, Lam nhi sẽ trả lời như thế nào?” Âu Dương Hiên khẩn trương nhìn nàng.

Hai mắt Kỳ Tử Lam đảo nhanh vài vòng, “Hỏi lại một câu giống như vậy? Là câu ‘tương lai còn dài’ sao? Hay ‘khi nào thì mới trưởng thành’?” Kỳ Tử Lam tinh nghịch hỏi.

“Nàng đó, quỷ tinh nghịch, ta thật sự hết cách với nàng!” Âu Dương Hiên ôm Kỳ Tử Lam vào ngực.

“Hiên đại ca, khi người ta làm thê tử thì cần phải làm cái gì?” Kỳ Tử Lam ngẩng mặt lên hỏi Âu Dương Hiên.

Lần này đến lượt Âu Dương Hiên bị hỏi ngược lại. Nói làm nữ công, nàng vốn không biết; nói vào nhà bếp, vậy càng là không thể nào; muốn nàng dịu dàng đoan trang, nàng không nghịch ngơm đã mừng lắm rồi; muốn nàng chăm lo cho cuộc sống thường ngày của trượng phu, ngay đến bản thân nàng còn cần người chăm sóc nữa là.

Nghĩ tới đây, hắn không dám nghĩ tiếp, không thể làm gì khác hơn là cười nói: “Có thể làm cái gì thì làm cái đó.”

“Hiên đại ca, chàng không cần phải nói nữa, Lam nhi tự biết mình vô dụng.” Kỳ Tử Lam cuối đầu lộ ra vẻ mặt như đưa đám.

“Ý lời nói đó không phải như vậy. Nếu Lam nhi giống như các cô nương khác, cả ngày ở trong phòng thêu hoa, cả đời cổng lớn không ra, cổng nhỏ không bước, như vậy đại ca cũng đã không thích Lam nhi rồi.” Lời nói xoay chuyển, hắn còn nói, “Nàng vẫn chưa trả lời ta: nàng có đồng ý gả cho ta không?” Mặc dù đã biết ý định trong lòng Kỳ Tử Lam, nhưng hắn vẫn nghĩ muốn nghe nàng chính miệng nói ra.

“Hết cách! Lam nhi đã ở cùng Hiên đại ca lâu như vậy, nếu không lấy Hiên đại ca thì có thể gã cho ai đây? Ném ra ngoài chỉ sợ chẳng ai muốn.” Kỳ Tử Lam tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Không còn cách nào khác.”

“Lam nhi, chỉ có nguyên nhân này thôi à?” Trong lòng Âu Dương Hiên không hy vọng tình huống Lam nhi không yêu nhưng vẫn gả cho hắn.

“Lam nhi cũng không biết, Lam nhi chỉ biết nếu là cả ngày không thấy Hiên đại ca, Lam nhi sẽ nhớ chàng, cảm giác quá lâu không thấy Hiên đại ca, cả người đều thấy không thoải mái. Hơn nữa Lam nhi không thích để cho người khác ôm chỉ thích cảm giác được Hiên đại ca ôm vào ngực; còn nữa, dù ghế đệm ngồi rất tốt, nhưng cũng không thoải mái bằng ngồi trên đùi Hiên đại ca.” Kỳ Tử Lam nói cảm giác trong lòng mình cho Âu Dương Hiên, “Hiên đại ca, chàng nói xem là vì sao vậy?”

“Điều đó chứng tỏ Lam nhi làm thê tử của ta là thích hợp nhất rồi. Sau khi nàng gả cho ta rồi vẫn sẽ không khác gì trước kia cả. Lam nhi thích vẽ tranh thì cứ vẽ tranh; nếu muốn thổi sáo ngọc thì cứ thổi sáo ngọc. Tóm lại, nàng muốn làm gì thì làm cái đó.” Âu Dương Hiên nghe lời Kỳ Tử Lam nói mà trong lòng kích động không thôi. Hắn biết nàng không chỉ coi hắn là ca ca, nhưng hắn cũng không vội nói cho Lam nhi biết, cứ để nàng từ từ phát hiện ra đi!

“Vậy nếu Lam nhi nghịch ngợm đại ca có tức giận không?”

Âu Dương Hiên biết muốn Kỳ Tử Lam không nghịch ngợm là rất khó – như thể cấm trâu không được ăn cỏ vậy, nhưng nếu đường đường là một thủ lĩnh phu nhân mà luôn nghịch ngợm gây sự sẽ thật sự không phù hợp. “Không bằng như vậy đi, Lam nhi viết tất cả mấy chiêu nghịch ngợm ra giấy đi, chúng ta không xuống tay với người trong nhà, đợi đến khi gặp kẻ địch áp dụng toàn bộ bên người chúng.”

“Hiên đại ca, cái này chàng không biết rồi, mấy chiêu ấy được nghĩ ra vào những tình huống nhất định, làm gì có trước chứ. Mà nếu có trước thì còn đâu là vui thú nữa!” Kỳ Tử Lam phản bác.

“Nàng đó! Giống hệt một đứa trẻ. Bỏ đi, tóm lại không được quá đáng, biết chưa?” Âu Dương Hiên yêu thương vỗ vỗ đầu nàng nói.

“Em còn lây mới là trẻ con! Hiên đại ca cũng chỉ mới hai mươi mà lại ‘lão khí hoành thu’* giáo huấn người ta. Huống chi Lam nhi biết Hiên đại ca thích Lam nhi như vậy, cho nên không dám thay đổi nha!” Kỳ Tử Lam nở nụ cười đầy gian trá. (*cách nói chuyện, khí chất giống như người già)

“Nàng ấy hả!”

“Em ý hả, em vừa xinh đẹp rộng lượng vừa đáng yêu đó!” Kỳ Tử Lam nghịch ngợm tiếp lời.

“Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi! Chuyện thành thân ngày mai ta sẽ sai người bắt đầu chuẩn bị. Mặt khác, ta sẽ phái người nghĩ cách thông báo cho cha mẹ nàng.” Âu Dương Hiên đặt Kỳ Tử Lam nằm xuống, đắp chăn giúp nàng.

“Em không có ý kiến gì hết, toàn bộ nghe theo sự sắp xếp của Hiên đại ca.” Kỳ Tử Lam đỏ mặt trả lời.

“Mau ngủ đi!” Âu Dương Hiên hôn lên trán Kỳ Tử Lam một cái rồi mới về phòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.