Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 87: Chương 87: Đối Đổ*




Thời khắc này Tô Trầm nói: “Muội dù sao chỉ mười bốn tuổi. Ta lúc mười bốn tuổi cũng chỉ vậy mà thôi.”

Tô Linh Nhi liền nói: “Tứ ca ngươi cũng đừng gạt ta nữa, cái đó còn không phải bởi vì ngươi không được gia tộc ủng hộ... Từ khi ngươi mù bắt đầu, trừ hàng năm một lần thi đấu này, ngươi còn từng đạt được tài nguyên nào?”

Tô Trầm cười: “Có một số việc, đừng tích cực như vậy.”

“Ngươi ngược lại nhìn thoáng đấy.”

“Mặc kệ như thế nào, bây giờ đứng đầu thế hệ thứ ba của gia tộc... Vẫn là ta.”

Tô Linh Nhi trầm mặc một phen, nhún nhún vai: “Cũng đúng, ngươi còn chưa tới mức cần ta an ủi và bênh vực ngươi. Cái này có lẽ chính là nguyên nhân ta không thích đi cùng ngươi. Ở bên ngươi, áp lực quá lớn. Ngươi xem Hạnh nhi tốt bao nhiêu, lớn tuổi hơn ta, tu vi lại không cao bằng ta, ta nói đánh hắn là đánh hắn. Bây giờ bảo hắn đi hướng đông hắn không dám đi hướng tây. Đến chỗ ngươi thì, nói ra là người mù, chúng ta đều nên chiếu cố ngươi, nhưng trên thực tế thì sao? Thực lực so với chúng ta còn mạnh hơn, căn bản là thuộc loại ngươi nhắm mắt lại chúng ta cũng đánh không nổi. Loại cảm giác này thật sự là chán ghét chết mất.”

Lời của Tô Linh Nhi, nói trúng tiếng lòng đại bộ phận mọi người.

Đây là nguyên nhân rất nhiều người Tô gia không thích hắn, sự tồn tại của hắn, chỉ thể hiện ra người khác vô năng.

Tô Linh Nhi là cô nương tốt, nhưng cái này không có nghĩa là nàng phải đồng tình, thích và giúp Tô Trầm... Tô Trầm không có chỗ nào cần nàng hỗ trợ.

Cho nên cô cũng chỉ có thể rời xa, nhiều nhất chỉ là như bây giờ, ngẫu nhiên tới chào hỏi, nói mấy câu liền rời đi.

Không phải kẻ địch, nhưng cũng không phải bạn bè.

Giữa bọn họ, đã định sẵn là người của hai con đường, nhất định không có quá nhiều điểm giao nhau.

Lúc này sau khi nói chuyện, Tô Linh Nhi quay đầu rời đi —— đã chào hỏi xong, nàng muốn đi làm việc của mình, đi con đường của mình.

Trước tinh nguyên thạch, một đám con em Tô gia sau khi bày ra tu vi thì rời đi.

Càng lúc càng ít người, kẻ lưu lại thì càng lúc càng mạnh.

Tô Đồng là người đếm ngược thứ ba lên đài.

Hắn là hạng ba lần trước, khi hắn đặt tay ở trên tinh nguyên thạch, tinh quang màu trắng sáng lóa mắt người ta.

“Hô!” Đám người phát ra một mảng tiếng hô.

Đoán Thể đỉnh phong.

Lấy tiến độ của Tô Đồng mà nói, đây quả thật là tiến bộ kinh người.

Mỗi người đều có sự cố gắng của mình, thời khắc cuối cùng, mỗi người đều đang tiến lên.

Tô Đồng hưng phấn vung nắm tay xuống đài, trên mặt hắn tràn ngập tự tin.

Nhưng khi Tô Khánh lên đài, một mảng ánh sáng vàng kia khiến toàn bộ mọi người đều nghẹn lời.

“Lão Nhị, sinh được đứa nhỏ tốt.” Ở bên cạnh, nhị trưởng lão Tô Trường Thanh chúc mừng.

Tô Khắc Kỷ cười ha ha trả lời: “Tàn khốc, hổ thẹn, châu báu hoàn thành nha. Nếu có thể sớm lên chút, cũng không cần lãng phí bỏ qua rất nhiều... Tài nguyên.”

Trong lời có chứa ý.

Sắc mặt Tô Thành An xanh mét, Tô Phi Hổ bên cạnh càng nhịn không được nói: “Đại tài trưởng thành muộn cái rắm chó, tài nguyên Bảo Quang Ảo Cảnh không phải tài nguyên? Đừng cho rằng chúng ta không biết ngươi vì Tô Khánh đã làm những gì. Mấy năm nay những đứa nhỏ này người nào được ít tài nguyên hơn Tô Trầm? Mỗi ngày chỉ tính toán chút Thanh Mộc Chi Linh kia của người ta, có biết xấu hổ hay không chứ!”

Sắc mặt Tô Khắc Kỷ trầm xuống: “Lão Tam, nói chuyện kiểu gì vậy?”

Tô Phi Hổ đang muốn đánh trả, Tô Trường Triệt nghiêm mặt: “Đủ rồi.”

Toàn bộ mọi người đồng thời nghẹn lời.

Tô Trường Triệt đã nói: “Tô Trầm là đứa nhỏ tốt, chẳng qua nó ưu tú nữa, chung quy là mù, không thích hợp bồi dưỡng, điểm này ta cũng tán thành. Nhưng Phi Hổ nói cũng không sai, bản thân không có bản lãnh thắng, cũng đừng thèm thuồng mãi mấy thứ kia. Mấy bình Thanh Mộc Chi Linh mà thôi, đáng giá sao?”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã là không giận tự uy.

Người khác đều xấu hổ không dám tranh cãi nữa.

Đúng lúc này, phía trước lại là một đợt ánh sáng màu vàng nổi lên.

Lại là một mảng xôn xao, vô số người hít sâu.

Lại là tay của Tô Trầm đặt ở trên tinh nguyên thạch.

“Quả nhiên, nó cũng đã thành tựu nguyên sĩ sao?” Tô Trường Triệt lại không mang theo nửa điểm kinh ngạc.

Không chỉ có lão, ngay cả Tô Trường Thắng, Tô Trường Thanh, Tô Mậu Đông, Tô Phồn Tây, Tô gia tứ đại trưởng lão cũng đều là vẻ mặt lạnh nhạt. Rất hiển nhiên, đoán được Tô Trầm có thể đã tấn thăng cũng không chỉ Tô Khắc Kỷ. Ngược lại Tô Thành An nhìn một màn này, ngẩn ra tại chỗ.

Hắn hiển nhiên như thế nào cũng không ngờ tới, con trai thế mà đã là nguyên khí sĩ chính thức.

Trừ thi đấu cuối năm, dưới tình huống sớm không có bất cứ tài nguyên nào giúp đỡ, nó vậy mà vẫn như cũ đi tới một bước này!

“Nhưng chung quy vẫn phải thực chiến quyết thắng.” Tô Trường Thanh hận ý đối với Tô Trầm còn sâu hơn lạnh nhạt nói.

“Thực chiến cũng chưa chắc đã thua đâu.” Tô Phi Hổ ở một bên nói lạnh nhạt, lời này quá kéo thù hận, một đám người trừng mắt với hắn.

Tô Khắc Kỷ nghiến răng nói: “Tô Trầm lần này nhất định thất bại!”

“Ồ?” Tô Phi Hổ cười nói: “Nhị ca đã có lòng tin như vậy, chúng ta đánh cược một ván thế nào?”

“Cược như thế nào?” Tô Khắc Kỷ hỏi.

Tô Phi Hổ cười nói: “Cổ phần của nhị ca, đều đã đặt ở chỗ phụ thân, muốn nói vốn để cược sợ là không còn bao nhiêu. Ta thấy cứ như vậy đi, nếu Tô Trầm thua, ta đền ngươi năm ngàn nguyên thạch. Nếu Tô Trầm thắng, ta cũng không cần ngươi đền tiền, chỉ cần ngươi bò trên sân một vòng, được không?”

Sắc mặt Tô Khắc Kỷ âm trầm: “Ngươi trái lại rất có lòng tin với nó đấy.”

“Ta chỉ là càng không tin tưởng đối với Tô Khánh mà thôi.” Tô Phi Hổ bĩu môi: “Phế vật chính là phế vật, sao có khả năng thắng được giao long.”

Khi Tô Trầm kết thúc kiểm tra, đám người đã đầy thổn thức.

Số liệu kiểm tra hai mươi ba hoàng tinh, đủ để sáng mù mắt một nhóm người.

Thế mà Dẫn Khí tầng hai rồi!

Hai Dẫn Khí nguyên sĩ, không thể nghi ngờ khiến thi đấu cuối năm lần này càng đầy tính đáng xem hơn, đồng thời cũng khiến sự hồi hộp chỉ còn sót lại giữa Tô Trầm cùng Tô Khánh.

Về phần Tô Đồng, hắn dứt khoát tuyệt vọng từ bỏ thi đấu —— điều này khiến Tô gia thay đổi chế độ như trò khôi hài, quay vòng vòng, lại cuối cùng về tới tiết tấu ban đầu.

Đứng ở trên lôi đài, Tô Khánh nhìn Tô Trầm, giọng điệu âm trầm nói: “Phụ thân nói không sai, ngươi quả nhiên đã sớm trở thành nguyên sĩ. Đây mới là sự tự tin làm ngươi dám tiến vào Thâm Hồng sơn mạch nhỉ?”

“Ngươi muốn lý giải như vậy, cũng được.” Tô Trầm lạnh nhạt trả lời.

“Nhưng cho dù ngươi Dẫn Khí tầng hai lại như thế nào? Vì giấu diếm sự thực này, ngươi thế mà mấy ngày nay vẫn luôn chỉ tăng tu vi mà không luyện nguyên kỹ, đây quả thực là hành vi bỏ gốc lấy ngọn. Không có nguyên kỹ, có mỗi tu vi nguyên sĩ lại có tác dụng cái rắm!” Tô Khánh mắng.

Không trách hắn cho rằng như vậy, Tô Trầm muốn học nguyên kỹ, khẳng định phải từ Tô gia đạt được. Nhưng tính đến hôm nay, Tô gia vẫn chưa từng có ghi chép Tô Trầm xin lấy nguyên kỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.