Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 70: Chương 70: Âm Sơn Quân




Tô Trầm lại trả lời: “Ta chỉ nói đây là âm mưu, cũng không nói không giao dịch với bọn họ mà.”

“Cái gì?” Lý Thứ ngẩn ngơ.

Tô Trầm cười lạnh: “Ta ở Phỉ Thúy cốc hơn hai tháng, kinh doanh mua bán cũng coi như món lãi kếch sù, nhưng ta thu hoạch nhiều nhất, lại là ở quặng mỏ, sau khi Ô Nhĩ Lý Khắc kia. Thu hoạch nhiều thứ hai, lại là chém giết đám người Lang Đao Bạch Phàm, chỉ một cây Thôn Nguyệt Thiên Lang Đao, đã đáng giá gần vạn nguyên thạch...”

Lúc này ngươi đến nói giá trị gần vạn nguyên thạch, lúc trước ngươi định giá cho Lang Đao năm trăm, Lý Thứ oán thầm.

Tô Trầm vẫn tiếp tục nói: “Nói lên cái gì ở trong đó, ngươi hiểu chưa?”

Lý Thứ trả lời: “Ý tứ thiếu gia là... Phú quý cầu trong nguy hiểm?”

Tô Trầm thản nhiên nói: “Đã có người muốn có ý đồ với chúng ta, chúng ta cũng không ngại cắn ngược lại một cái. Người tu võ chúng ta, trong tay nếu không có mấy mạng người, không phát tài kiểu khác mấy vụ, cũng không tránh khỏi thẹn với nhiều năm khổ tu, lại làm sao để lăn lộn ở trong giới nguyên sĩ?”

Đã có người muốn ăn của mình ba mươi cân Tinh Ngân tinh túy, Tô Trầm cũng không ngại chơi với đối phương một chút.

Hôm sau, Tô Trầm và Lý Thứ đi Phi Tiên phủ, Lý Thứ một lần nữa tìm vị chưởng quầy Kim Danh Phường kia nói chuyện mua bán một phen, cũng dựa theo Tô Trầm phân phó, cố ý đem giá nâng đến bốn mươi lăm vạn. Ở sau khi dây dưa nửa ngày, đối phương quả nhiên đồng ý.

Đến tận đây, Lý Thứ cuối cùng đã xác định đối phương căn bản không muốn trả tiền, cũng chỉ có ai không muốn trả tiền mới sẽ giá nào cũng đáp ứng.

Lúc này bàn bạc xong với chưởng quầy kia, nửa tháng sau giao dịch ở Kim Danh Phường.

Nhưng đêm hôm đó, Tô Trầm liền lấy giá hai mươi lăm vạn hạ phẩm nguyên thạch đem Tinh Ngân tinh túy bán cho Thiên Trân Các. Sở dĩ giảm ba vạn là vì Tô Trầm còn ở nơi đó làm một tấm thẻ khách quý, trả ba vạn nguyên thạch, lại có hạn độ tiêu phí năm vạn, đây cũng là lúc trước Thiên Trân Các hứa hẹn Tô Trầm, nhưng tạm thời Tô Trầm chỉ mua một món đồ.

Mang theo hàng và nguyên thạch trở lại Lâm Bắc thành, Tô Trầm tìm tới Dạ Mị.

Dạ Mị vừa xuất hiện giọng đã không tốt nói: “Ngươi tìm ta lại có chuyện gì? Sẽ không là lại muốn đi Thâm Hồng sơn mạch mượn nguyên khí chứ?”

Tô Trầm cười ha ha: “Thâm Hồng sơn mạch, tạm thời ta là không vội đi, nhưng nguyên khí này sao, trái lại thật sự là lại muốn mượn.”

Dạ Mị bắt đầu trừng mắt.

Tô Trầm khoát tay nói: “Đừng vội, đừng vội. Lần này ta trả tiền thuê còn không được sao?”

Sắc mặt Dạ Mị lúc này mới trở nên dễ coi: “Ngươi trả bao nhiêu tiền thuê?”

Tô Trầm đáp: “Hai trăm khối hạ phẩm nguyên thạch một ngày, thuê ba món, súng, chiến đao và chiến giáp, về phần giày thì không cần.”

Đạp Vân Chiến Ngoa đã sớm cũ nát không chịu nổi, ở sau khi Tô Trầm dùng hai lần, đã càng ngày càng đến bờ vực hư hao, ai cũng không biết khi nào sẽ hoàn toàn xong đời. Cho nên Tô Trầm dứt khoát không mượn, chỉ mượn ba món kia. Về phần Liệp Thủ Hỏa Thương tuy tỷ lệ chuẩn xác kém, nhưng tác chiến với con người có thể tạo được hiệu quả bất ngờ, có thể ở thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng, cho nên Tô Trầm vẫn muốn.

Hai trăm khối hạ phẩm nguyên thạch cho thuê ba món nguyên khí một ngày, cái giá này nói thực ra coi như không tệ, sắc mặt Dạ Mị dễ coi hơn rất nhiều: “Như vậy mà nói, có thể cân nhắc.”

Tô Trầm lại nói: “Nhưng mặt khác ta còn muốn mượn người.”

“Mượn người?” Dạ Mị lại trợn mắt lên: “Ngươi muốn mượn người làm gì? Ta nói ngươi không thể yên tĩnh một chút sao? Hay là cho rằng chúng ta có thể mặc cho ngươi xâm lược...”

“Trả tiền tương tự, tám lần giá tiêu chuẩn cơ bản.” Tô Trầm trả lời.

Dạ Mị lập tức câm miệng.

Bởi vì nguyên thạch là một loại sản vật nguyên sĩ đều có thể chế tạo, cho nên mỗi nguyên sĩ thật ra đều cũng có giá cố định của mình.

Đưa cái ví dụ đơn giản, một gã nguyên khí sĩ Dẫn Khí tầng một nguyên lực mười hoàng tinh dùng một ngày mười hai canh giờ có thể rót vào một khối nguyên thạch, như vậy giá tiêu chuẩn cơ bản của hắn chính là một khối nguyên thạch. Cũng là nói, nếu muốn thuê nguyên sĩ này làm việc cho người khác, khẳng định là không thể ít hơn giá cố định một khối nguyên thạch, nếu không người ta tự mình mang khối nguyên thạch trống ở trên người chơi là được, lại không tốn sức, cần gì bỏ sức cho ngươi?

Đây là giá cố định!

Giá cố định ý nghĩa bảng giá giữa nguyên khí sĩ rất dễ tính. Trước tính giá cố định của đối phương là bao nhiêu, sau đó lại cân nhắc bội số là được rồi.

Không gấp lên nguyên sĩ khẳng định không chịu thuê, mà gấp bao nhiêu lần thì xem giá trị cá nhân cùng đàm phán.

Thấp nhất gấp đôi, không có mức trần.

Tô Trầm đưa ra tám lần giá tiêu chuẩn cơ bản, bội số này không tính là cao nhưng cũng không tính là thấp, chỉ có thể nói bình thường. Tuy Vĩnh Sinh Điện Phủ giàu nứt đố đổ vách, chưa chắc coi trọng xấp xỉ một nghìn nguyên thạch, nhưng làm ăn chính là làm ăn, không chịu nghiêm túc kiếm tiền trinh, bình thường cũng không kiếm được tiền chẵn.

Huống chi bọn họ còn có ý giao hảo Tô Trầm.

Cho nên Tô Trầm vừa thốt ra lời kia, Dạ Mị lập tức thay đổi giọng điệu.

“Ngươi muốn mượn người nào?”

“Ta cần ít nhất hai gã Phí Huyết cảnh, ba gã Dẫn Khí cảnh cao đoạn đến giúp ta.”

“Đối thủ là ai? Thực lực cụ thể như thế nào?”

“Kim Danh Phường. Thực lực cụ thể không rõ.”

“Vậy ngươi làm sao biết hai gã Phí Huyết cảnh ba gã Dẫn Khí cảnh cao đoạn đã có thể giải quyết vấn đề?”

“Ta không biết, nhưng ta chung quy không có khả năng bởi vậy đi mời Khai Dương cảnh, Diêu Quang cảnh, thậm chí Nhiên Tiên cảnh chứ?”

“Vì sao phải đánh với bọn họ?”

“Ta có lô hàng, bọn họ muốn ăn không phải trả tiền.”

“Không thể không giao dịch sao?”

“Đen ăn đen chuyện tuyệt vời như vậy, ta cũng không muốn bỏ qua.”

Dạ Mị hít sâu một hơi.

Thật lâu sau, nàng nói: “Ta trở về xin chỉ thị một chút.”

Tô Trầm làm cái động tác tay cứ tùy tiện.

Một lần này, Dạ Mị đi ba ngày.

Ba ngày sau, nàng nhìn thấy Tô Trầm câu nói đầu tiên là: “Cửa hàng này là Lệ Minh Đường mở.”

“Lệ Minh Đường?”

“Chính là Âm Sơn Quân Chủ.”

Tô Trầm thoáng cái ngồi bật dậy: “Thì ra là hắn!”

Ngoài Phi Tiên phủ có ngọn núi, gọi là Âm Sơn, thế núi dốc đứng, một đầu liền với rừng rậm Hắc, một đầu nối Thâm Hồng sơn mạch.

Trên núi có một bọn đạo phỉ, được xưng Âm Sơn quân, ước chừng có hơn ba trăm người, đầu lĩnh cầm đầu đạo tặc chính là cái gọi là Âm Sơn Quân Chủ Lệ Minh Đường.

Đương nhiên, danh hiệu quân chủ này là gã tự phong, hơn ba trăm tạp binh đã dám tự lĩnh một quân, tự xưng quân chủ, nói ra làm người ta cười đến rụng răng. Nhưng ở trong giới đạo phỉ, loại chuyện này là nhìn mãi quen mắt. Không cầu gì khác, chỉ cầu tăng thanh thế, dễ hù dọa người khác. Có kẻ không biết tình huống, vừa nghe từ ‘quân chủ’ này, chân đã nhũn ra trước, lúc này muốn hắn cho tiền thì cho tiền, muốn hắn bỏ lương thực liền bỏ lương thực, nào dám nói nửa chữ ‘không’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.