Gà mờ quả nhiên tới đỡ gã.
Hắn nói:
“Đừng lo lắng, bây giờ ngươi không sao rồi.”
Phan Việt hưng phấn trả lời: “Ta đương nhiên không có việc gì, sẽ có chuyện là ngươi!”
Cùng lúc nói chuyện, hắn đâm ra con dao găm.
Một khắc đó, Phan Việt giống như đã cảm nhận được trở ngại rất nhỏ khi đao sắc đâm vào thịt, còn có vô thượng khoái cảm bởi vậy mà đến.
Nhưng khoái cảm này chưa tới, đã như bị người ta bóp cổ, thế mà không cách nào phát tiết, phun trào nữa...
Phan Việt ngạc nhiên phát hiện, một cú đâm này của mình, thế mà đâm vào không khí.
Không!
Phan Việt ngạc nhiên trừng mắt.
Hắn nhìn thấy, một cái tay rõ ràng đặt ở trên cổ tay hắn, đem cổ tay hắn đẩy hướng bên cạnh.
Chỉ là đẩy nhẹ như vậy, khiến một cú đâm này của hắn mất đi phương hướng, thế mà từ bên cạnh đối phương trượt qua.
Sao có thể?
Phan Việt sợ hãi!
Sau đó là một thanh âm vang lên: “Quả nhiên là ngươi!”
Cái gì?
Phan Việt biết không ổn, gã muốn lui.
Nhưng lúc này gã gục ở trên mặt đất, tay phải đâm về phía trước, thân thể nghiêng về phía trước, cả người như một cây cung lớn, chính là tư thế bất lợi nhất cho phát lực, còn chưa kịp ứng biến, đối phương đã đấm mạnh tới một phát, đánh trúng trên mặt hắn.
“Không!” Phan Việt hú lên quái dị, tay trái vỗ mặt đất nhảy lên, cả người như một con cá linh hoạt nhảy lên.
Gã là nguyên sĩ kiểu linh hoạt, không sở trường cứng rắn chiến đấu cận thân, cho nên vội vã muốn thoát khỏi đối phương.
Chỉ tiếc đối phương sớm có chuẩn bị, gã vừa lên giữa không trung, một cú đấm mạnh đã đánh rất ác vào bụng gã, trực tiếp đem gã đánh trở lại mặt đất.
Tiếp theo tay đối phương đã bắt lấy đầu Phan Việt, hung hăng ném xuống đất, trên mặt đất cứng rắn bị đập ra một cái hố lõm.
“Khốn kiếp!” Phan Việt chịu đựng thống khổ, hai chân quay về kẹp cổ Tô Trầm.
Chỉ là đùi phải gã bị chính mình đâm bị thương, hành động bất tiện, lần này tốc độ kẹp chậm một tia.
Tô Trầm ung dung.
Hắn rút đao.
Đoạn đao.
Thuận thế đâm vào một chân khác của gã.
“Ngao!” Phan Việt phát ra tiếng kêu thê thảm đến cực điểm.
Một đao này so với gã đao lúc trước hắn tự đâm bản thân càng ác hơn, vật cùn không đủ lực cắt, nhưng một khi phá thể, mang đến thương tổn càng lớn hơn nữa.
Gã muốn phóng thích vòng bảo hộ, nhưng đối phương nện xuống từng cú đấm, mỗi một cú đấm đều vừa lúc nện ở trên tiết điểm hành khí của gã, vòng bảo hộ nguyên năng thậm chí không kịp hình thành, đã bị hắn mạnh mẽ đánh tan.
“Không, tha cho ta!” Phan Việt rốt cuộc sợ hãi.
Gã rốt cuộc sợ hãi, liều mạng tru lên.
Tô Trầm lãnh khốc nói: “Các thí sinh bị ngươi giết chết, cũng từng nói như vậy nhỉ? Nhưng ngươi từng tha cho ai?”
“Ta... Ta biết sai rồi, tha cho ta, tha cho ta...” Phan Việt thê lương kêu to.
Tô Trầm lại căn bản không để ý tới, chỉ đánh xuống từng cú đấm một.
Phan Việt muốn bóp nát ngọc bài mà chạy, nhưng Tô Trầm chỉ chộp một cái đã đem ngọc bài cướp đi.
Như gã từng làm như vậy đối với thí sinh khác.
Phan Việt rốt cuộc khủng hoảng: “Ta là thiếu gia ảm thú Phan gia, ngươi giết ta, Phan gia ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”
Tô Trầm vẫn không để ý tới, tiếp tục một cú đấm tiếp một cú đấm nện xuống.
Hắn muốn đánh chết tươi tên cặn bã này.
“Cứu ta!” Phan Việt liều mạng hô to.
Vốn chỉ là xuất phát từ bản năng la lên, lại ở lúc này bất ngờ được đáp lại.
“Ảm thú Phan gia? Nhớ kỹ, kẻ cứu ngươi Độc Ngô Khổng Thân.”
Một làn thủy triều gió đen đã hướng Tô Trầm ập tới.
Cùng lúc giọng nói vang lên, Tô Trầm liền phóng về phía trước, tốc độ ở nháy mắt tăng lên tới cực hạn, lúc này mới quay lại, thân hình không thay đổi phương hướng tiếp tục bay ngược, đồng thời đã hướng về trước người liên tục đánh ra mười tám chưởng.
Chưởng phong kinh lôi, vỗ ở chỗ trống, nổ ra một mảng tiếng sét.
Một mảng thủy triều đen kia ở dưới chưởng phong của Tô Trầm cũng bật lên, không cách nào tới gần Tô Trầm thêm chút nữa.
Đây là chỗ tốt của nguyên kỹ hiện đại, Lôi Âm Đao tuy không đủ mạnh, nhưng công thủ thích hợp, chỗ chưởng phong dâng trào nhấc lên từng đợt lôi âm, thế mà đem cả mảng thủy triều đen chắn hết ở bên ngoài.
Mượn cơ hội này Tô Trầm trước tiên lên cho mình pháp tráo, lúc này mới nhìn về phía người đánh lén.
Đó là một thiếu niên toàn thân xanh lục, trên mặt có khí đen mù mịt, ánh mắt nhìn Tô Trầm còn mang theo vài phần kinh ngạc: “Thế mà có thể tránh thoát Ngũ Độc Sát của ta, cũng có mấy chiêu đấy.”
Phan Việt đã thừa cơ xoay người dậy, vừa rồi còn đau khổ cầu xin tha thứ, thời khắc này lại đã sát khí đầy mặt: “Dám đối với ta như vậy, quả thực không thể tha thứ, chết cho ta!”
Kiếm trong tay đã đâm về phía Tô Trầm.
Thiếu niên xanh lục kia thấy tình hình này bĩu môi: “Ngu xuẩn.”
Một kiếm này của Phan Việt tuy hung mãnh, nhưng hai chân gã bị thương, hành động bất tiện, không có ngoan (hung hăng, ác) ý sát ý, lại không có kỹ xảo uy lực. Tô Trầm chỉ nhẹ nhàng nghiêng đi, liền tránh được một kiếm này, thuận thế nâng gối, đánh vào bụng Phan Việt, ngay cả tay cũng chưa dùng, đã đem gã đánh ngã xuống đất, bản thân lại không thèm nhìn Phan Việt lấy một cái, chỉ là nhìn chằm chằm thiếu niên xanh lục kia.
“Khốn kiếp!” Phan Việt cắn răng muốn lên, đối mặt là Tô Trầm lại một cú đá bay, lần này lại là đánh thẳng đầu gã nện xuống.
Lần này nếu đá trúng, Phan Việt không chết cũng bị thương nặng.
Đúng lúc này, thiếu niên xanh lét kia đột nhiên rung tay đánh ra một đạo hắc quang: “Ta chưa cho phép ngươi giết hắn, ngươi cũng giết được?”
Tô Trầm lắc đầu tránh thoát, thiếu niên xanh lét kia đã phi thân tiến lên, một cước đem Phan Việt đá bay: “Còn không mau rời khỏi nơi này? Ở đây vướng chân vướng tay làm gì?”
Nói xong hai tay vung ra, huyễn hóa ra ngàn đạo chưởng phong, bổ về phía Tô Trầm, mỗi một đạo chưởng phong đều mang theo khí tanh hôi, lại là chứa kịch độc.
Hắn tên là Độc Ngô Khổng Thân, không phải nói huyết thống hắn là Độc Ngô (rết độc), mà là hắn trừ am hiểu dùng độc, còn tinh thông một loại chưởng pháp và một loại thân pháp, thi triển ra như ngàn tay ngàn chân, lại phối với kịch độc chi chưởng kia, cho nên có tên Độc Ngô.
Tô Trầm đối mặt độc chưởng đầy trời này, cũng không thể không tránh lui.
Bên kia Phan Việt bị một cước đá ra khỏi chiến đoàn, ánh mắt oán độc nhìn thoáng qua Tô Trầm, lại nhìn lướt qua Khổng Thân, biết mình không chen vào được cuộc chiến đấu này, chỉ có thể hừ một tiếng quay đầu bỏ chạy.
Thấy hắn chạy đi, Tô Trầm cũng không tức, ngược lại cười nói: “Ngươi tin tưởng hắn sẽ nhớ kỹ ân tình cứu mạng của ngươi? Ngươi vừa rồi đá hắn một cước, xem ánh mắt đó hắn nhìn ngươi, chỉ sợ ngay cả ngươi cũng ghét cả vào rồi. Trên đời này luôn có một chút người, là không hiểu cảm ơn.”
Khổng Thân cười quái dị khặc khặc: “Ngươi cho rằng ta không biết đó là mặt hàng sao gì? Nhưng ta không cần hắn cảm ơn, chỉ cần hắn ngoan ngoãn nghe lệnh là được rồi.”
“Ngươi tin tưởng hắn sẽ nghe?”
“Ngươi cho rằng một cước kia của ta là đá suông? Hắn đã sớm trúng độc của ta rồi!” Khổng Thân đắc ý nói: “Ngược lại là ngươi, bị ta phá hủy kế hoạch giết hắn, chẳng lẽ ngươi không hận?”
Tô Trầm chậm rãi trả lời: “Chính ngươi cũng đã nói giúp ta hạ độc, ta còn có cái gì phải để ý.”
“Lại không phải độc gì trí mạng, chỉ là sẽ làm nguyên lực hắn bế tắc, mặt khác lại lưu lại một loại mùi đặc dị, tiện cho ta truy tung. Thế nào? Thất vọng rồi chứ?” Khổng Thân cười nói.
“Trách không được ta ngửi được một mùi thơm đặc dị.” Tô Trầm bừng tỉnh đại ngộ: “Đã như vậy, vậy là nói chỉ cần đánh bại ngươi, lại theo mùi này tìm hắn là được, đúng không? Ha ha, vậy ta càng không cần để ý.”
Hai người này quyền qua cước lại, miệng còn ngươi một lời ta một câu, nhìn như đấu võ mồm, thực ra tấn công là tâm thần.
Tô Trầm lấy Phan Việt vong ân phụ nghĩa để công, Khổng Thân liền lấy Phan Việt chạy trốn kích thích Tô Trầm, hai người đều đang phân phối lửa giận của đối thủ, để loạn gang tấc, lại đều chưa thành công, vô luận thực lực tâm trí đều thuộc loại cực tốt.
Thời khắc này Khổng Thân liên tục đánh ra hơn mười chưởng, cười điên cuồng ha ha nói: “Ngươi cho rằng bản công tử nói nhiều như vậy với ngươi, là đang nói lời thừa sao? Giao thủ với Độc Ngô ta, thế mà còn dám mở mồm nói chuyện, quả thực chính là tìm chết, ngã cho ta!”
Nói xong toàn lực thúc dục chưởng thế, một làn gió tanh đập vào mặt.
Quả nhiên thân thể Tô Trầm liên tục lảo đảo vài lần, trên mặt đã hiện ra một mảng khí đen.
“Ngươi...” Trên mặt Tô Trầm lộ ra vẻ mặt không dám tin, tay chân càng thêm phập phù, liên tục lui vài bước, đã lung lay sắp ngã.
Khổng Thân đắc ý cười to: “Cũng đã nói bảo ngươi ngã, ngươi còn không nghe!”
Một bàn tay đã ấn về phía ngực Tô Trầm.
Ngay tại cùng lúc ấn xuống, trong lòng đột nhiên toát ra một tia nghi hoặc.
Ngũ Độc Sát của mình tuy mạnh mẽ, nhưng nguyên sĩ chung quy không phải phàm nhân, trong cơ thể tự có công phu hóa độc, cho nên cần thời gian mới có thể khiến hắn ngã xuống. Sao người trước mắt này nhanh như vậy đã dâng khí đen lên mặt?
Không đúng!
Trong lòng gã nổi lên báo động, vội thu tay lại, cùng lúc đó, Tô Trầm ngẩng đầu, hướng gã cười, một con chim lửa đã từ trong tay hắn ném bay ra.
Tuy chỉ là một con chim lửa nho nhỏ nhìn như không bắt mắt, Khổng Thân lại từ trong đó cảm nhận được uy hiếp cực lớn.
Hắn kêu quái dị bay lên, tốc độ ở trong phút chốc tăng lên tới cực hạn. Hắn được xưng Độc Ngô, ngàn tay ngàn chân, công kích rất nhanh, tốc độ cũng không chậm, cấp tốc đổi hướng, con chim lửa kia ‘Vù’ một cái từ đầu vai hắn bay qua. Khổng Thân bị dọa giật mình, lúc này mới thở phào, lại nhìn thấy Tô Trầm tựa cười mà không cười nhìn mình, lập tức biết không ổn. Hắn cũng ứng biến nhanh, ở trong phút chốc lại lần nữa làm ra phản ứng chính xác, một cái màn phép lúc này vừa vặn ngưng tụ xong, bao phủ ở trên người.
Chợt nghe ‘Ầm’ một tiếng, con chim bay vòng tới, từ phía sau húc vào Khổng Thân, vòng bảo hộ vỡ tan, Khổng Thân hộc máu bay lên.
Thằng cha này cũng là kẻ chịu được đòn, tuy bị thương lại chưa hôn mê, ở trên không, thế mà còn rung tay đánh ra một đám ong độc, lao thẳng tới Tô Trầm.
Lúc này Tô Trầm vừa dùng Bạo Liệt Hỏa Điểu, mắt thấy đàn ong độc kia bay tới, Tô Trầm đã lấy ra một vật.
Bầu rượu.
Dương tay hướng về ong độc ném đi.
Uy lực bầu rượu phát nổ không lớn như Bạo Liệt Hỏa Điểu, nhưng lan rộng hơn. Nếu nói Bạo Liệt Hỏa Điểu là công kích đơn thể, như vậy bầu rượu phát nổ chính là thương tổn quần thể thật sự, lần này phát nổ, chỉ một đòn đã đem vô số ong độc tiêu diệt.
Khổng Thân lảo đảo một cái ngã xuống đất, liền nhìn thấy mây lửa dâng lên ở không trung xung quanh, mảng lớn ong độc ngã xuống, đau lòng hô to: “Bảo bối của ta!”
Hắn tức giận nhìn Tô Trầm: “Ngươi đáng chết!”
Tô Trầm hừ một tiếng: “Trước khi nói lời này xem tình huống bản thân trước.”
Đang muốn ra tay, đột nhiên thân thể lung lay một cái, bước chân mềm nhũn, lần này lại không phải ngụy trang.
Khổng Thân mừng rỡ: “Ngươi quả nhiên vẫn trúng độc!”
Đúng vậy, Tô Trầm quả thực đã trúng độc.
Giao thủ cùng Độc Ngô Khổng Thân loại người này, muốn không trúng độc cũng không có khả năng lớn.
Nhưng nguyên sĩ không thể so với phàm nhân, tự cơ thể có khả năng hòa tan độc, chỉ cần không phải loại độc mãnh liệt thực cốt hóa huyết, bình thường trúng độc cường độ thấp dựa vào bản thân đã có thể giải quyết.
Thực lực bản thân Độc Ngô Khổng Thân có hạn, độc quá mạnh mẽ gã cũng không dùng được. Chỉ là hàng năm chơi độc, sức chống cự tự nhiên cao hơn người bình thường rất nhiều, nhưng bởi vậy trả giá thể chất giảm xuống. Vì thế Khổng Thân đặc biệt tu luyện công pháp cường thân kiện thể, cũng mới có thể chống cự lại một đòn của chim lửa mà không hôn mê.
Thời khắc này hai người một trúng độc, một bị thương, tình hình đều không ổn lắm, nhưng trong ánh mắt nhìn nhau lại tràn ngập hung ác và tuyệt đối không thỏa hiệp.
Ngay sau đó, hai người cùng nhau phát ra tiếng kêu, đồng thời lại lần nữa ra tay.
Trong đống loạn thạch, Tô Trầm và Khổng Thân đánh cuốn lấy nhau.
Bạo Liệt Hỏa Điểu và Ngũ Độc Sát đánh giết, Yên Xà Bộ đấu Thiên Ảnh Cước, Lôi Âm Đao với Tước Linh Nhận, Tinh Thần Chi Nhãn đối với Vô Hoa Chi Kích, Tín Phong Lưu Thể Thuật với phép đoán thể Khổng môn.
Hai người ngươi tới ta đi, đánh khó phân thắng bại, chỉ thấy trên đất bằng thường thường bùng nổ một đợt sương mù đen, lửa đỏ, kích động ra từng đợt khói thuốc súng.
Khổng Thân càng đánh càng sợ, ánh mắt nhìn Tô Trầm tràn ngập kinh hãi, hô lên chói tai: “Ngươi không phải huyết mạch quý tộc, sao có thể có chiến lực như thế?”
Tô Trầm hừ một tiếng, lại không nói lời nào.
Khổng Thân thấy hắn như vậy, trong lòng hiểu rõ, kêu lên: “Ngươi trúng độc của ta, không tìm chỗ ép độc còn dám tử chiến, chờ độc khí công tâm thì muộn rồi. Đến lúc đó không phải ta giết ngươi, mà là ngươi tự mình tìm chết.”
Tô Trầm rốt cuộc mở miệng nói: “Cái này không phải chuyện ngoài ý muốn trong Tiềm Long chi tranh tất nhiên sẽ xuất hiện sao? Ngươi vừa rồi cứu đi người kia, càng từng chế tạo hơn mười lần ngoài ý muốn như vậy. Ở trong tay ngươi, nghĩ hẳn cũng có không ít chuyện ngoài ý muốn như vậy nhỉ? Thế nào? Có thể đối thủ khó đối phó, là tốt bụng nhắc nhở? Hay là ngươi bị thương không chống đỡ được trước ta một bước?”
“Mẹ nó, ngươi muốn chết!” Khổng Thân giận dữ.
Liên tục chém ra mấy đạo độc sát, đem một thân độc công thúc giục đến mức tận cùng.
Sắc mặt Tô Trầm càng thêm xanh đen hẳn lên, khí tức cũng dần dần suy yếu.
Khổng Thân mừng rỡ, thương thế của hắn lúc này cũng không nhẹ, Bạo Liệt Hỏa Điểu của Tô Trầm uy lực kinh người, càng có thể tự động tìm kiếm mục tiêu, mỗi một lần ra tay đều cần hắn toàn lực ứng đối, cho dù chỉ là dư âm cũng khiến Khổng Thân bị thương không nhẹ. Nhưng nhìn bộ dáng Tô Trầm, Khổng Thân biết độc trong cơ thể Tô Trầm đã càng tích càng nặng, cũng sắp không chịu nổi.