Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 36: Chương 36: Động Thái Thị Giác




Chỉ là Tô Trầm lại một lần nữa chuẩn xác tìm được vị trí của nó, xuất đao trước, bổ về phía trước con đường mèo rừng phải qua. Huyễn Ảnh Sơn Miêu kia tốc độ quá nhanh, muốn giảm tốc cũng không làm được, hơn nữa cái đuôi bị thương không dễ đổi hướng, thế mà cứ như vậy va thẳng vào lưỡi đao của Tô Trầm.

“Ô oa!” Huyễn Ảnh Sơn Miêu điên cuồng gào thành tiếng, đầu đã bị thương nặng.

Không đợi nó phục hồi tinh thần, một cú Diễm Hổ Quyền hùng hồn mạnh mẽ của Tô Trầm lại đánh vào cái bụng tương đối mềm mại của mèo rừng, đánh cho con sơn miêu đó mắt tối sầm, chiến đao đã lại lần nữa bổ xuống, một chuỗi đả kích hung ác trực tiếp đem con mèo rừng đó đánh ngây dại. Dù là hung thú da dày thịt béo, thời khắc này liên tục bị thương cũng không kiên trì được, lúc này gục trong vũng máu, không bò dậy được nữa.

“Ngươi nhảy nữa đi?” Tô Trầm dùng chiến đao chỉ vào con mèo rừng lạnh lùng tàn khốc nói.

Huyễn Ảnh Sơn Miêu cuối cùng lật môi dưới.

Chiến đao bổ xuống.

Sau khi đánh chết Huyễn Ảnh Sơn Miêu, Tô Trầm liền bắt đầu vận chuyển thuật hấp thu.

Sau khi sinh mệnh có được nguyên năng chết, nguyên năng trong thân thể sẽ tràn ra.

Ở lúc này tu luyện, có hiệu quả làm ít hưởng nhiều.

Nhưng muốn nói tăng lên rất nhiều thì không hẳn, một số người thậm chí cho rằng loại cách nói này căn bản bịa đặt, chính bởi vậy loại chuyện tu luyện đối với thi thể này cũng là mọi người khác nhau, khen chê không đồng nhất.

Tô Trầm cũng không biết rốt cuộc có hiệu quả hay không, thoáng vận chuyển một chút liền dừng lại, trên cảm giác cũng không có gì biến hóa.

Kế tiếp chính là thu gặt chiến lợi phẩm.

Toàn thân hung thú đều là bảo bối, da thú có thể bán ra, thịt có thể dùng ăn, máu cùng xương tủy có thể dùng để luyện chế huyết mạch dược tề, nếu có nguyên tinh càng là bảo bối tốt dùng để tu luyện.

Nhưng con mèo rừng này chỉ là hạ đẳng hung thú, tỷ lệ kết ra nguyên tinh không đến một phần ngàn, cho dù luyện chế ra huyết mạch dược tề cũng là hạ đẳng nhất, giá trị có hạn, bởi vì mang theo bất tiện, dứt khoát bỏ qua.

Ngoài ra chiến con mèo rừng này còn dùng hai khối nguyên thạch, trừ đi giá trị nguyên thạch, Tô Trầm phát hiện mình thế mà có chút thiệt.

Thứ nhất là vì lúc trước chiến đấu quấn lấy mèo rừng dùng mất thời gian rất dài, dẫn tới tiêu hao tăng thêm, thứ hai cũng là bởi vì không thể mang theo quá nhiều tài nguyên.

Nếu có thể có không gian giới chỉ thì tốt rồi.

Nhưng đối với Tô Trầm mà nói, lỗ vốn không sao, quan trọng là mình thông qua trận chiến này đạt được kinh nghiệm quý giá.

Đây là lần đầu tiên hắn từ lúc chào đời tới nay đối kháng hung thú, thật sự kiến thức được hung thú cường đại, cũng biết chênh lệch của mình và hung thú, tạo lòng tin đối kháng hung thú, càng rèn luyện năng lực thực chiến của mình.

Ngoài ra quan trọng nhất đôi mắt hắn lại một lần nữa xuất hiện đột phá mới.

Tới bây giờ, mắt Tô Trầm tổng cộng xuất hiện ba lần biến hóa.

Lần đầu tiên biến hóa, Tô Trầm cảm nhận được ánh sáng tồn tại, thế giới không phải bóng đêm tuyệt đối nữa.

Lần thứ hai biến hóa, Tô Trầm rốt cuộc mắt có thể thấy mọi vật, hoàn toàn khôi phục thị lực trước kia.

Hai lần biến hóa, khiến Tô Trầm về tới tiêu chuẩn của người bình thường.

Mà lần thứ ba này biến hóa, mang tới cho Tô Trầm lại là thể nghiệm hoàn toàn mới chưa bao giờ có, là thứ người thường không có.

Động thái thị giác.

Đúng vậy, Tô Trầm phát hiện hai mắt của mình không chỉ có có thể bắt giữ được các vật thể di động tốc độ cao, khiến toàn bộ vật thể di động ở trong mắt hắn đều chậm đi, còn có thể nhìn rõ hơn, chuẩn xác hơn, dù là một con muỗi bay qua ngoài mười trượng, Tô Trầm cũng có thể nhìn thấy, thậm chí có thể thấy rõ dấu vết cánh muỗi kia rung động.

Đây là theo như lời lão già ăn xin kia, để mình nhìn thấy nhiều hơn nữa sao?

Lão cũng không nói sai, ở sau khi trải qua ba năm đau khổ, rốt cuộc khổ tận cam lai!

Tuy sớm đoán được đôi mắt này còn có thể có phát triển mới, nhưng khi giờ khắc này đến, trong lòng Tô Trầm vẫn không thể đè nén sự kích động của mình.

Một ngày này, hắn cũng không hấp dẫn hung thú tới nữa, mà là ngay tại đỉnh núi lặp lại thí nghiệm động thái thị giác của mình.

Sau khi trải qua một ngày thí nghiệm, Tô Trầm hoàn toàn làm rõ phương thức sử dụng của động thái thị giác.

Động thái thị giác là có thể mở ra và đóng lại, mỗi lần đóng lại, toàn bộ vật thể trong tầm nhìn liền đều khôi phục bình thường.

Trường kỳ sử dụng động thái thị giác, sẽ khiến hai mắt mệt mỏi, nhưng chỉ cần đóng lại, đôi mắt sẽ giảm bớt mệt mỏi và dần dần khôi phục.

Ở lúc hai mắt quá độ mệt nhọc đóng lại động thái thị giác, tầm nhìn bình thường cũng sẽ chịu ảnh hưởng, sẽ xuất hiện hiện tượng tính mờ tạm thời. Nhưng theo khôi phục, loại mờ này sẽ nhanh chóng tiêu trừ.

Trái lại, nếu một mực không sử dụng động thái thị giác, bảo trì đôi mắt tinh lực tràn đầy, chỉ là hằng ngày thị lực cũng sẽ có sự tăng lên. Tuy biên độ tăng lên không lớn, nhưng đã mạnh hơn thị lực ban đầu của Tô Trầm rất nhiều.

Cuối cùng chính là động thái thị giác chỉ là động thái thị giác, nó không ảnh hưởng thời gian, cũng không ảnh hưởng hành động của mình, nó chỉ là làm người ta có thể nhìn thấy các vật thể di động tốc độ cao, về phần ứng đối như thế nào, vẫn cần dựa vào chính mình, như vừa rồi giết con mèo rừng kia.

Dù vậy, cũng đủ Tô Trầm hưng phấn.

Phải biết rằng cái này tương đương một nguyên kỹ loại đồng thuật (thuật về con ngươi), hôm nay được Tô Trầm thu lấy miễn phí.

Tuy động thái thị giác không trực tiếp tăng lên sức chiến đấu, nhưng năng lực phụ trợ tác chiến của nó vẫn khá là không tệ.

Huống chi Tô Trầm tin tưởng, cái này còn không phải cuối, chưa đến hai mắt của mình có lẽ còn có thể tăng lên.

Dù sao hắn cũng không quên, lúc trước ở trong phòng nhỏ của Cố Khinh La thấy được một màn kia.

Có thể có một ngày, hai mắt của mình có được năng lực nhìn xuyên thấu hay không?

Có thể có một ngày, hai mắt của mình có nhiều năng lực hơn nữa hay không?

Tô Trầm không biết, nhưng hắn chờ mong.

Chưa bao giờ có một ngày như hôm nay, khiến Tô Trầm tràn ngập lòng tin đối với tương lai!

Ngày tháng kế tiếp, mỗi ngày Tô Trầm vẫn ở đỉnh núi “câu cá” .

Ngày thứ mười hai, Tô Trầm chờ được một con Lão Nha Cự Hùng (gấu khổng lồ có nanh).

Lão Nha Cự Hùng lực lượng cường hãn, toàn thân lại cứng rắn vô cùng, lực lượng so với Huyễn Ảnh Sơn Miêu không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, tùy tiện tát một cái, cả khối đá núi cũng vì thế vỡ vụn. Có chiến kỹ lại là thông qua răng nanh phóng ra công kích như đao khí. Hung thú cận chiến đột nhiên có thủ đoạn cự ly xa, khiến Tô Trầm cũng thất thố không kịp đề phòng, suýt nữa trúng chiêu.

Chiến con Lão Nha Cự Hùng này một lần nữa mất cả buổi thời gian của Tô Trầm, trong đó trước sau vận dụng Tử Tinh Chiến Giáp, Đạp Vân Chiến Ngoa, cuối cùng vẫn là vận dụng Mặc Văn Chiến Đao mới đạt được thắng lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.