Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 143: Chương 143: Mê Điệp ( Trung)




Tô Trầm lui nhanh, khởi động Yên Xà Bộ, đồng thời không ngừng chém ra lôi minh đao kình, trong đao thương va chạm, phát ra tiếng thanh thúy. Nương thế lui về phía sau liên tục giảm bớt lực, dù là như thế, cũng là liên tục lui mấy chục trượng mới chính thức hoàn toàn dời đi hết lực lượng một thương đó.

Đồng thời Phan Việt cũng vung kiếm mà lên, hắn vốn là huyết mạch quý tộc, thực lực không tệ, chỉ là lúc trước bị giết tới mức sợ, không còn khí thế. Bây giờ sau khi bị Kim Linh Nhi khống chế, sự sợ sệt diệt hết, ngược lại có thể thật sự phát huy ra thực lực của mình, Tước Linh Nhận không ngừng đâm, ở trong không khí phát ra tiếng nổ vang đứt quãng, kiếm pháp nhìn như nhẹ nhàng lại thầm giấu sát khí hung ác, một khi trúng kiếm, sẽ lập tức tê liệt chiến lực.

Hai người vừa liên thủ tiến công, ép Tô Trầm cũng phải nghiêm túc hẳn lên.

Cùng lúc thân hình như khói bay, không ngừng vung chém ra đao kình hung ác, chỉ nghe từng tiếng sấm nổ vang lên, luồng khí cương mãnh ở không trung quấy động gió mây, không ngừng nổ tung.

Lôi Âm Đao của Tô Trầm rốt cuộc đạt tới mức tiểu thành, mỗi một lần ra tay, đều có lôi minh bạo kình thúc giục, giống như tia sét trên không trung, tuy uy lực còn không phải dữ dội lắm, lại thắng ở mau lẹ, chỉ trong phút chốc đã có mấy chục cái âm lôi chôn ở trong đó. Phan Việt và thiếu niên giáp bạc lao thẳng tới, kích phát vô số âm lôi, chỉ nghe tiếng nổ vang ầm ầm liên tục, thiếu niên giáp bạc kia còn tốt, Phan Việt lại bị nổ khiến mình đầy thương tích.

Kim Linh Nhi xem mà trong mắt liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị: “Kỳ quái, sao bộ pháp hắn dùng giống Yên Xà Bộ của Đằng Xà Cố gia, pháp âm lôi này thủ lại giống tuyệt kỹ của Lôi Linh Bạch gia, tiểu tử này là ai? Thế mà nắm giữ tuyệt học của hai gia tộc?”

Cô gái này kiến thức vậy mà rất uyên bác, ngay cả Yên Xà Bộ của Cố gia cũng nhận ra.

Thời khắc này Tô Trầm lấy một chọi hai, lại hoàn toàn không sợ, hắn nhìn qua là đang bị hai người đè đánh, nhưng kết cấu không loạn chút nào, ở trong quá trình không ngừng lui về phía sau không ngừng chế tạo ra âm lôi phục kích, lại thường thường kẹp lấy Bạo Liệt Hỏa Điểu cho phản kích. Trái lại thiếu niên giáp bạc kia tuy thực lực cường hãn, thần trí lại bị người ta khống chế, dẫn tới cách chiến đấu khô khan, ứng biến không đủ. Phan Việt càng là hai chân có vết thương, tuy khôi phục dũng khí chiến đấu, lại mất đi trí tuệ chiến đấu, chiến lực chỉ mạnh hơn thí sinh bình thường một chút.

Dẫn tới kết quả chính là hai người liên thủ, tuy chiếm ưu thế trường hợp, thực ra luôn chịu thiệt, nhắm chừng đánh tiếp, sẽ bị Tô Trầm mài chết tươi.

Kim Linh Nhi nhìn mà đôi mắt phát sáng: “Quả nhiên có mấy chiêu, đồng thời đối mặt hai tên huyết mạch quý tộc, thế mà còn có thể đánh có thanh có sắc, thận trọng, không chỉ có nguyên kỹ cường đại, còn có trí tuệ chiến đấu xuất sắc. Nhưng đáng tiếc...”

Nàng cười lên ha ha: “Đáng tiếc ngươi đối mặt không phải hai tên huyết mạch quý tộc, mà là ba người đó!”

Nói xong nàng nhìn về phía Tô Trầm, trong mắt dần hiện ra sắc thái thần dị.

Không ngừng vận chuyển bộ pháp, nhìn như mạo hiểm, thực ra tất cả đều ở trong sự nắm giữ.

Tô Trầm chiến đấu cuốn lấy hai người, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, vậy mà không hiểu sao choáng váng một phen.

Lúc này hắn vừa đỡ thương thép ròng của thiếu niên giáp bạc, đang muốn né tránh Ảm Diệt Kiếm, một lần choáng váng này dẫn tới tốc độ của hắn hơi chậm đi, Ảm Diệt Kiếm đã đâm tới. Dưới tình thế cấp bách, Tô Trầm cứng rắn chống lại cảm giác choáng váng kia đem thân thể uốn éo, lưỡi kiếm từ bên hông hắn lướt qua, mang theo một mảng hoa máu.

Tuy chỉ là vết thương nhẹ, lại thấy vết thương đó chợt nổ tung, hình thành một vết thương dữ tợn, vết thương bị cắt vốn bé nhỏ không đáng kể, chịu một đòn Ảm Diệt Kiếm, lập tức biến thành vết thương nhẹ.

Tô Trầm lui tiếp, nhìn về phía Kim Linh Nhi, chỉ thấy nàng đối diện mình cười duyên không thôi, trong đôi mắt ẩn chứa tia sáng kỳ dị, Tô Trầm chỉ nhìn nhau với cô ta, liền cảm thấy sự choáng váng càng mãnh liệt hơn.

Trong lòng biết không ổn, vội vàng cúi đầu không nhìn nàng nữa, dù là như thế, nụ cười nhiếp hồn người kia vẫn như cũ không ngừng hiện lên ở đáy lòng hắn, cũng có tiếng cười loáng thoáng không ngừng bồi hồi bên tai, ảnh hưởng tâm tình cùng phán đoán của hắn.

Ảo thuật!

Khác với Lê, ảo thuật của Kim Linh Nhi càng nhập lòng người hơn, chuyên xuống tay đối với thần trí.

Thời khắc này thấy Tô Trầm bị thương, Kim Linh Nhi cười nói: “Thế mà nhanh vậy đã khôi phục lại, thật đáng tiếc... Vậy tiếp tục thử cái này chút đi.”

Nàng nói xong khẽ quay người, thân thể đã nhẹ nhàng lên không trung, y phục rực rỡ chuyển động dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra ánh sáng màu sắc mê ly, nhìn lướt qua thật sự giống con bướm sặc sỡ.

Tiếp theo Kim Linh Nhi vung tay lên, một làn gió mang theo mùi thơm lạ lùng chợt hiện ra, cuốn về phía Tô Trầm.

Nếu là người quen thuộc nàng ở đây, nhất định sẽ kinh hô ra tiếng, Kim Linh Nhi thế mà đem Ngọc Lộ Hương của mình cũng dùng đến rồi.

Hai chữ Mê Điệp, như Độc Ngô, thật ra cũng đại biểu cho hai loại hàm nghĩa. Trước mê, đại biểu uy lực ảo thuật, khống chế thần trí người ta. Sau chữ Điệp, thì đại biểu cho Ngọc Lộ Hương.

Kim Linh Nhi nhìn như tùy ý, thật ra đã đem lá bài tẩy của bản thân cũng lấy ra rồi.

Ngọc Lộ Hương thổi, hướng thẳng tới Tô Trầm.

Tô Trầm không biết mùi thơm này có tác dụng gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết không dễ đối phó.

Hai tay liên tục vỗ, lôi âm chấn động nổ tung, đem làn gió thơm cũng chấn động ra bên ngoài.

Không ngờ làn gió thơm này lại không phải nhằm vào hắn, tốn công hắn ra tay một lượt, lại thấy thiếu niên giáp bạc cùng Phan Việt đồng thời hít một ngụm, toàn thân lập tức tinh thần toả sáng.

Thiếu niên giáp bạc kia hướng Tô Trầm đâm tới một nhát thương, thương đi như rồng vẫy đuôi, mang thanh thế kinh người.

Tô Trầm đưa ngang đao cản, chỉ cảm thấy một thương này lực lượng lớn vô cùng, mình thế mà không thể chống đỡ được, gạt ra lưỡi đao, chọc một thương ở trên thân Tô Trầm, chỉ một đòn đã đem vòng bảo hộ của Tô Trầm phá tan. Đồng thời Ảm Diệt Kiếm của Phan Việt lại tới, tốc độ thế mà so với trước đó còn nhanh hơn gấp đôi, Tô Trầm tránh không nổi nữa, chỉ có thể đem Tinh Thần Chi Nhãn đã sớm ngưng tụ sẵn phóng ra.

Thứ đó vốn là hắn chuẩn bị lao tới đánh lén Kim Linh Nhi, vừa rồi hắn nhìn như chuyên tâm chiến đấu bám trụ, thật ra vẫn luôn tìm cơ hội đối phó Kim Linh Nhi, lại ở lúc này bị một kiếm của Phan Việt ép tới mức phải dùng sớm.

Phan Việt khựng lại, Tô Trầm thân như khói nhẹ tung bay, lúc này mới vừa vặn tránh thoát hai người cường công, trong lòng cũng chấn động không thôi.

Thì ra làn gió thơm này không phải khí độc, mà là thứ có thể tăng lên chiến lực của người ta.

Sớm biết như vậy mình sẽ không từ chối, mà là hung hăng hít một ngụm.

Không, không đúng, sự tình khẳng định không đơn giản như vậy.

Nếu là như vậy, Ngọc Lộ Hương kia chẳng phải là chỉ có thể đối phó những ai không chuẩn bị, người có chuẩn bị hoàn toàn có thể tranh nhau hít.

Cho nên...

Tô Trầm nhìn Phan Việt cùng thiếu niên giáp bạc, chỉ thấy hai người càng thêm cuồng nhiệt.

Trong lòng khẽ động, đã có tính toán.

Chỉ sợ bản thân Ngọc Lộ Hương này cũng có hiệu quả ảnh hưởng thần trí, nếu ai cho rằng là thứ tốt đi cướp, thì ngược lại mắc bẫy của đối phương.

Lại nhìn Kim Linh Nhi, từ không trung bay xuống.

Tô Trầm chưa hút vào Ngọc Lộ Hương, nàng cũng không thất vọng, chỉ là cười duyên thổi ra một hơi.

Vì thế làn gió thơm thổi quét, trước mắt Tô Trầm đã là ảo giác nảy sinh rậm rạp, thế mà nhìn thấy có vô số Phan Việt cùng thiếu niên giáp bạc hướng mình đánh tới, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết người nào là thật người nào là giả.

Ngọc Lộ Hương này không phải độc, cũng không phải thuốc, mà là một loại huyết mạch nguyên chất, có thể ở sau khi phóng ra ngoài tiếp tục tiếp nhận người có được huyết mạch khống chế, chẳng những có thể hút tâm hồn người, kích phát chiến lực, còn có thể ký thác huyễn niệm, sinh ra vạn vật, quả nhiên là diệu dụng vô song. Kim Linh Nhi tuổi còn nhỏ, còn chưa thể thật sự phát huy tác dụng của nó, nếu không cả chiến trường đều ở dưới ảo thuật của nàng ảnh hưởng, hư thật khó phân biệt, thật giả không phân, uy lực mới thật sự cường hãn.

Mặc dù là như bây giờ, Tô Trầm cũng cảm thấy khó có thể đối phó.

Hắn nhìn về phía Kim Linh Nhi.

Đột nhiên mở miệng: “Ta từng gặp Độc Ngô Khổng Thân, độc của hắn rất lợi hại.”

Kim Linh Nhi sửng sốt, không biết hắn vì sao nói điều này.

Tô Trầm tiếp tục nói: “Nhưng hắn đã thua; ta từng gặp một kẻ phi thường am hiểu đánh đêm, ở trong đêm đen chiến đấu hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, nhưng hắn cũng đã thua; ta còn từng gặp một thí sinh sở trường về hàn lưu công kích, nguyên kỹ của gã thậm chí có thể trực tiếp bài trừ nguyên kỹ của đối thủ, gã cũng đã thua. Bọn hắn sở dĩ sẽ thất bại là bởi vì nguyên kỹ của bọn hắn tuy mạnh, còn chưa phải vô địch, bọn hắn có cực hạn của bản thân.”

Sắc mặt Kim Linh Nhi hơi ngưng trọng, nàng nhìn Tô Trầm, Tô Trầm tiếp tục nói: “Ảo thuật của ngươi rất lợi hại, có thể khống chế người khác để ngươi sử dụng, trên lý luận chỉ cần khống chế một cường giả, ngươi liền vô địch rồi. Nhưng ngươi chưa, ngươi vừa rồi khi nhắc tới Cơ Hàn Yến, nói ‘Không có ai sẽ ngốc nghếch đến khiêu khích nữ nhân điên kia’, điều này ý nghĩa cái gì? Ngươi không khống chế được cô ta, đúng không? Ngươi đã không khống chế được cô ta, ngươi cũng không khống chế được tồn tại như Trương Thánh An, Chung Đỉnh. Đây là cực hạn nguyên kỹ của ngươi? Ngươi không khống chế được ai thực lực mạnh hơn so với chính mình.”

Trên mặt Kim Linh Nhi hiện lên sự khinh thường: “Đây là ngươi đánh đến bây giờ phát hiện sao? Đúng lại như thế nào, có thể đối phó ngươi là đủ rồi.”

“Không! Không phải như thế!” Nhìn thấy Kim Linh Nhi thừa nhận, Tô Trầm lại đột nhiên lắc đầu: “Ảo thuật khống chế không phải lấy thực lực làm tiêu chuẩn, mà hẳn là ý chí!”

Trên mặt Kim Linh Nhi rốt cuộc hiện ra một tia kinh ngạc.

Tô Trầm mỉm cười: “Xem ra lần này ta nói đúng rồi.”

“Vậy thì sao? Biết cái này rồi đối với ngươi có trợ giúp gì sao?” Kim Linh Nhi thổi làn gió thơm, ảo giác ngưng tụ tiếp, yểm hộ Phan Việt thiếu niên giáp bạc xung phong tới.

Tô Trầm toàn lực chống đỡ, ngoài miệng lại vẫn nói: “Ta còn chưa nói xong. Khi ngươi tới, chỉ dẫn theo một người, bây giờ lại đồng thời khống chế hai người hướng ta ra tay. Nếu nguyên kỹ của ngươi cường đại như vậy, vì sao ngươi không sớm khống chế nhiều một chút? Ta là nói, đã hai ngày rồi, nếu ngươi muốn, ngươi hoàn toàn có thể khống chế thêm vài người bán mạng cho ngươi. Nhưng ngươi chưa, ngươi chỉ dẫn theo một người, đây là vì sao? Còn có vừa rồi giao thủ, ngươi trước khống chế hai người ra tay ước lượng ta, sau đó lại khống chế Phan Việt. Nếu ngươi không phải ngu như vậy, vì sao không đồng thời khống chế bốn người cùng nhau hướng ta ra tay? Thậm chí bây giờ hai người kia cũng còn nằm ở trên mặt đất. Chỉ cần đánh thức bọn hắn, cùng nhau ra tay với ta, lấy năm đánh một, ta nhất định thất bại không thể nghi ngờ, vì sao ngươi không làm như vậy?”

Kim Linh Nhi rốt cuộc biến sắc.

Tô Trầm cười nói: “Bởi vì cũng có tiêu hao, đúng không? Ngươi có thể khống chế nhiều mục tiêu, nhưng khống chế thêm mỗi một người, gánh nặng đối với ngươi đều sẽ tăng thêm. Cho nên ngươi trường kỳ giữ lại khống chế một người bán mạng cho ngươi, chỉ ở lúc chiến đấu mới lâm thời tăng thêm một hai người. Cho nên, ta thật ra không cần thiết liều mạng với ngươi. Chỉ cần kiên trì tín niệm, ngươi sẽ không khống chế được ta. Mà ta chỉ cần nghiến răng đánh tiếp, cho dù không thắng được, kéo cũng có thể đem ngươi kéo đổ, ta nói không sai chứ?”

“Đáng chết!” Kim Linh Nhi rốt cuộc hoảng hốt rồi.

Tô Trầm nói không sai, đây chính là điểm yếu lớn nhất của Kim Linh Nhi. Nàng mặc dù có nguyên kỹ khống chế cường đại, sử dụng người khác bán mạng cho mình, nhưng một không thể khống chế người ý chí cường đại, hai không thể khống chế quá nhiều mục tiêu. Khống chế thần trí người khác mỗi giờ mỗi khắc đều đang tiêu hao nguyên lực của nàng, hơn nữa sẽ theo số người cùng ý chí phản kháng tăng lên mà gấp bội. Nếu không phải như thế, chỉ bằng một chiêu này nàng đã sớm vô địch —— chỉ cần đem Cơ Hàn Yến, Chung Đỉnh, Trương Thánh An khống chế, ai có thể chiến nàng?

Nhưng Tô Trầm lại liếc một cái nhìn ra sơ hở trong nguyên kỹ của nàng.

Tiêu hao, kiên trì, chỉ cần chống đỡ tiếp, thì có thể thắng.

Không chỉ có thế, Tô Trầm thậm chí còn dùng lời lẽ châm ngòi.

Hắn quát khẽ: “Phan Việt, còn không tỉnh lại, chẳng lẽ thật muốn bị người khác khống chế cả đời sao?”

Ánh mắt Phan Việt một mảng mê ly, ý thức phản kháng trong đầu bắt đầu tăng mạnh.

“Không xong.” Kim Linh Nhi chấn động, vội tăng mạnh khống chế đối với Phan Việt, chỉ là kể từ đó, tiêu hao càng tăng thêm.

Hai tên vô dụng khốn kiếp, sao còn không mau giải quyết đối thủ một chút.

Kim Linh Nhi tức giận mắng to.

Nhưng lúc này Tô Trầm đem toàn bộ khí lực đều dùng ở trên trốn chạy, Yên Xà Bộ vận dụng đến mức tận cùng, ngay cả đánh trả cũng không, quyết định chủ ý chỉ có kéo chân.

Sắc mặt Kim Linh Nhi càng thêm khó coi: “Khốn kiếp, cho rằng bằng vào chiêu này có thể đối phó ta sao? Mặc dù không cần ảo thuật, Mê Điệp Kim gia cũng không phải dễ chọc.”

Trong tay nàng có thêm một thanh trường kiếm, nhanh nhẹn bay về phía Tô Trầm, một kiếm đâm ra ngàn vạn hào quang, thật sự là thân như khói bay kiếm như tuyết, trực diệu Quảng Hàn đâm Thiềm cung.

Ba đại huyết mạch cao thủ đồng thời phát uy, thương phong kiếm ảnh đan ra hàng rào kinh người nhất.

Đối mặt con nước lớn thương kiếm khủng bố này, Tô Trầm chỉ có lui.

Vừa lui, còn vừa từ trong nhẫn lấy ra đồ vật không ngừng chọi về phía đối thủ. Mấy thứ này lung tung cái gì cũng có, có nồi niêu xoong chảo ăn cơm dùng, cũng có sau khi giết chết hung thú đạt được da thú xương thú, thậm chí còn có một số chai lọ cùng bầu rượu kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.