Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 136: Chương 136: Đại Sự Quốc Gia




“Dây thừng bị cắt đứt, hắn không có cách nào bóp vỡ ngọc bài chạy trốn. Hung thủ kia cố ý chặt đứt đường lui của người ta!” Tô Trầm tiếp lời.

“Một đòn vỡ cổ họng, đây không phải chiêu số bình thường, là nguyên kỹ, có thể bùng nổ ở sau khi đâm vào trong cơ thể, hình thành thương tổn khủng bố. Một loại nguyên kỹ lực sát thương rất mạnh.” Vương Đấu Sơn chỉ chỉ chỗ cổ họng bị thương nói.

Tô Trầm tiếp lời: “Nhưng trên thân gã lại có nhiều tới mười hai vết thương. Rõ ràng có thể một kiếm giết người, lại cứ muốn đùa bỡn đối thủ...”

Hắn cũng không nói tiếp, một khắc đó hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: “Gã đang hưởng thụ quá trình giết người!”

Trong lòng đồng thời rùng mình.

“Ngươi nói, có thể hay không là giữa hung thủ và người chết có thù oán, cho nên mới dẫn tới làm như vậy?” Vương Đấu Sơn hỏi.

“Có khả năng này.” Tô Trầm kẹp lên máu tươi của người chết, vận chuyển thị lực bắt đầu quan sát, đồng thời nói: “Cũng hy vọng là như thế.”

“Đúng vậy, hy vọng là như thế.” Vương Đấu Sơn cũng tiếp lời thở dài.

Nếu là thù hận tư nhân, như vậy sau khi giết chết thí sinh này, tất cả nên chấm dứt.

Nhưng nếu không phải, vậy sự việc phiền toái rồi.

Vương Đấu Sơn còn muốn nói gì, lại phát hiện Tô Trầm vẫn đang nhìn chằm chằm máu kia không ngừng, có chút kỳ quái, hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

“Nguyên năng hung thủ sử dụng, có chứa năng lượng lửa, có tính chất phát nổ, uy lực không lớn, nhưng tính kéo dài rất mạnh.” Tô Trầm nói: “Cho nên phong cách chiến đấu của gã hẳn là loại công kích thoạt nhìn uy lực không lớn, nhưng một khi bị thương, thì có thể thương thế nghiêm trọng, thậm chí có thể tê liệt đối thủ. Cho nên lộ số công kích của gã hẳn không phải theo đuổi đấu pháp đại khai đại hạp, hoàn toàn ngược lại, hẳn là loại kiếm công kích đi nhẹ nhàng, tốc độ lấy nhanh và chuẩn làm phong cách chủ yếu. Mà chỉ cần bị hắn đả thương, chỗ bị thương sẽ mất đi sức chiến đấu. Người chết này bị mười hai vết thương, không chỉ vì hung thủ đang đùa bỡn hắn, cũng bởi vì ở sau lưng mười hai vết thương này, là người chết hoàn toàn không còn sức chiến đấu nữa.”

“Cái này ngươi cũng có thể nhìn ra?” Vương Đấu Sơn kinh ngạc.

Tô Trầm tiếp tục nói: “Loại công kích kiểu bùng nổ bên trong này, hẳn là huyết mạch nguyên kỹ nào đó. Ngươi biết khu năm có nhà ai huyết mạch nguyên kỹ là như vậy không?”

Vương Đấu Sơn lắc đầu nói: “Máy rút lấy huyết mạch tồn tại hơn hai vạn năm, lấy hàng năm mười phần huyết thống tính toán, chế tạo ra huyết mạch quý tộc nhiều tới hai mươi vạn nhà, tuy trên thực tế không có khả năng dùng nhiều như vậy, trải qua năm tháng biến thiên lại biến mất không ít, nhưng Nhân tộc mười vạn nhà huyết mạch quý tộc vẫn là có. Chỉ một cái Long Tang quốc đã có hơn một vạn huyết mạch quý tộc, Long Tang hai mươi mốt quận, chỉ Tam Sơn quận đã có xấp xỉ năm trăm nhà huyết mạch quý tộc, ta đi đâu biết được nhiều như vậy chứ.”

Nghe được con số Vương Đấu Sơn nói, Tô Trầm cũng ngẩn ngơ: “Thế mà có nhiều huyết mạch quý tộc như vậy. Lâm Bắc ta một cái cũng không có, ta còn tưởng huyết mạch quý tộc sót lại không nhiều lắm.”

Vương Đấu Sơn cười: “Cái gì Lâm Bắc thành, nói trắng ra chính là địa phương ở nông thôn. Mấu chốt nhất vẫn là lân cận Thâm Hồng hạp cốc, nơi thú tộc tiên phong. Nói không chừng lúc nào có một đợt thú triều, toàn bộ cơ nghiệp trôi hết theo dòng nước. Cho nên huyết mạch quý tộc đều không muốn đi chỗ đó, mới cho gia tộc vô huyết cơ hội quật khởi.”

“Nhưng thân là huyết mạch quý tộc, chẳng lẽ không nên trấn thủ biên cương, bảo hộ Nhân tộc sao?” Tô Trầm bất mãn nói.

Vương Đấu Sơn cười: “Lời là nói như vậy, nhưng không có nghĩa ai cũng muốn, lại càng không có ý nghĩa phải làm vật hi sinh.”

“Vật hi sinh?” Tô Trầm nheo mắt lại: “Ở trong mắt quý tộc, những người ở biên cảnh thú tộc, đều là vật hi sinh sao?”

Vương Đấu Sơn vỗ vỗ đầu vai Tô Trầm: “Ta biết lời này ngươi không thích nghe, nhưng sự thật chính là vậy, biên cảnh, cần vật hi sinh. Huyết mạch quý tộc sẽ tác chiến, nhưng khẳng định sẽ không đứng mũi chịu sào ở tuyến đầu, mà là ở thời điểm mấu chốt xuất hiện ở trường hợp mấu chốt. Chỉ có tận khả năng giữ mạng nguyên sĩ quý tộc, mới là bảo toàn lực lượng Nhân tộc.”

Tô Trầm hừ lạnh: “Cái gọi là thời điểm mấu chốt này, chỉ sợ cũng là bản thân các quý tộc quyết định nhỉ?”

Vương Đấu Sơn cười: “Ta biết ngươi khó chịu, ngại là đại thế chính là như thế. Ngươi bây giờ tiếp xúc huyết mạch quý tộc còn ít, chờ về sau đi Tiềm Long viện, nhìn thấy nhiều huyết mạch quý tộc, ngươi còn có thể nhìn thấy nhiều bất công hơn nữa, cho nên thích ứng chút đi. Nói tới, Lâm Bắc coi như may mắn. Thâm Hồng đại hạp cốc tuy là biên cảnh hai tộc nhân, thú, nhưng thú tộc ở vùng này lại chưa từng là chủ lực, bởi vậy cũng ít có thú triều, cho dù có quy mô cũng không lớn. Đối với Long Tang mà nói, kẻ địch thật sự vĩnh viễn đều là Bạo tộc mà không phải thú tộc. Thật sự lực kháng thú tộc, là hai nước Vân Khởi và Đại Phong. Có cơ hội ngươi đến bên kia đi xem, hoắc, thú triều kia tới mới gọi là chịu khó. Ba năm một triều nhỏ, mười năm một triều lớn. Biên cảnh hai nước trong vòng ngàn dặm không bóng người. Nhưng không có vật hi sinh cảnh báo, phân tán thú tộc lại không được, cho nên động cái là phạt lưu đày, vừa có phạm nhân liền đưa đi nơi đó. Phạm nhân không đủ dùng, còn phải đuổi bình dân đi bỏ thêm vào đất hoang. Ta từng đi xem một lần, phải nói là thê thảm... Tuyệt đối khiến ngươi ba ngày cũng ăn không ngon. Đêm khuya mơ thấy, cũng là gió lạnh mưa sầu!”

Tô Trầm nghe xong hít sâu vào.

Mấy năm nay hắn ở Lâm Bắc, tuy cũng đối mặt tranh đấu, nhưng phần nhiều là bên trong gia tộc, tranh chấp ích lợi, những sự thật tàn khốc như Vương Đấu Sơn nói, lại là chưa bao giờ gặp. Tuy ngẫu nhiên có nghe nói, cũng phần nhiều cho rằng là lời đồn. Thẳng đến thời khắc này Vương Đấu Sơn nói ra, mới biết được kiến thức của mình chung quy nông cạn.

Thì ra, Nhân tộc còn có rất nhiều nơi, tàn nhẫn lãnh khốc đến mức như thế sao?

So sánh, những chiến đấu hắn lúc trước trải qua, thật lòng là trò chơi trẻ con.

“Nhưng cho dù như vậy, cũng chỉ có hai nước đang đối kháng thú tộc?” Tô Trầm hỏi.

“Ừm. Bây giờ không thể so với trước kia.” Vương Đấu Sơn gật đầu nói: “Trước kia là nguyên tộc độc bá, trí tộc suy yếu. Nhưng Nguyên Hoang thế giới ta từ sau khi tiến vào tân tinh kỷ, nguyên năng suy giảm, nguyên thú ngủ đông, hoang thú ngủ say, chỉ để lại yêu hoàng thống trị lãnh địa. Nguyên tộc không có sức độc bá thiên hạ nữa, trí tộc quật khởi, các tộc chia ra đứng, vì thế liên hợp trước đây cũng không còn tồn tại... Thật ra vốn cũng chưa từng liên hợp như thế nào. Bạo tộc giai đoạn sớm nhất chính là chó săn, người chăn dê của thú tộc, cho nên tới bây giờ rất nhiều trí tộc vẫn không cho rằng Bạo tộc là trí tộc, mà đem bọn họ phân làm nguyên tộc; Vũ tộc điểu nhân, ruồi ăn đầu đường, cam tâm làm thú sủng, vẽ đường cho hươu chạy, cáo mượn oai hùm; Linh tộc quái gở, vô tổ vô tông, âm lãnh hiểm ác, như cô hồn dã quỷ, cho tới bây giờ cũng không đối phó với ai; sót lại Hải tộc vốn là bên duy nhất có thể làm bạn, lại bởi vì gã xương đế ngu ngốc kia, cuối cùng cũng thành kẻ địch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.