Thẩm Giai Du nằm một lúc lâu trên nền gạch men sứ lạnh băng, sau đó mới cởi bỏ trói buộc lỏng lẻo ở cổ tay, cậu kéo thứ che trên đầu và vật nhét trong miệng ra mới biết đó là hai cái quần lót. Thẩm Giai Du ghê tởm quỳ rạp trên mặt đất nôn khan, nhưng không phun ra được gì.
Thẩm Giai Du cố sức bò dậy, khóa trái cửa phòng lại, rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi mà ngồi khóc phía sau cánh cửa.
Giữa hai chân vẫn còn sót lại tinh dịch cùng dấu chân của người xa lạ, bộ ngực bị đánh sưng đỏ, cậu mê mang cùng hoảng sợ, không biết phải thú nhận tất cả với Lục Duy ra sao, nếu sau này Lục Duy muốn chơi vú cậu thì cậu phải từ chối thế nào?
Nói rằng cậu bị người cưỡng hiếp ư? Vú và bướm đều bị chơi nát ư? Cậu không dám tiếp tục tưởng tượng, cậu sợ Lục Duy sẽ dùng ánh mắt chán ghét để nhìn cậu.
Sau khi khóc đến kiệt sức, Thẩm Giai Du mới đứng dậy rửa sạch thân thể, mặc lại cái quần lót dính đầy nước mắt cùng nước miếng để bảo vệ âm hộ sưng đỏ. Cậu dùng nước lạnh rửa mặt để duy trì thanh tỉnh rồi mới mở cửa đi ra ngoài. Cậu bước đi tập tễnh. Bướm vừa bị chịch nên mỗi một bước đi là một lần đau đớn, nếu không cẩn thận âm hộ sẽ bị cọ xát, đó mới là đòn tra tấn khốc liệt.
Lục Duy ở trong bóng tối nhìn Thẩm Giai Du bước vào phòng thuê mới rời khỏi, bộ dáng vừa mới bị chà đạp của Thẩm Giai Du có thể dễ dàng gợi lên tính dục của bất kỳ gã đàn ông nào, phải thấy người trở về an toàn hắn mới yên lòng. Hắn giả vờ gọi điện hỏi số phòng, sau đó dạo quanh sảnh lễ tân một vòng mới đi qua.
Thẩm Giai Du vừa vào phòng thuê liền ngồi ở trong một góc xuất thần, ai kêu cũng không nghe, mọi người đều cho rằng cậu uống say rồi. Chỉ đến khi Lục Duy tiến tới, trên mặt Thẩm Giai Du mới lộ ra chút sợ hãi luống cuống.
Ánh mắt lo lắng của Lục Duy càng khiến Thẩm Giai Du xấu hổ không chỗ dung thân. Lục Duy luôn giữ khoảng cách với bất kỳ ai, chỉ có thanh mai trúc mã là ngoại lệ, lúc nào cũng bảo hộ chiếu cố. Nhưng hiện tại cậu đã không còn sạch sẽ, về sau liệu còn có thể đối mặt với Lục Duy bình tĩnh như vậy nữa không? Thẩm Giai Du tự vấn lại bản thân mình.
Trời đã sắp chuyển sang rạng sáng, hầu như tất cả học sinh ở trường đều chuẩn bị ra về. Sau khi Lục Duy tự phạt ba ly bồi tội thì mọi người đã kết bạn thành nhóm năm, nhóm ba về nhà.
Hai người cũng cùng nhau rời đi, bởi vì thời gian quá muộn, Lục Duy trực tiếp lái xe đưa Thẩm Giai Du về nhà trước, đưa tới tận cửa như mọi ngày rồi mới quay xe về nhà hắn sau.
“Lục Duy…”
“Ừ?”
“Ừm…. Không có gì hết…. Cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ.”
Lục Duy giả vờ không biết gì cả, xoay người về nhà. Vừa rồi hắn còn cho rằng Thẩm Giai Du sẽ không nhịn được mà thẳng thắn với hắn, nhưng mà cũng không sao. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, sau đó sẽ làm bộ vô cùng đau đớn, thỏ trắng nhỏ sẽ bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, tùy ý hắn đùa nghịch.
Sau này, cặp vú to dâm đãng do một tay hắn nuôi dưỡng kia, nhất định mỗi ngày đều phải ăn mấy lần. Còn có *** nhỏ mà hắn vẫn luôn che chở kia, cũng sẽ đến thời điểm tiếp nhận dương v*t của hắn.
Hắn muốn từng bước từng bước uốn nắng Tiểu Ngư bảo bối trưởng thành thành bộ dáng mà hắn thích. Phải cho Tiểu Ngư hiểu rằng đời này chỉ có thể một nam nhân là hắn, vĩnh viễn không tách rời. Về sau, việc làm quan trọng nhất mỗi ngày của cậu chính là hầu hạ tốt dục vọng nửa người dưới của hắn, việc học cùng công việc chỉ là là thứ yếu.
Ngẫm về những ngày trong tương lai tới đều khiến người cảm thấy tuyệt vời, phải không?
Ngày hôm sau Lục Duy gọi điện cho Thẩm Giai Du, không ngoài dự liệu, là mẹ Thẩm bắt máy.
“Duy Duy à, Tiểu Ngư hôm nay không khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi. Khi nào thằng bé khỏe, cô sẽ bảo nó gọi lại cho con được không?”
“Có nghiêm trọng không? Có cần đi bệnh viện không ạ?”
“Chỉ là cảm nhẹ thôi, có chút sốt, vừa uống thuốc hạ sốt đã ngủ rồi.”
Lục Duy tỏ vẻ quan tâm rồi cúp máy, tuy rằng muốn nhanh chóng bắt được Thẩm Giai Du, nhưng hắn vẫn cố đè nén dục vọng, đi theo kế hoạch từng bước từng bước.
Đây là ưu điểm và cũng là một điểm đáng sợ, rất nhiều người không cưỡng lại được ham muốn, nhưng một thiếu niên như Lục Duy lại dễ dàng làm được, hơn nữa còn giữ vững lý trí để khống chế quỹ đạo không lệch khỏi đường ray.
Ở trong thâm tâm hắn, mối quan hệ của những người yêu nhau rất mong manh, giống như cha mẹ mất sớm của hắn, cho dù đã ràng buộc bởi hôn nhân nhưng cuộc sống của họ chẳng khác nào là người xa lạ, đôi khi còn là nước với lửa. Cho nên từ nhỏ hắn đã không cho rằng yêu đương và hôn nhân là một loại quan hệ vững chắc.
Nếu Thẩm Giai Du thích hắn, yêu hắn, hắn sẽ vĩnh viễn không rời bỏ Thẩm Giai Du. Như vậy hắn buộc phải hoàn toàn khống chế Thẩm Giai Du, nhét cậu vào dưới cánh chim của hắn tất cả yêu thương cùng chiều chuộng đều do hắn quyết định, như vậy mới giúp hắn an tâm.
Tuy rằng Lục Duy chưa từng yêu đương, nhưng hắn biết cái tâm lý vặn vẹo này là không bình thường, cho nên hắn chưa từng công khai.
Lục Duy tạm thời rời khỏi chuyện của Thẩm Giai Du. Hắn mở máy tính bắt đầu xem xét tiền quỹ và cổ phiếu, hơn một năm nay hắn vẫn luôn nghiên cứu cái này, lúc trước thì dùng tiền lương tích cóp làm bán thời gian mua chút quỹ, đều là số nhỏ, nhưng lợi nhuận cũng không tệ lắm.
Hắn nghiên cứu kỹ, lúc trước không có tiền đầu tư, bây giờ ông ngoại cho hắn số tiền này, hắn không có ý định tiếp tục gửi ngân hàng.
Bất cứ khi nào có cơ hội, Lục Duy đều sẽ tìm kiếm việc làm giàu cho bản thân, cũng coi như đã bước nửa chân vào xã hội, hắn biết tiền ở trong ngân hàng sẽ không tăng thêm giá trị, liền lấy một phần đi đầu tư.