Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 141: Chương 141: Một Đêm Đuổi Theo Hung Thủ




Chỉ là chạy, Phan Việt lại cảm thấy phía sau khác thường.

Một bóng người quen thuộc xuất hiện ở phương xa.

Tô Trầm!

Tuy đối phương đeo mặt nạ, Phan Việt vẫn nhận ra đến.

Hắn sợ tới mức gan mật đều vỡ, điên cuồng chạy về phía trước.

Tô Trầm ở phía sau không nhanh không chậm đuổi theo.

Hắn bây giờ còn sót độc chưa tan, tạm thời tốc độ còn chưa thể nâng lên, nhưng chỉ cần dọc đường đuổi theo như vậy, liền luôn có thể đuổi kịp Phan Việt.

Tối nay ánh trăng rất tốt, tốt đến mức hắn có thể nhìn thấy rõ ràng Phan Việt, nhìn thấy bóng lưng gã chật vật chạy trốn.

Hắn sải bước đuổi theo.

Khổng Thân hắn có thể tha, nhưng Phan Việt thì không được.

Gã phải chết!

Mặc dù cố gắng chạy như thế nào nữa, khoảng cách của Phan Việt cùng Tô Trầm vẫn không ngừng rút ngắn.

Trong lòng Phan Việt hoảng sợ, rốt cuộc lại một lần nữa kêu to lên: “Cứu mạng! Cứu mạng! Có kẻ giết người!”

Ba bóng đen từ trong rừng lao ra.

Phan Việt hô to: “Ta là con em Phan gia Tùng Lâm thành, có người ở phía sau đuổi giết ta, ngọc bài của ta bị người phía sau đoạt đi rồi, không có điểm có thể cho các ngươi. Giúp ta, ngày sau chắc chắn hậu báo!”

Ba người kia nhìn Phan Việt một cái, xác nhận trên thân gã không có nhịp đập ngọc bài, lướt qua gã chạy thẳng hướng Tô Trầm.

Tô Trầm giương giọng nói: “Người này đã giết hơn mười tên thí sinh.”

“Không phải, là hắn, là hắn giết người!” Phan Việt điên cuồng quát to.

Ba người nhìn nhìn nhau, cùng nhau hướng Tô Trầm lao tới, xem ra là lựa chọn tin tưởng Phan Việt.

Cũng có thể chỉ là chú ý điểm số.

Đáng chết!

Tô Trầm tăng tốc phóng đi, ba người đã đón đầu.

“Cút ngay!” Tô Trầm nâng tay một con chim lửa bay đi, đánh trúng trên vòng bảo hộ một thí sinh, lập tức đem gã đánh bay ra ngoài. Hai người khác chia trái phải đánh tới, Tô Trầm đoạn đao liên trảm, từng dải đao quang màu xanh mang theo khí thế vô cùng sắc bén đánh về phía đối thủ.

Hai thí sinh kia cũng không phải dễ chơi, ra tay đánh trả. Tô Trầm không có ý ham chiến, liên tục ném ra hai cái bầu rượu, trực tiếp đem hai người nổ bay.

Thu điểm, tiếp tục đuổi theo.

Phan Việt đã lao vào trong rừng, còn đang hô to: “Có người giết đến đây rồi, giết đến đây rồi!”

Gã vừa chạy vừa la lên, rất nhanh lại có hai thí sinh bị tiếng của gã hấp dẫn, lao về phía Tô Trầm.

Tô Trầm cũng đã hoàn toàn nổi giận, quát: “Cút ngay!”

Khẽ nâng tay, hai con chim lửa đã hướng hai người đánh tới, hai thí sinh kia ngất ngay lập tức.

Tô Trầm thu điểm xong rồi đuổi tiếp.

Người ta ở lúc sống chết luôn có thể kích phát ra lực lượng kinh người.

Phan Việt chính là như thế.

Rõ ràng hai chân đều bị thương, nhưng giờ khắc này lại chạy cực nhanh. Hơn nữa gã giống như tìm được phương pháp, chuyên môn chạy hướng nơi có người, vừa chạy còn vừa hô, ta không có điểm, điểm đều ở trong tay người phía sau, hoặc là có tên điên giết người vân vân, tóm lại vì sống sót, gã lời gì cũng dám nói, dối trá thế nào cũng dám nhảm nhí.

Một lại một thí sinh cứ như vậy bị Phan Việt đưa tới, lại bị lừa dối đi tìm Tô Trầm gây sự.

Tô Trầm đã dần dần không có sức giải thích, nổi hung, dứt khoát cứ như vậy đánh qua.

Chỉ cần gặp được thí sinh đều không nói lời thừa, đi lên sẽ là một đòn Bạo Liệt Hỏa Điểu, đánh bất tỉnh, thu điểm.

Nếu gặp được kẻ thực lực mạnh, thì trực tiếp một đòn Bạo Liệt Hỏa Điểu thêm hai bầu rượu phát nổ, một hơi ba lần nổ liên tục, mặc kệ ngươi cao thủ cường thủ gì cũng bị đánh ngã.

Tô Trầm như một con voi Ma-mút khổng lồ lao thẳng về phía trước, cả quãng đường đuổi theo Phan Việt nghiền áp.

Lượng lớn chiến đấu khiến nguyên lực tiêu hao của Tô Trầm kịch liệt tăng lên.

Nhưng khối thượng phẩm nguyên thạch kia lại khiến Tô Trầm có thể bù lại nguyên lực tiêu hao.

Sau khi lại một lần nữa đánh ngã hai thí sinh đui mù, Tô Trầm lặng lẽ lấy ra khối thượng phẩm nguyên thạch kia, hấp thụ nguyên lực bên trong. Rất nhanh nguyên lực tiêu hao liền khôi phục đầy, thu hồi nguyên thạch, lại bắt đầu tiếp tục không biết mệt mỏi đuổi giết Phan Việt.

Hai người cứ như vậy một đuổi một chạy, thế mà đuổi một đêm.

Một đêm này, Phan Việt mang theo Tô Trầm chạy mãi, cũng không biết lừa gạt bao nhiêu thí sinh chắn tai họa cho gã, một lại một thí sinh cứ như vậy ngã ở trên đường đào vong của Phan Việt, ngã ở trong tay Tô Trầm.

Điểm của Tô Trầm càng tăng vọt như thủy triều.

Vô luận Tô Trầm hay là Phan Việt, giờ này khắc này, hành vi của bọn họ đã khiến một đám quần chúng trên đài cao xem trợn mắt há hốc mồm.

Tô Trầm vốn xếp hạng năm mươi sáu, ở sau khi giải tán với Vương Đấu Sơn, thứ tự chẳng những chưa giảm xuống, ngược lại bắt đầu điên cuồng tăng lên.

Không chỉ có thế, càng là đuổi giết một huyết mạch quý tộc, dọc đường càng là thế như chẻ tre, gặp người đánh người, gặp thú diệt thú, thế mà không một ai có thể cản trở hắn được chút nào.

Cái này thật ra không phải nói thực lực Tô Trầm đã hoành hành vô địch, trừ tổ hợp Bạo Liệt Hỏa Điểu thêm bầu rượu phát nổ thật sự cường đại, còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là sau khi trải qua ban ngày khổ chiến, rất nhiều thí sinh cường đại cũng tiêu hao nhiều, trừ phi là sở trường đánh đêm, nếu không ban đêm chính là thời gian nghỉ ngơi, nhân cơ hội khôi phục thể lực nguyên lực.

Tô Trầm lại bởi vì có nguyên thạch, hoàn toàn không cần nghỉ ngơi khôi phục, lại sở trường chiến đấu ban đêm, kết quả chính là đi suốt quãng đường, thế mà không có ai địch nổi hắn, trực tiếp cả quãng đường nghiền ép đi qua.

Chỉ một đêm thời gian, đã có gần trăm thí sinh bị hắn đánh ngã, trong lúc nhất thời mỗi người kinh hãi, không biết từ đâu toát ra một cao thủ như vậy.

Lượng lớn điểm mang đến nhịp đập ngọc bài khổng lồ kinh người, khiến rất nhiều thí sinh chỉ là tới gần cũng cảm thấy sợ.

Lúc này đã có rất ít người muốn trêu vào Tô Trầm.

Nhưng Tô Trầm lại đánh ra tính tình, dứt khoát mặc kệ đối thủ, gặp ai sẽ là một đòn Bạo Liệt Hỏa Điểu đánh tới.

Cứ như vậy dọc đường đuổi giết, bất tri bất giác, trời đã sáng choang, mà điểm của Tô Trầm cũng từ một trăm mười hai điểm, hạng năm mươi sáu, tăng lên thẳng tắp tới ba trăm bốn mươi lăm điểm, hạng mười hai.

Quy củ trường thi, ở trước khi khảo hạch chấm dứt, là sẽ không để cho các thí sinh biết thứ tự của mình, nhưng chỉ nhìn số điểm này, Tô Trầm cũng biết thứ tự của mình khẳng định không thấp được.

Hắn không biết mình đã tiến vào tầm nhìn của mọi người, nhưng cho dù đã biết cũng không sao cả.

Vù! Vù!

Hai bóng người một trước một sau, xuyên qua cánh đồng bát ngát, xuyên qua rừng rậm, xuyên qua dòng suối nhỏ, xuyên qua dãy núi, cứ như vậy ngươi đuổi ta chạy, cứ như vậy ngươi trốn ta giết.

Từ đêm tối đuổi tới ban ngày.

Khi bầu trời sáng lên mảng ánh rạng đông đầu tiên, Tô Trầm lúc này mới phát hiện thì ra đã trôi qua một đêm.

Trời đã sáng choang, Phan Việt lại còn như một con thỏ ương ngạnh, vẫn đang chạy.

“Đừng đuổi nữa!” Phan Việt điên cuồng hô to: “Ngươi con mẹ nó có còn để yên hay không!”

Gã cũng sắp khóc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.