Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 67: Chương 67: Buông Tha Cho, Không Buông Bỏ




“Đúng vậy.” Lý Thứ cũng thổn thức tiếp lời: “Ai có thể ngờ được, Phỉ Thúy cốc Quỷ Kiểm Nhi tâm tư biến hoá kỳ lạ, tính tình quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn kia, thế mà sẽ là thiếu gia mù của Tô gia, một thiếu niên chưa tròn mười sáu tuổi.”

Đường Chân ngẩng đầu nhìn trời: “Qua năm nay, liền chính thức tròn mười sáu rồi.”

“Lại một lần bình xét cuối năm của Tô gia cũng sắp đến rồi nhỉ?” Lý Thứ tiếp lời hỏi.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên đồng thời trên mặt lộ ra ý cười.

Nghe nói lần này Tô Khắc Kỷ vì con trai có thể thắng lợi, bỏ ra cả đống sức bồi dưỡng con trai, trả giá không ít.

Thật ra đến lúc này, cho dù thắng ý nghĩa cũng đã không lớn, dù sao đây đã là một lần bình xét cuối năm cuối cùng trước khi Tiềm Long viện chiêu sinh. Chỉ là với Tô Khắc Kỷ mà nói, đây đã không phải vì chuyện Thanh Mộc Chi Linh.

Đây là vì một hơi.

Cho dù chỉ vì đánh bại Tô Trầm, vì dạy dỗ Tô Trầm, vì trả thù thương tổn hắn tạo thành ở trên người Tô Khánh, Tô Khắc Kỷ gã cũng muốn thắng...

Trở lại Tô phủ, cao thấp Tô gia không thể thiếu được lại là một phen kinh động.

Một người mù, hai lần đi Thâm Hồng sơn mạch lại an toàn trở về, muốn không tạo thành tin tức cũng khó. Nhưng giống với hai hạ nhân lúc trước, ở sau khi nhìn thấy Cương Nham, rất nhiều người lại tự phát cho rằng, nhất định là Tô Trầm dựa vào Cương Nham trợ giúp, mới thuận lợi vượt qua kỳ hạn trăm ngày Thâm Hồng, cũng hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc.

Trên đường đi thăm mẫu thân, Tô Trầm vừa lúc gặp được Tô Khánh.

Hắn thoạt nhìn so với trước đó có tinh thần hơn nhiều, khí thế cả người cũng có sự tăng lên, xem ra thế mà đã đến cấp độ Đoán Thể đỉnh phong, có lẽ không cần bao lâu nữa là có thể thành tựu Dẫn Khí.

Quả nhiên trong khoảng thời gian này mình không có mặt, ai cũng không dừng lại nghỉ ngơi.

“Tô Trầm!” Thấy Tô Trầm bình yên trở về, trong mắt Tô Khánh hiện ra lửa giận thù hận.

Hai lần bị Tô Trầm đánh đau, tình cảm huynh đệ giữa hai người này đã sớm tiêu vong, còn lại chỉ có ý thức đối địch nồng đậm.

Tô Trầm hơi nghiêng đầu làm bộ nghe được tiếng hắn, cười nói: “Thì ra là nhị thiếu gia, gần đây khỏe không?”

“Không khỏe lắm.” Tô Khánh từ trong kẽ răng ép ra mấy chữ này: “Những ngày qua, ta mỗi ngày đều cầu nguyện. Cầu nguyện ngươi đừng chết ở Thâm Hồng...”

“Cầu nguyện ta sau khi trở về bị ngươi đánh một trận hẳn hoi phải không?” Tô Trầm không kiên nhẫn ngắt lời hắn: “Biết ngay chút tâm tư này của ngươi mà. Thế nào, thực lực tăng lên, liền tự tin rồi? Đáng tiếc...”

Tô Trầm mỉm cười, nụ cười này mang theo vài phần quỷ dị, lại có vài phần quen thuộc.

Tô Khánh từng thấy nụ cười này.

Một lần trước Tô Trầm đánh đau hắn, chính là vẻ mặt này.

Còn có lần trước nữa thi đấu lôi đài Tô Trầm trước khi xoay chuyển thế cục, cũng là vẻ mặt này!

Tô Khánh biết không ổn, theo bản năng bày ra chiêu mở đầu của Diễm Hổ Quyền, làm tốt chuẩn bị nghênh chiến.

Ra ngoài dự liệu, Tô Trầm lại chưa ra tay.

Hắn chỉ là lười biếng nói: “Cương Nham, khiến hắn quỳ xuống cho ta!”

“Vâng, thiếu gia!” Cương Nham trả lời một tiếng trầm trầm, cái tay to hướng Tô Khánh nhấn một cái.

Một lần này sẽ không cho ngươi thực hiện được đánh lén nữa!

Đáy lòng Tô Khánh hò hét, đôi tay đan nhau nâng lên, đồng thời cái tay to của Cương Nham cũng vỗ xuống.

Phành!

Cái tay to đánh bật cánh tay Tô Khánh, đặt ở trên vai hắn, một chưởng đem hắn đập ngã xuống đất.

Lập phác.

Luận khí lực, Tô Trầm thành tựu Dẫn Khí, tu luyện Tín Phong Lưu Thể Thuật cũng kém Cương Nham, Tô Khánh tính là cái rắm.

Cương Nham lại giống như có chút không quá hài lòng.

“Thiếu gia bảo ngươi quỳ xuống, không bảo ngươi nằm úp sấp.”

Một tay xách, đã xem Tô Khánh nhấc lên, điểm một phát sau đầu gối hắn, Tô Khánh không đứng được nữa, quỳ rạp xuống đất.

“Tô Trầm!” Tô Khánh tức giận đến mức trợn mắt muốn nứt.

Tô Trầm thản nhiên nói: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi một sự kiện. Ta lần này đi Thâm Hồng... Lại chưa đạt được Vân Bức huyết mạch.”

Lòng Tô Khánh run lên, ngay cả vẻ mặt phẫn nộ cũng run lẩy bẩy.

Chẳng lẽ...

Tô Trầm thản nhiên nói: “Cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra tro, ta sẽ còn vào Thâm Hồng lần thứ ba.”

Tô Khánh hít sâu một hơi, ngay cả phẫn nộ cũng đã quên.

Hắn đương nhiên hiểu ý tứ lời này của Tô Trầm: nếu lão tử muốn, còn có thể đánh ngươi một trận nữa... loại không xuống được giường kia.

Một khắc đó, hắn ngay cả nổi giận cũng đã quên, chỉ còn lại sợ hãi.

Cũng may Tô Trầm kịp thời đổi giọng: “Nhưng ta bây giờ có một số việc cần làm tạm thời còn chưa muốn đi, cho nên ngươi vận khí tốt, để ngươi quỳ một lần coi như xong việc. Nhưng ngươi nếu còn không biết điều... Thật ra có một số việc ta cũng không phải quá sốt ruột.”

Tô Khánh bị dọa một câu cũng không dám nói.

Thấy hắn như thế, Tô Trầm mỉm cười: “Không nói lời nào? Vậy ta coi như ngươi ngầm thừa nhận không sao rồi.”

Phất phất tay, Cương Nham đem Tô Khánh buông ra.

Hắn đi qua, vỗ vỗ mặt gã, nói: “Đừng chọc vào ta nữa.”

Sau đó rời đi, chỉ còn lại Tô Khánh ở nơi đó ngây ra.

Một lát sau, Tô Khắc Kỷ xuất hiện.

Nhìn thấy Tô Khánh, vội vàng nói: “Con trai, con lại xảy ra xung đột với Tô Trầm? Nói, hắn đã làm gì đối với con? Cha nhất định sẽ không tha cho hắn!”

Tô Khánh ngơ ngác nhìn phụ thân, khẽ lắc đầu: “Không... Không có gì.”

“Không có?” Tô Khắc Kỷ sửng sốt, nhìn kỹ một phen, ngược lại quả thực chưa bị thương gì cả, lúc này mới thở phào: “Không có thì tốt, chúng ta đi về trước, con tuy đã đến Đoán Thể tầng chín, nhưng Tô Trầm này quá nửa cũng đã là Đoán Thể đỉnh phong. Con bây giờ đấu với hắn, còn chưa có ưu thế quá rõ ràng. Vi phụ đã liên hệ xong rồi, qua mấy ngày nữa liền đi mua cho con nguyên năng dược tề kia, con sau khi ăn chắc chắn công lực tăng vọt, đến lúc đó dạy dỗ Tô Trầm hẳn hoi, rửa sạch sỉ nhục trước đây.”

“Phụ thân.” Tô Khánh đột nhiên nói.

“Chuyện gì?” Tô Khắc Kỷ hỏi.

“Chúng ta không đối nghịch với Tô Trầm được không? Con không muốn đấu với hắn nữa.” Tô Khánh nhẹ nhàng nói.

“Cái gì?” Tô Khắc Kỷ ngạc nhiên, lại nhìn con trai, chỉ thấy hắn run nhè nhẹ, bộ dáng thế mà lại là sợ hãi.

Hắn khẽ khóc nói: “Chúng ta đấu không lại hắn, con không muốn đấu nữa.”

Một ngọn lửa vô danh nhét đầy trong lòng, Tô Khắc Kỷ giận đến mức quả thực muốn giết người.

Hắn trừng mắt nhìn Tô Khánh, nói từng chữ một: “Ta sao có thể có ngươi đứa con không chịu phấn đấu như vậy?”

Phành!

Tát một phát vào trên mặt Tô Khánh, đem hắn tát bay cả người.

“Phụ thân!” Tô Khánh kêu to.

Tô Khắc Kỷ lạnh lùng nói: “Tô Trầm một người mù, cũng biết đạo lý vĩnh viễn không bỏ cuộc, ngươi một người sáng mắt, lại không có chí khí như vậy, thế mà còn bị người ta dọa vỡ mật, quả thực vô dụng! Ta cảnh cáo ngươi, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng, ta nghe được ngươi nói lời ủ rũ này, còn có lần sau, tuyệt không dễ dàng tha cho.”

Nói xong đã tự rời khỏi, chỉ còn lại Tô Khánh ở nơi đó im lặng không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.