Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 25: Chương 25: Ám Toán​




Mấy năm qua, Kiếm Tâm chiếu cố đối với hắn có nhiều sự buông lỏng, hắn biết; lợi dụng hắn không nhìn thấy, vụng trộm kiếm chỗ tốt, hắn cũng biết; những thứ này Tô Trầm đều nhịn.

Nhưng hôm nay, hành vi của Kiếm Tâm đã vượt qua điểm mấu chốt của hắn.

Đây là bán đứng.

Bán chủ cầu vinh!

Một đôi nam nữ kia sau khi lăn lộn ở trên giường Tô Trầm hơn nửa canh giờ rốt cuộc đã đi.

Từ phía sau bình phong đi ra, Tô Trầm thay một thân áo trắng, rời khỏi Trần La viện.

Một lần này hắn chưa đi cửa sau.

Dọc theo con đường trải đá đi mãi, Tô Trầm thong thả bước đi ở trong Tô phủ.

Ba năm không thấy, Tô gia vẫn là Tô gia, kia chỉ là vật tuy còn, người dần khác.

Trên đường, Tô Trầm gặp được không ít hạ nhân Tô phủ, trong đó có không ít người Tô Trầm chưa bao giờ thấy. Nghe nói sau khi Nhan Vô Song quản chuyện, ôm quyền khắp nơi, bè cánh đấu đá, khu trừ không ít người cũ, đổi vào rất nhiều người mới, nói cho hay là “Chăm lo việc nước, bỏ cũ lấy mới, tẩy đi lệ xấu của tiền triều”, tiền triều này chỉ ai, tự nhiên trong lòng đều biết rõ. Bây giờ xem ra quả không có sai.

Nhưng mặc kệ là người mới hay là người cũ, ở sau khi nhìn thấy hắn cơ bản đều là một biểu hiện, chính là không để vào mắt.

Trực tiếp từ bên cạnh Tô Trầm đi qua, hoàn toàn không coi vị tứ thiếu gia này tồn tại, dù sao hắn cũng không thấy, cho dù có thể nghe được cảm thấy được có người đi qua, cũng sẽ không biết là ai, cần gì phải khách khí với hắn chứ?

Đương nhiên, nếu là có chủ tử khác, trên lễ phép mặt vẫn cần giả bộ một chút. Nhưng hôm nay đại bộ phận chủ tử đều nhìn Tô Trầm không vừa mắt, bất tuân với hắn, chỉ sợ sẽ không chịu tội, ngược lại có thể được khen. Cho nên trên cả quãng đường, Tô Trầm thế mà không thấy một hạ nhân nào hành lễ với hắn.

Tô Trầm cũng không thèm để ý, chỉ là như mọi khi tiếp tục tiến lên.

Đến thẳng trên diễn võ trường, mới nghe được một thanh âm quen thuộc: “Tứ thiếu gia đến rồi.”

Là Minh Thư.

Tiểu tử ngốc này, đại khái là người duy nhất trong Tô phủ này không biết lừa trên gạt dưới. Nhìn thấy Tô Trầm tới, liền kích động chạy tới đỡ.

“Minh Thư, ngươi hai ngày qua lại bị người ta đánh rồi hả?” Tô Trầm cười hỏi.

“A, tứ thiếu gia làm sao biết được?” Minh Thư ngẩn ngơ.

Ta làm sao biết được? Tự nhiên là nhìn vết bầm trên mặt ngươi.

Tô Trầm thầm nhủ, vẻ mặt lại bất động nói: “Tự nhiên là đoán. Trên dưới cả phủ, trừ mẫu thân ta cùng tam thúc ta, đại khái cũng chỉ ngươi dám nhiệt tình với ta. Hai phe kia sau lưng đều có chủ tử chiếu ứng, bọn họ không dám lộn xộn, ngươi kẻ không hậu trường này còn dám tốt với ta, không phải muốn ăn đòn thì là gì?”

Minh Thư nghe xong, liền cười hì hì: “Không có việc gì, cũng chỉ là tùy tiện đấm mấy cái trút giận, đánh không hỏng người được.”

Tô Trầm nghe xong trong lòng thở dài.

Hắn trước kia không thấy, cũng không biết Minh Thư bị đánh nghiêm trọng bao nhiêu, bây giờ xem bộ dáng Minh Thư, hai con mắt cũng bị đánh cho bầm xanh tím lên, nào chỉ là tùy tiện đấm mấy cái?

Nghĩ nghĩ, Tô Trầm nói: “Minh Thư, ngươi có muốn hầu hạ ta hay không?”

“Hầu hạ tứ thiếu gia?” Minh Thư ngẩn ngơ: “Nhưng tứ thiếu gia không phải đã có Kiếm Tâm sao?”

“Kiếm Tâm có an bài của Kiếm Tâm, ngươi có của ngươi, ngươi cứ nói ngươi có muốn hay không đi.”

“Muốn, đương nhiên muốn!” Minh Thư liên tục gật đầu.

Tô Trầm cười nói: “Vậy được, để sau ta đi tìm ông nội đòi ngươi. Lần sau có ai còn dám đánh ngươi, cứ nói cho ta biết.”

“Vâng!” Minh Thư dùng sức gật đầu.

Tô Trầm lúc này mới đi ra phía ngoài.

“Tứ thiếu không luyện một lúc?” Minh Thư hỏi.

“Không cần, ta còn có việc cần làm, ngươi giúp ta gọi xe ngựa, đưa ta đi Ngọc Chân các.”

Minh Thư vui vẻ đi gọi xe, một lát sau lại tay không trở về.

Tô Trầm hỏi: “Xe đâu?”

Minh Thư thở hồng hộc nói: “Mạc Đại Nghiêm tên khốn kiếp kia, nói cái gì hôm nay trong phủ nhiều người ra ngoài, xe ngựa của ngài đã bị thuyên chuyển. Ta không tin, trong phủ nhiều xe như vậy, lại không có một chiếc bỏ không, thế nào cũng phải dùng của ngài. Đây rõ ràng là cố ý bắt nạt tứ thiếu ngài.”

Mạc Đại Nghiêm là thủ lĩnh hội đánh xe của Tô gia, hắn không cho xe, Minh Thư tự nhiên không có cách nào cả.

“Đi, chúng ta đi xem xem.” Tô Trầm nói.

Rời diễn võ trường, rẽ qua một hành lang dài, chính là chỗ đoàn xe của Tô gia.

Giờ phút này trong nhà xe, một đống người đang ngồi ở nơi đó uống rượu. Một đại hán cầm đầu, tuổi ước chừng bốn mươi, mặt đầy râu quai nón, đầy tướng hung dữ, lộ ra nửa bộ ngực, đang giơ bát điên cuồng không ngừng uống, chính là Mạc Đại Nghiêm.

Xa phu cùng nhau uống rượu với Mạc Đại Nghiêm có kẻ thấy Tô Trầm tới, lặng lẽ chọc Mạc Đại Nghiêm: “Lão đại, Tô Trầm đến rồi.”

Mạc Đại Nghiêm trợn trừng mắt, nhìn thấy Tô Trầm, từ trong lỗ mũi hầm hừ nói: “Không cần để ý đến hắn.”

Bên này Tô Trầm đã đến, nói: “Mạc Đại Nghiêm, xe của ta đâu?”

Mạc Đại Nghiêm đặt bát rượu: “Thì ra là tứ thiếu gia. Thật sự là không khéo, hôm nay các lão gia thiếu gia thái thái bà nội trên phủ cũng không biết như thế nào, ai cũng phải ra ngoài, đều hô muốn dùng xe. Thật không phải, xe ta bên này cũng ngại không đủ, nào có xe cho ngươi chứ. Hơn nữa, người mù mà, không có việc gì vẫn ở lại trong nhà nhiều thì hơn, cả ngày ra ngoài là thế nào?”

Minh Thư giận dữ: “Mạc Đại Nghiêm, ngươi vô lễ đối với thiếu gia...”

Tô Trầm đã ngăn hắn, chỉ nói với Mạc Đại Nghiêm: “Nhà nào cũng có xe nhà nấy, ai muốn ra ngoài thì dùng của mình, không đủ cũng không thể chiếm xe nhà khác, đây là quy củ ông nội định ra, ngươi sẽ không là không biết chứ?”

Mạc Đại Nghiêm cười hê hê, nói: “Lời là nói như vậy không sai, nhưng quy củ là chết, người là sống, có một số việc khó tránh khỏi cũng cần tuỳ cơ ứng biến một phen.”

Tô Trầm hỏi lại: “Nếu ta không đồng ý tuỳ cơ ứng biến thì sao?”

Mạc Đại Nghiêm cười ha ha: “Tứ thiếu gia là chủ tử, ta chỉ là hạ nhân. Tứ thiếu gia nếu cứ muốn dùng xe, Mạc Đại Nghiêm ta cũng không thể chiếm đoạt không cho. Nhưng quy củ trên phủ, xe là đặt được, người thì không. Cho nên xe có thể cho ngươi, người đánh xe sao, ta lại không có cách nào cả.”

Tô Trầm vốn là có xa phu của mình.

Nhưng năm đó sau khi Tô Trầm mù, xa phu đánh xe cho hắn đã bị phế đi chức xa phu, đổi phái đi nuôi ngựa.

Vốn không có xa phu, Tô gia nên phái cho hắn một người nữa, nhưng phải biết xa phu của gia tộc lớn cũng không phải là tùy tiện người nào cũng có thể đảm đương, bình thường đều có công phu trong người, trừ đánh xe, phần nhiều còn gánh vác trách nhiệm hộ vệ, bản thân chính là nửa hộ vệ. Bởi vậy địa vị, lương tháng xa phu ở trong phủ cũng đều khá cao. Tô Trầm sau khi mù, sẽ không dễ dàng ra ngoài nữa, không cần thiết nuôi thêm một người như vậy, cho nên việc này cũng liền trì hoãn. Đợi tới sau khi Tô Trầm ra ngoài nắm giữ Ngọc Chân các, nên bổ sung cho hắn, lại bởi vì đắc tội với quá nhiều người, dẫn tới mọi người đều có tính lựa chọn quên đi việc này. Cho nên nhiều lần ra ngoài, đều là Mạc Đại Nghiêm điều người khác đánh xe cho Tô Trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.