Gã sai vặt ở Ngọc Chân các lúc trước, Tô Trầm còn biết nhắc nhở hắn có thêm dự phòng, đến trên người mình tự nhiên sẽ càng thêm không quên.
Cố Khinh La nghe được vỗ tay cười to: “Tốt tốt tốt, ta sẽ làm hậu thủ của ngươi. Nếu ngươi bị người ta giết, ta liền đem tin tức này truyền bá rộng rãi, phá hư kế hoạch của bọn họ.”
Ừm... Ngươi tốt xấu cũng là khách quý của Lâm gia, nhiệt tình phá như vậy thực sự có ổn không?
Tô Trầm nói: “Còn có chuyện cần ngươi hỗ trợ.”
“Cái gì?”
“Đem ta đưa ra ngoài.”
“Bây giờ chỉ sợ không được, Lâm gia đang điều tra nghiêm, lúc ngươi hôn mê cũng đã tới chỗ ta mấy lần. Ta lúc này mang ngươi ra ngoài, quá nửa là không thể giấu được. Nhưng chờ trời đã sáng, ta tự có cách mang ngươi đi ra ngoài.”
“Ta một đêm không về, trong nhà chỉ sợ nhiều chuyện.”
“Cái này đơn giản, ta giúp ngươi truyền tin, nói ngươi ngủ đêm trong nhà bạn bè.”
“Như thế thì phiền ngươi rồi.”
“Ngươi ta bạn bè, khách khí như vậy làm gì.” Cố Khinh La cố tình hào hùng vỗ vỗ ngực, Tô Trầm nhìn hai bờ ngực ngọc kia ở dưới lòng bàn tay của nàng biến hóa trạng thái, chà xát bẹp tròn, bề ngoài như không có việc gì, trong lòng đã là sóng ngập trời.
Cố Khinh La nhìn bộ dáng hắn, kỳ quái nói thầm một câu: “Chảy nhiều máu như vậy, thế mà còn có máu mũi để chảy, chẳng lẽ là ta lúc trước dùng thuốc quá mạnh?”
Tô Trầm: “...”
Hai người còn nói mấy lời, Tô Trầm nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, ngươi biết Nguyệt Ô Đề và Táng Linh Đài không?”
Cố Khinh La lắc đầu: “Không biết. Nhưng ta có thể giúp ngươi tra một chút. Nếu Nguyệt Ô Đề này không phải hạng người vô danh mà nói, hẳn không khó tra.”
Tô Trầm lập tức lắc đầu: “Ngươi tốt nhất đừng đi thăm dò, không có ai biết Tang lão kia ở Lâm gia có thể còn có người khác hay không. Nếu để bọn họ phát hiện, nhất định sẽ bất lợi với ngươi. Ngươi là hậu thủ của ta, không thể bại lộ.”
“Vậy mặc kệ những người đó thực hiện được âm mưu sao?”
“Cái này sao... Ta nghĩ chút biện pháp đi. Không phải còn có một năm thời gian sao? Nghe khẩu khí bọn hắn, hẳn là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không động thủ.”
Cố Khinh La nghe xong, chu cái mỏ nhỏ nhắn: “Vậy được rồi.”
Bộ dáng rất đáng yêu, Tô Trầm nhìn tâm thần lại nhộn nhạo một trận.
Đêm hôm đó, Tô Trầm ở lại Cố Khinh La trong phòng đợi cả một đêm.
Một đêm này, Cố Khinh La không kiêng kỵ đối với Tô Trầm khiến Tô Trầm chịu nhiều đau khổ. Một mặt là cơ thể mê người kia không ngừng dụ dỗ Tô Trầm, tiểu nha đầu này, thế mà chỉ mặc áo lót ở trong phòng đi tới đi lui nói chuyện với hắn, hoàn toàn không bố trí phòng vệ! Một mặt khác, Tô Trầm lại như không có việc gì, coi như không thấy, thậm chí cố gắng tránh cho nhìn thấy.
Muốn nhìn lại không dám nhìn, còn phải khắc chế một số phản ứng không tốt nào đó của thân thể, lý trí và bản năng xung đột, chân thật cùng ngụy trang va chạm, quả thật làm Tô Trầm giày vò một phen.
Cũng may trọng thân thể thương không chịu nổi mệt nhọc, khiến Tô Trầm cuối cùng trằn trọc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Khinh La đánh thức Tô Trầm, bảo Tô Trầm đi theo mình từ cửa sau đi ra ngoài.
Theo Cố Khinh La xuyên qua cánh rừng, Tô Trầm tới một mảnh đất rừng. Tuy chỉ là rừng thoạt nhìn bình thường, nhưng Tô Trầm vừa bước vào nơi đây, liền cảm thấy dưới chân có nguyên lực dao động rất mạnh.
“Nguyên lực trận?” Tô Trầm ngẩn ngơ.
Cái này rất hiển nhiên là một cấm trận lấy nguyên lực làm nguồn năng lượng để bố trí, cho nên mới sẽ có nguyên lực dao động mạnh như vậy.
“Suỵt!” Cố Khinh La dựng thẳng ngón tay nhắc nhở Tô Trầm.
Theo tiếng suỵt, là từng tiếng thú rống cách đó không xa.
Nghe được tiếng kêu này, Tô Trầm đột nhiên hiểu ra.
Vườn thú!
Vườn thú của Lâm gia!
Cố Khinh La thế mà đem hắn đưa tới vườn thú Lâm gia.
Mỗi gia tộc đều có cấm địa trọng địa của mình, như Bát Giác sơn của Tô gia, vườn thú Lâm gia cũng là cấm địa của Lâm gia.
Nếu ở đây bị Lâm gia phát hiện, vậy không phải dùng đi nhầm đường để hàm hồ cho qua nữa.
“Ngươi dẫn ta đến nơi đây làm gì?” Tô Trầm có chút sốt ruột.
“Yên tâm đi, bọn họ không phát hiện được.” Cố Khinh La tiếp tục đi về phía trước: “Mỗi ngày lúc này, đều là thời điểm Lam Dạ thức tỉnh.”
Cố Khinh La nói xong quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Trầm, cười nói: “Lam Dạ tính tình không tốt lắm, thức dậy cơn giận luôn rất lớn, cho nên lúc này người vườn thú đều sẽ lui xa một chút, để tránh dính vào xui xẻo.”
“Ngươi là nói bây giờ nơi này không có ai?” Tô Trầm kinh ngạc.
“Không sai.” Trên mặt Cố Khinh La nở rộ nụ cười, như hoa nở, Tô Trầm nhìn mà tâm thần lại rung động.
Cố Khinh La đã tiếp tục đi về phía trước: “Vườn thú là trọng địa Lâm gia, nhưng vườn thú lúc này, lại là lực lượng phòng vệ mỏng yếu nhất. Từ nơi này đi qua, đi mãi về phía trước, có một con đường nhỏ có thể đi ra khỏi vườn thú. Chỉ cần rời nơi này, ngươi sẽ trời cao mặc sức chim bay. Đơn giản chứ?”
“Ta cảm thấy vẫn là chờ đi ra ngoài đã rồi lại nói đơn giản.” Tô Trầm trả lời: “Đúng rồi, Lam Dạ là ai?”
“Lam Dạ?” Cố Khinh La quay đầu: “Muốn tới kiến thức một phen không?”
Ở loại thời khắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện này, Tô Trầm muốn trả lời hay là thôi đi, nhưng thời khắc này nhìn Cố Khinh La khuôn mặt mỉm cười đáng yêu, còn có hứng thú bừng bừng, cuối cùng lại nói không nên lời.
Nuốt ngụm nước bọt, Tô Trầm trả lời: “Được.”
Cố Khinh La vui vẻ ra mặt: “Đi theo ta.”
Dưới chân tăng tốc, đã dùng ra Yên Xà Bộ chạy về phía trước, vừa chạy còn vừa không ngừng nhắc nhở Tô Trầm: “Cẩn thận, nơi này có đá, cẩn thận bên này rễ cây khá dày...”
Sự quan tâm này hôm nay tuy không phát huy được tác dụng gì, lại khiến trong lòng Tô Trầm cảm thấy ngọt ngào.
Một đường đi vội, bọn họ rất nhanh đã tới một chỗ dốc dất cao.
Đứng ở điểm cao nhất, Cố Khinh La chỉ hướng xa xa nói: “Chú ý bên kia, nghe.”
Theo phương hướng Cố Khinh La chỉ tay nhìn lại, Tô Trầm nhìn thấy dưới dốc là một mảng lục địa tươi tốt, trên đất rõ ràng còn một số lớn thú sinh tồn, đang đi lại ở trên đồng cỏ, thường thường phát ra tiếng rống trầm thấp.
“Song Đầu Liệp, Quỷ Tham Lang (sói quỷ), Khủng Vĩ Quy, Thiên Túc Ngô (rết ngàn chân)... Ở cách chúng ta ngoài trăm trượng.” Cố Khinh La sợ Tô Trầm không biết, cố ý giải thích cho Tô Trầm nghe.
Tô Trầm đã nhìn mà biến sắc.
Cố Khinh La không lừa hắn, ngay ngoài trăm trượng quả thực có hàng trăm loài thú, hơn nữa tất cả đều là hung thú.
Hung thú khác với dã thú, chúng nó có được lực lượng cường đại hơn, có thể vận dụng nguyên năng.
Nếu nói dã thú là nhân loại Đoán Thể kỳ, như vậy hung thú chính là nguyên khí sĩ cấp thấp trong loài thú, có được lực lượng cường đại mà khủng bố.
Nói cách khác, hung thú xuất hiện nơi này, tùy tiện một con nào cũng có thể dễ dàng giết hắn. Mà bây giờ, ở trong chỗ trũng cách đó không xa, hung thú như vậy đã tụ tập hơn trăm con. Nếu không phải biết nơi này là vườn thú, Tô Trầm cũng muốn hoài nghi là một lần thú triều cỡ nhỏ sắp bùng nổ.
Cố Khinh La thế mà đem bọn họ đưa tới trước mặt một đoàn hung thú như vậy, đây là không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Phải biết bọn họ bây giờ cách đám hung thú này thật sự rất gần.
Trong hung thú, các loại khứu giác thính giác linh mẫn nhiều đếm không xuể, tùy tiện một con phát hiện bọn họ, chỉ sợ không có kết cục tốt.
Cố Khinh La nhìn nhìn hắn, thấy hắn chỉ là khẽ biến sắc, than thở: “Xì, thực mất hứng, chỉ là nghe ta nói, tự nhiên đã sợ hãi như vậy. Nếu ngươi có thể tận mắt thấy, ta tuyệt không tin ngươi có thể đứng được.”
Tô Trầm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Ngươi nhàn rỗi không có việc gì hù dọa một người mù, cũng không ra sao cả.”
Cố Khinh La cười ha ha, đã chỉ phía trước nói: “Bên kia có cái đầm nước, Lam Dạ ở nơi đó.”
Tô Trầm đang muốn nói chuyện, Cố Khinh La lại đem ngón tay đặt ở bên miệng: “Suỵt, Lam Dạ sắp đi ra rồi.”
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nước trong đầm kia nổi lên gợn sóng.
Một vòng xoáy xuất hiện ở trong đầm, càng xoay càng lớn, một hơi thở bạo ngược cũng theo đó khuếch tán ra.
Hung thú chung quanh cùng nhau ý thức được cái gì, đều gào thét chạy ra bốn phía.
Trong bách thú chạy chồm, một vật khổng lồ đã từ dưới đầm nước hiện thân.
Đó rõ ràng là một con rắn khổng lồ vô cùng, riêng đầu rắn đã to bằng một căn phòng, hai con mắt xanh lét như hai cái đèn lồng cực lớn, phun khí lạnh màu trắng.
Thân rắn uốn lượn không ngừng từ trong đầm nước dâng lên, dài giống như viễn không có điểm cuối.
Khi toàn bộ thân rắn cuối cùng bại lộ ở trước mắt Tô Trầm, đó rõ ràng là một con rắn lớn dài gần trăm trượng.
Nó là to lớn như thế, đến nỗi cuộn tròn ở nơi đó, lại như gần ngay trước mắt.
“Xì!”
Con rắn khổng lồ ngửa mặt lên trời thè lưỡi rắn, lưỡi rắn màu đỏ ở bầu trời dẫn lên một rặng mây đỏ.
“Chính là nó...” Tô Trầm kinh ngạc nhìn con rắn khổng lồ, thậm chí quên che giấu chuyện mình không nhìn thấy.
Cũng may Cố Khinh La chưa để ý, nàng si ngốc nhìn con rắn khổng lồ kia, nói: “Nó chính là Lam Dạ. Cho dù không nhìn thấy, ngươi cũng có thể cảm nhận được lực lượng của nó, đúng không? Nó dài cả thảy một trăm lẻ tám trượng đấy, mà nó còn chỉ là thiếu niên. Nghe nói Đằng Xà trưởng thành dài đến nghìn trượng... Thật không biết cự thú, nguyên thú nên to lớn đồ sộ như thế nào.”
“Đây là yêu thú?” Tô Trầm run giọng hỏi.
Yêu thú!
Ác mộng của Nguyên Hoang đại lục, giai tầng thống trị thật sự của thú tộc.
Nếu nói hung thú tương đương với nguyên khí sĩ trong Nhân tộc, như vậy yêu thú tương đương với cao tầng, lãnh tụ, vương giả trong nguyên khí sĩ!
Về phần hồng hoang cự thú, nguyên thú, chúng nó đa xsớm bị thời gian chôn ở trong cát bụi, không còn tồn tại nữa.
Thú tộc bây giờ, chính là thiên hạ của yêu thú.
“Ừm, là yêu thú.” Cố Khinh La trả lời.
“Các ngươi ở đây nuôi dưỡng yêu thú? Không sợ gặp chuyện sao?” Giọng điệu Tô Trầm đã bắt đầu không dễ nghe.
Yêu thú đó!
Cho dù là yêu thú tệ nhất, cũng có thể một hơi đem toàn bộ Lâm Bắc thành san phẳng, huống chi Đằng Xà ở trong yêu thú cũng là tồn tại rất mạnh.
Cố Khinh La mỉm cười: “Đừng lo, Lam Dạ sẽ không làm như vậy. Nó là Đằng Xà, là thủ hộ thú của Cố gia ta, có ta ở đây, nó sẽ không quấy phá.”
Cố Khinh La nói xong, đã giơ tay.
Đằng Xà vừa mới rời giường, rõ ràng tâm tình không tốt lắm đang tìm xung quanh mục tiêu có thể xả giận, sau khi nhìn thấy Cố Khinh La, ánh mắt lại chợt dịu dàng xuống.
Nó hướng về Cố Khinh La tới gần.
Khổng lồ trăm trượng, nó thậm chí không cần di động, chỉ là đem thân thể duỗi ra, đã tựa vào bên người Cố Khinh La, nhân tiện liếc Tô Trầm một cái.
“Hắn là bạn của ta, ngươi không thể bắt nạt hắn nha.” Cố Khinh La vỗ vỗ đầu Đằng Xà nói.
Trong lỗ mũi con Đằng Xà này toát ra khí lạnh khinh thường.
Mỗi một yêu thú đều có trí tuệ, chúng nó có thể nghe hiểu tiếng người, khác nhau chỉ ở có muốn nghe không.
Con Đằng Xà này đối với Cố Khinh La hiển nhiên là nguyện ý chiếu cố, cho nên nó thu hồi đầu, hướng về một chỗ khác bơi đi.
“Đằng Xà? Thủ hộ thú?” Tô Trầm lẩm bẩm: “Là vì huyết mạch sao?”
“Có một bộ phận.” Cố Khinh La trả lời: “Nhưng càng nhiều, là vì ở chung cùng thuần dưỡng lâu dài.”
“Thuần dưỡng?” Nghe được từ này, Tô Trầm ý thức được cái gì: “Đây là nguyên nhân vì sao ngươi sẽ ở Lâm gia?”
“Đúng vậy.” Cố Khinh La gật đầu: “Đằng Xà kiệt ngạo bất tuân, lại có trí lực, càng có thú tộc yêu hoàng làm kêu gọi viễn cổ, cho dù có huyết mạch liên hệ cũng sẽ không dễ dàng phục ai. Lâm gia có một thứ, cực có lợi đối với thuần phục thú loại, cho nên ta phụng mệnh trong tộc, hợp tác với Lâm gia, thuần hóa Đằng Xà.”
“Xem ra, các ngươi đã thành công.” Tô Trầm nói.
Con Đằng Xà kia đối với Cố Khinh La nói gì nghe nấy, nói lên thuần hóa thuận lợi.
Cố Khinh La lại lắc đầu nói: “Còn kém xa lắm. Lam Dạ bây giờ tuy nghe lệnh từ ta, nhưng cũng chỉ giới hạn trong mệnh lệnh bình thường. Một khi là các mệnh lệnh có nguy hiểm, nó còn có thể nghe theo hay không phải xem tâm tình nó. Huống chi cho dù ta có thể sử dụng nó như cánh tay cũng vô dụng, gia tộc cần không phải là thủ hộ thú của một người, mà là toàn bộ gia tộc... Nó cần thần phục không phải ta, mà là toàn bộ Cố gia.”
Khi nói đến một đoạn sau, giọng tiểu cô nương đặc biệt trầm thấp, giọng điệu trầm trọng, lại tự thuật rõ ràng, khái niệm rõ ràng. Hiển nhiên những lời này không phải nàng nghĩ ra, chỉ là hàng ngày bị hun đúc cùng giáo dục, khiến nàng lấy nhu cầu của gia tộc làm nhiệm vụ của mình.
“Tổ tiên hướng hậu nhân cúi đầu? Vậy không quá dễ dàng.” Tô Trầm không khỏi nói.
Cố Khinh La kinh ngạc nhìn Tô Trầm một cái.
Tô Trầm nói không sai, hướng Cố Khinh La cúi đầu dễ, hướng Cố gia cúi đầu không dễ.
Nguyên nhân trong đó là ở, huyết mạch Cố gia đến từ Đằng Xà.
Điều này nói từ trên ý nghĩa nào đó, Đằng Xà tương đương là tổ tiên Cố gia. Mà nói độ tinh khiết của huyết mạch, Cố gia càng không thể so sánh được với tổ tiên Đằng Xà.
Hướng cá nhân cúi đầu, cần có thể chỉ là cảm tình cá nhân, hướng gia tộc cúi đầu, vậy tương đương với tổ tiên hướng vãn bối cúi đầu, thuần huyết hướng tạp huyết cúi đầu, điều này sao có khả năng?
May mắn là, yêu thú tuy có trí lực, lại ít nhất không giới hạn rõ ràng giống nhân loại, càng không có chút cảm giác vinh dự. Không thần phục gút mắc ở chỗ huyết mạch mạnh yếu, không có nửa điểm quan hệ với thể diện, cho nên hàng phục yêu thú cũng không phải không có khả năng.
Ở trong lịch sử Nhân tộc, còn từng có không ít câu chuyện yêu thú hàng phục, mỗi một cái đều truyền lưu như truyền thuyết.
Đương nhiên, có thể làm truyền thuyết, ý tứ trái lại chính là tỷ lệ thành công của loại chuyện này ít đến đáng thương.