Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 19: Chương 19: Giấu Kín​




Hắn muốn báo thù, muốn giết Tô Trầm.

Cho dù không nhìn thấy, ta cũng vẫn là nguyên khí sĩ, có thể giết chết ngươi!

Lâm Giải hô to dưới đáy lòng, điên cuồng vung đao.

Đao dệt như lưới, tung hoành qua lại, tuy Tô Trầm lần nữa né tránh, nhưng thị lực hắn cũng không tốt, một lần chưa tránh thoát, một đạo đao khí đã quét qua thân thể hắn, lưu lại ở bên hông hắn một vết thương khủng bố.

“Hự.” Tô Trầm kêu rên thành tiếng.

Lâm Giải nghe được tiếng, hướng phía Tô Trầm lại lần nữa vung đao.

Xoát xoát!

Trên lưng cùng cánh tay trái Tô Trầm đã lại đều trúng một đao.

Tô Trầm ngã xuống đất, nhất thời không bò dậy được nữa.

Cách đó không xa Lâm Giải đứng ở nơi đó vẫn múa chiến đao, thân là nguyên khí sĩ khiến tinh lực hắn dư thừa, phẫn nộ càng làm cho hắn không tiếc thể lực, xem ra múa thêm một lúc cũng không có vấn đề gì.

Thì ra mình chung quy vẫn phải chết ở chỗ này sao?

Mặc dù mình nắm được cơ hội duy nhất kia, chung quy vẫn phải thua ở trên cảnh giới sao?

Người mù với người mù, xem ra mình không phải đối thủ của đối phương.

Đáy lòng Tô Trầm cười khổ.

Trước mắt đã là một mảng váng đầu hoa mắt, đó là biểu hiện bị thương quá nặng, đổ máu quá nhiều.

Tô Trầm biết mình sắp không chống đỡ được nữa.

Đợi một chút!

Hoa mắt?

Tô Trầm đột nhiên ngẩn ngơ.

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên xuất hiện một chút biến hóa.

Cảnh sắc vốn mơ hồ mông lung kia trở nên dần dần ngưng thực, tầm nhìn của Tô Trầm không là một mảng sương khói lượn lờ nữa, mà là dần dần rõ ràng.

Đỉnh đầu bầu trời xanh thẳm, mây trắng lơ lửng, bên người cây to cao ngất, cỏ xanh biếc, còn có Lâm Giải cách đó không xa bộ dạng như điên cuồng.

Thì ra hắn có một khuôn mặt to dài, thật đúng là giống một con lừa mà.

Rất kinh ngạc, trong đầu Tô Trầm thế mà còn toát ra một ý nghĩ nhàm chán như vậy, sau đó mới là ngạc nhiên lẫn vui mừng tới muộn.

Ta nhìn thấy rồi!

Ta có thể nhìn thấy rồi!

Tô Trầm hầu như muốn hô to lên.

Mãi không chịu từ bỏ hy vọng, luôn luôn đau khổ chờ đợi phục hồi như cũ, vẫn luôn chờ mong khôi phục kiểu đột phá, thật sự xuất hiện ở giờ khắc này!

Tô Trầm hưng phấn muốn khóc, muốn cười, muốn ngửa mặt lên trời tru lên.

Nhưng trước mắt hiển nhiên còn chưa có thời cơ ăn mừng.

Hắn thậm chí còn chưa kịp đắm chìm ở trong sự hưng phấn này, liền nhìn thấy một ánh đao hướng mình bổ tới.

Lần này thấy rõ rồi, chính là một ánh đao bổ về phía mình.

Ở trước khi ánh đao tới người, Tô Trầm phát động Yên Xà Bộ, thân thể bắn bay lên, linh động như rắn. Đáng tiếc dù như thế, vẫn chưa thể hoàn toàn tránh thoát, chỉ là tránh được chỗ cổ họng trí mạng, một ánh đao này chém vào trên ngực hắn, toát ra một mảng hoa máu. Xét cho cùng Lâm Giải cũng mới bước vào Dẫn Khí cảnh không lâu, có thể phát ra đao khí đã không tệ rồi, còn chưa đến mức đem Tô Trầm một đao chém thành hai đoạn.

Dù là như thế, Tô Trầm cũng thấy hoa mắt, nhưng hắn gắng gượng không phát ra âm thanh, mà là, từng chút một lui ra phía sau, thoát ly phạm vi công kích của Lâm Giải.

Thị lực khôi phục, kéo theo khiến Tô Trầm cảm giác thể lực của mình tựa như cũng khôi phục theo.

Hắn lặng yên từ trên mặt đất nhặt lên một đầu trúc bị chém đứt sắc bén, chân đạp Yên Xà Bộ, hướng sau lưng Lâm Giải đi đến. hiệu quả thủy ngưng chi của Yên Xà Bộ ở lúc này đã phát huy tác dụng, khiến hắn mặc dù là đi ở trên lá rụng đầy đất, vẫn tiến lên không một tiếng động.

Từ giờ trở đi, hắn là người sáng mắt, mà Lâm Giải là người mù.

Lâm Giải còn đang điên cuồng vung đao, hoàn toàn không biết kẻ địch của gã đã đến bên cạnh người.

Tạm biệt!

Tô Trầm thầm nhủ, cây trúc nhọn đâm về phía trước.

Phốc!

Trúc nhọn từ một bên đâm thủng cổ Lâm Giải, lại từ một bên khác chui ra.

Toàn thân Lâm Giải cứng đờ.

Nhưng hắn còn chưa chết, thân thể run lên, đột nhiên quát lên một tiếng, xoay người vung ra đao cánh ve trong tay.

Đáng tiếc động tác của hắn rơi hết vào trong mắt Tô Trầm.

Ngay tại cùng lúc hắn vung đao, Tô Trầm đã một lần nữa lợi dụng Yên Xà Bộ nhẹ nhàng tránh thoát. Đao cánh ve chưa thể đánh trúng Tô Trầm, ngược lại là nhanh chóng xoay người trực tiếp đem vết thương ở cổ xé rách ra, cổ Lâm Giải lập tức bị xé mất nửa bên, máu tươi như suối điên cuồng phun ra. Cái cổ chỉ còn xương cổ không còn sức chống đỡ cái đầu nữa, đầu Lâm Giải hạ thấp, treo ở trước ngực.

Chết.

Ầm.

Thi thể Lâm Giải ngã xuống.

Theo thi thể ngã xuống, có một vật từ trong thân thể hắn lăn ra, là tấm lệnh bài.

Lệnh bài kia là dùng Diệu Kim chế tạo mà thành, bên trên còn khắc một cái cửa lớn màu đen. Cái cửa lớn mở hò, phía sau cửa là một mảng ánh sáng lấp lánh, không thấy rõ là gì.

Tô Trầm đem cái lệnh bài này nhét vào trong lòng, lại sờ soạng cao thấp thân thể Lâm Giải, chỉ tìm được một ít vàng bạc, không có thứ gì tốt nữa. Vàng bạc Tô Trầm không thiếu, cho nên ngay cả đao cánh ve cũng chưa lấy, đã muốn rời đi.

Mới vừa đi ra chưa được vài bước, lại nghe thấy phía trước có thanh âm truyền đến.

Biết không tốt, đây khẳng định là thủ vệ Lâm gia nghe được động tĩnh tới đây, dù sao lúc trước một tiếng hét thảm kia của Lâm Giải động tĩnh quá lớn.

Mình như bây giờ, nếu như bị người Lâm gia bắt được, vậy thật sự là nhảy xuống nước cũng không rửa sạch.

Không có đường để tiến lên, Tô Trầm nổi hung, dứt khoát quay ngược chạy đi bên trong.

Hắn tuy thương thế rất nặng, nhưng hưng phấn do thị lực khôi phục lại kích thích hắn, dọc đường đi qua, nhìn thấy cảnh sắc phong phú kia ở xung quanh, chỉ cảm thấy mỗi cành cây ngọn cỏ đều đẹp không sao tả xiết như thế. Sắc thái, hào quang còn có cảnh vật từ rất lâu rồi cứ như vậy trở lại trong mắt, làm người ta kích động quả thực muốn rơi nước mắt. Nếu không phải phía sau có truy binh, Tô Trầm hận không thể quỳ ở trên mặt đất thống thống khoái khoái khóc một hồi, mắt cũng không chớp tùy tiện nhìn mọi thứ cả ngày.

Đáng tiếc thời gian đầu tiên thị lực khôi phục là dùng để giết người, thời gian thứ hai chính là dùng để chạy trốn, không khỏi quá mức phá hoại phong cảnh, hủy tâm tình.

Cho nên Tô Trầm cũng chỉ có thể thở dài vận mệnh vô thường, không chừng nếu không phải hôm nay chiến một trận, mình còn chưa khôi phục nhanh như vậy đâu.

Vừa nghĩ vừa chạy, Tô Trầm đã tới bên hồ nhỏ.

Bên hồ cách đó không xa, một tòa đình viện nằm đó, dựa vào mặt nước mà xây, có một hành lang xây giữa đình viện cùng bên hồ, bốn phía đủ loại sen nước cùng sen thơm. Thời tiết đã vào tháng tư, sen thơm đã nở, nhụy hoa run rẩy, hương hoa thấm đẫm người ta, chính là tiểu trúc bên hồ.

Lúc này trên hành lang của tiểu trúc, chỗ cuối hành lang, có một nữ tử đang ngôi ở nơi đó, mặc thanh la thường, đầu đeo trâm ngọc biếc, mắt liễu má hạnh, bế nguyệt tu hoa, thời khắc này đang dùng tay chống cằm, nhìn mặt nước, không biết đang nghĩ cái gì.

Tô Trầm hắn chưa từng thấy bộ dáng Cố Khinh La, cũng không thể khẳng định đó là Cố Khinh La, nhưng nhìn nữ tử kia bên hồ quần áo đẹp đẽ quý giá, ngồi một mình ở hồ nhỏ, hiển nhiên không giống hạ nhân bình thường. Thật ra cho dù là Cố Khinh La, hắn cũng không thể xác định Cố Khinh La sẽ đối đãi hắn như thế nào, dù sao thời gian hắn và Cố Khinh La ở chung ngắn ngủi, cũng không đủ hiểu biết nàng ——Tô Trầm bây giờ, sẽ không ngây thơ đến mức tin tưởng chỉ cần là bạn thì nhất định sẽ giúp mình.

Nhưng giờ này khắc này, hắn không thể lựa chọn.

Nghiến răng một cái, Tô Trầm hướng về tiểu trúc bên hồ phóng đi, cũng cố ý phát ra âm thanh.

Một khắc lao ra khỏi cánh rừng nhỏ kia, nữ tử trong đình nghe được tiếng vang, nghe tiếng nhìn lại, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó vui vẻ, tiếp theo là nhìn trái nhìn phải.

Chỉ nhìn vẻ mặt cùng biểu hiện của nàng, Tô Trầm lập tức xác định, đó là Cố Khinh La.

Bên kia Cố Khinh La đã phi thân đón, tới bên cạnh Tô Trầm, bắt lấy hắn nói: “Sao ngươi lại tới đây? Sao còn bị thương? Trời ạ, ngươi bị thương nặng quá.”

“Có cái gì đợi lát nữa nói sau, thủ vệ Lâm gia ở phía sau.” Tô Trầm vội nói.

Cố Khinh La ngạc nhiên nói: “Sớm biết bốn đại gia tộc các ngươi bất hòa, không ngờ lại đến loại tình trạng này. Nguy hiểm như vậy, ngươi thế mà còn tới thăm ta...”

Cố Khinh La rất rõ ràng là hiểu lầm cái gì, ánh mắt nhìn Tô Trầm đã tràn ngập cảm động.

Nhưng muốn nói mạo hiểm đến thăm nàng vốn cũng không sai, cho dù không có chuyện lúc trước, Tô Trầm bị người Lâm gia bắt được mà nói, cho dù không bị chém thành bộ dáng như bây giờ, cũng khẳng định không có kết quả tốt đẹp gì.

Tô Trầm sốt ruột: “Đại tiểu thư của ta, ngươi đem ta giấu đi trước rồi nói sau được không, ta sắp không chống đỡ nổi rồi.”

Cố Khinh La mỉm cười: “Yên tâm, ở chỗ ta, bọn họ không ai dám điều tra.”

Khi nói chuyện đã mang theo Tô Trầm về kiến thúc nhỏ bên hồ.

Nàng làm khách ở đây, Lâm gia tự nhiên không có khả năng không ai bài người hầu, nhưng Cố Khinh La không muốn người Lâm gia biết quan hệ của mình với Tô Trầm, cho nên không đi cửa chính vào nhà, mà là trực tiếp từ sân sau tiến vào, trực tiếp dẫn Tô Trầm tới trong phòng.

“Được rồi, đến chỗ ta ngươi đã an toàn, ngươi...”

Cố Khinh La còn chưa dứt lời, chỉ thấy Tô Trầm trợn trắng mắt, đã ngất đi.

Chiến một trận với Lâm Giải, vốn đã hao hết toàn bộ khí lực của Tô Trầm, lại thương thế nghiêm trọng, có thể kiên trì đến bây giờ đã là kỳ tích. Nay đã đến “địa điểm an toàn”, tâm tình buông lỏng, tự nhiên là trực tiếp hôn mê.

Hắn ngất thoải mái, Cố Khinh La lại choáng váng: “Này, này, ngươi sao ngất đi rồi? Ngươi còn chưa nói kế tiếp nên làm gì bây giờ đâu. Ngươi một thân thương thế này...”

Cố gia đại tiểu thư xuất thân gia tộc lớn, chưa từng chiếu cố người ta, đột nhiên một người bị thương nặng tới trong tay, trong lòng lập tức ngứa ngáy, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Cuối cùng nàng tuy chưa từng chiếu cố ai, nhưng cũng từng luyện võ, từng bị thương.

Tô Trầm chịu đều là ngoại thương, bởi vậy thương thế tuy nặng, chữa trị cũng đơn giản. Thời khắc này ở trong phòng đi qua đi lại vài bước, dần dần bình tĩnh lại, liền biết mình nên làm như thế nào.

Nghiến răng một cái, đem cái áo loang lổ máu trên người Tô Trầm giật xuống.

Đây vẫn là lần đầu tiên nàng đối mặt nam nhân ở trần, tự nhiên khó tránh khỏi mặt đỏ hụt hơi.

Cũng may từng vết thương nhìn ghê người kia rất nhanh khiến Cố Khinh La phục hồi tinh thần.

Nàng lấy ra Tử Ngọc Cao gia truyền, lấy ngón tay chấm, nhẹ nhàng bôi ở trên vết thương. Tử Ngọc Cao này là thuốc bí mật của Cố gia, hiệu quả chữa ngoại thương thật tốt, sau khi bôi lên thuốc mỡ, vết thương liền ngừng đổ máu, ngay cả thống khổ cũng theo đó giảm bớt vài phần.

Đang lúc bôi thuốc, chợt nghe thấy ngoài phòng có thị nữ hồi báo: “Tiểu thư, Lâm gia có hai thủ vệ muốn gặp ngài.”

“Bọn họ tới làm gì?” Cố Khinh La hỏi.

Thị nữ trả lời: “Nghe nói là vừa rồi ở trong rừng cây nhỏ bên hồ đã xảy ra một vụ án mạng, Lâm gia có người chết ở nơi đó.”

Cái gì?

Cố Khinh La ngẩn ngơ: “Người nào làm?”

“Không rõ, nhưng thủ vệ Lâm gia nói thi thể còn nóng, nhắm chừng hung thủ kia vừa rời khỏi không lâu. Có vết máu từ trong rừng đi thông nơi này, bọn họ dọc đường đuổi theo, đến bên này muốn hỏi một chút tiểu thư có phát hiện gì hay không.”

Cố Khinh La liền trả lời: “Nói cho bọn họ chỗ ta không có, ta đang luyện công, không tiện bị người ta quấy rầy, bảo bọn họ đi nơi khác tìm đi.”

“Vâng.”

Thị nữ đó liền rời khỏi.

Bên kia thủ vệ Lâm gia không biết là cố kỵ thân phận Cố Khinh La hay là chỉ như vậy đã tin, cứ thế rời khỏi.

Cố Khinh La lúc này mới có thể tiếp tục chữa thương cho Tô Trầm.

“Đến thì đến đi, thế mà còn giết một người của Lâm gia, cần gì phải thế.” Cố Khinh La vừa chữa vừa nói thầm: “Nhưng ngươi hai mắt mù, thế mà còn có thể giết người, cũng lạ.”

Trong lúc tự nói, vết thương trên người Tô Trầm đã bị nàng bôi đầy thuốc mỡ.

Nhưng vết thương bởi đao dễ trị, cánh tay phải gãy lại có chút phiền phức.

Cánh tay hắn là bị Lâm Giải trực tiếp vặn gãy, loại vết thương gãy xương này không phải bôi một chút thuốc thì có thể khỏi, cần đem xương gãy ghép trước, lại lấy miếng kẹp cố định, nghỉ ngơi chút thời gian mới có thể khỏi. Dược vật tốt chỉ có thể rút ngắn thời gian cần để khôi phục, lại không thể khiến xương bị gãy tự mình ghép lại, trừ phi tu luyện đến mức độ máu thịt gân cốt có thể tái sinh, trực tiếp rút ra xương gãy, tái sinh xương mới, ngược lại đơn giản.

Cố Khinh La hoàn toàn không có kinh nghiệm đối với trị liệu gãy xương, chỉ có thể kiên trì nối xương cho Tô Trầm, trong lúc đó tự nhiên tránh không được các loại nối lệch, chỉ có thể thử lại từng lần một. Tô Trầm như kỳ tích chưa bị nghịch hỏng, ở sau một phen lăn qua lộn lại, thế mà để Cố Khinh La bắt cánh tay nối được.

Nhìn tác phẩm của mình, Cố Khinh La cảm thấy thỏa mãn: “Lần này bổn cô nương cũng là người biết chữa bệnh cứu thương rồi. Đáng tiếc ngươi bị thương quá ít, không đủ bổn cô nương diệu thủ hồi xuân.”

Lúc trước còn ngại Tô Trầm thương thế quá nặng, bây giờ hứng trị bệnh cứu người dâng lên, lại cảm thấy Tô Trầm bị thương quá nhẹ, không đủ cho nàng đại triển thân thủ. Về phần mấy chỗ vết thương đao bôi hết Tử Ngọc Cao có thể trị liệu mười người, một chỗ xương gãy nối bảy tám lần loại sự tình này, Cố đại tiểu thư nàng tự động xem nhẹ.

Khi tỉnh lại, trước mắt là một mảng tối đen.

Bóng tối này làm Tô Trầm bị dọa giật mình, cho rằng mình lại lần nữa mù, nếu không phải thấy được ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào.

Thì ra là trời đã tối.

Tô Trầm nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, hắn rốt cuộc có cơ hội thưởng thức cẩn thận tư vị tuyệt vời của hồi phục thị lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.