Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 52: Chương 52: Mua Bán (Hạ)




Lý Thứ nghe có chút choáng, không rõ Tô Trầm không quan tâm quặng, lại quan tâm người làm gì.

Nhưng Lý Thứ này thật sự có vài phần bản lãnh, tuy vấn đề của Tô Trầm có chút xảo quyệt, hắn chung quy vẫn có thể trả lời ra đại bộ phận:

“Bẩm đại nhân, Phỉ Thúy trước mắt có khoảng năm trăm đến sáu trăm người. Trong đó nguyên sĩ ba mươi hai người, ồ, tính cả ngài là ba mươi ba người. Thợ săn cùng võ giả hơn bốn trăm người, còn lại đều là người thường, đến nơi đây thử thời vận.”

“Các nguyên sĩ đó tu vi thế nào?”

“Cụ thể không quá rõ, nhưng nguyên sĩ cường đại nhất nơi này tổng cộng có ba, phân biệt là Tử Lan Kiếm Khách, Tinh Hồng Ma Châm Thường Diệp cùng Thủy Tiên Chu Vũ Nương. Ba người này phân biệt chiếm cứ ba điểm quặng sản lượng nhiều nhất Phỉ Thúy cốc, nghe nói đều là cái gì nguyên sĩ Phí Huyết cảnh. Tử Lan Kiếm Khách có chút quái gở, cũng chỉ một mình hắn, không thích nói chuyện. Hai vị đại nhân Tinh Hồng Ma Châm cùng Thủy Tiên lại là đều tụ tập một ít người đào quặng cho họ, trước mắt hai đám người này thế lực lớn nhất, nhưng hình như không quá hợp nhau.”

Tô Trầm rốt cuộc có chút nhìn với cặp mắt khác xưa đối với Lý Thứ, có thể trước chuyện sưu tập được nhiều tin tức vậy, có thể thấy được Lý Thứ quả nhiên là người có đầu óc.

Kế tiếp Tô Trầm lại hỏi mấy vấn đề, nhưng đều là tình huống về người đào quặng trong Phỉ Thúy cốc này, đối với bản thân quặng Tinh Ngân lại là hoàn toàn không có hứng thú.

Vừa nghe, Tô Trầm còn vừa cầm bút ghi trên giấy.

Đợi tới sau khi tìm hiểu được kha khá, Tô Trầm đưa cho Lý Thứ một tờ giấy nói: “Kế tiếp ta cần rời khỏi vài ngày, ta muốn ngươi ở lúc ta không có mặt làm tốt một sự kiện.”

Lý Thứ tiếp nhận nhìn qua, trên đó rõ ràng vẽ một cái nhà gỗ, xem bối cảnh lại là ở trong Phỉ Thúy cốc.

“Đại nhân muốn ta dựng một căn phòng?” Lý Thứ hiểu được, buột mồm.

“Đúng, dựa theo yêu cầu trên bản vẽ dựng một căn nhà gỗ cho ta. Ngươi có năm ngày thời gian, nhân thủ ngươi tự tìm, đây là tiền.” Tô Trầm thuận tay đưa cho Lý Thứ mười lượng vàng.

Hắn không lo Lý Thứ sẽ cầm tiền chạy trốn, không ai dám xù nợ nguyên khí sĩ.

“Nhưng mà đại nhân, ngài đến nơi đây, không thu thập Tinh Ngân, lại dựng nhà gỗ... Đây là vì sao?” Lý Thứ khó hiểu.

“Ta không tính đi thu thập Tinh Ngân.” Tô Trầm trả lời: “Ta chỉ là tính ở đây mở quán rượu cùng tiệm tạp hoá, làm chút mua bán.”

“Buôn bán? Quán rượu cùng tiệm tạp hoá?” Lý Thứ há hốc mồm.

“Đúng.” Tô Trầm trả lời: “Bán rượu, bán thịt hung thú, bán cuốc đào quặng, bán tất cả đồ dùng sinh hoạt cần, nồi niêu xoong chảo... Nhiều người như vậy ở đây tìm Tinh Ngân, cũng cần sống chứ? Một ngày hai ngày có thể thông qua, dài ngày, thì khổ sở. Không có ai cung cấp phục vụ cho bọn họ, vậy ta đến. Ngoài ra...”

Tô Trầm tạm dừng một chút, nói: “Chúng ta còn có thể thu về Tinh Ngân. Những kẻ có được Tinh Ngân lại sợ bị người ta biết đến, nếu không muốn bị người ta đoạt đi, thì bán cho ta, đổi thành mọi thứ sinh hoạt cần, cũng là lựa chọn không tệ.”

Tin tức Phỉ Thúy cốc xuất hiện Tinh Ngân, giống như ôn dịch truyền lưu ở vùng Thâm Hồng sơn mạch, cũng bởi vậy đưa tới vô số người khát vọng phát tài.

Khát vọng đối với tài phú còn hơn sợ hãi đối với tử vong, khiến những người này vượt núi cao, lội sông, xuyên qua rừng rậm, ở dưới hung thú uy hiếp đến nơi đây, khát vọng truyền kỳ một đêm phất nhanh.

Nhưng vận mệnh lại không bởi vậy để mắt bọn họ.

Đại đa số mọi người, chết ở trên sơn đạo đi thông tài phú này, số ít người sống sót, ở sau khi đi vào ý đồ thông qua vất vả cần cù cố gắng tìm được tài phú, trong những người này lại có đại bộ phận sẽ ở sau khi dùng hết tiền vốn thất vọng mà về. Số ít người may mắn sẽ tìm được Tinh Ngân, nhưng trong bọn họ lại có đại bộ phận căn bản không có cơ hội giữ được tài phú của mình, đã bị các loại người cậy mạnh cướp đi.

Chỉ có số cực ít người, có thể ở sau khi có được Tinh Ngân lại bình yên về nhà.

Thật sự có thể ở trong bữa tiệc thịnh soạn đào quặng này đạt được lợi ích, đã định sẵn chỉ có hai loại người.

Một loại là cường giả, ví dụ như nguyên khí sĩ, ví dụ như kẻ mạnh hơn nữa trong nguyên khí sĩ. Bọn họ có thể tự mình tìm Tinh Ngân, còn có thể thuê người tìm. Chẳng những chiếm cứ điểm quặng tốt nhất, còn muốn từ chỗ người khác thu lợi nhất định. Một loại khác chính là người có đầu óc. Bọn họ chưa đem vận khí đặt ở trên vận khí hư vô mờ mịt, mà là thông qua ánh mắt của mình đi phát hiện cơ hội, sáng tạo tài phú.

Ví dụ như Lý Thứ, ví dụ như Tô Trầm.

Nhiều người như vậy tập trung ở trong thung lũng, ăn mặc đại tiểu tiện cũng là phiền toái. Nếu có một người giải quyết mấy vấn đề này cho họ, tin tưởng họ sẽ đồng ý vì thế trả giá giá cả.

Lý Thứ không phải nói, nhân công nơi này so với bên ngoài đắt hơn ba lần sao?

Quả thực không đắt.

Đạo lý tương tự, hàng hóa nơi này cũng hẳn có thể cao hơn gấp ba thậm chí năm lần.

Những người không có tiền kia có lẽ mua không nổi, nhưng luôn có người may mắn sẽ đào được Tinh Ngân, đối với người một đêm phất nhanh mà nói, bọn họ khẳng định rất mong muốn tiêu tiền cải thiện cuộc sống cho mình một chút. Nhất là dưới tình huống hôm nay không biết ngày mai, ai biết khi nào bị người ta đem tài phú cướp đi. Ngoài ra các nguyên khí sĩ trời sinh không thiếu tiền, tin tưởng bỏ ra giá ba năm lần mua mấy thứ mình cần, cũng sẽ không có vấn đề.

Những người này chính là hộ khách mục tiêu trong mắt Tô Trầm.

Bốn hôm sau, Tô Trầm lại một lần nữa xuất hiện ở Phỉ Thúy cốc.

Lúc này quán rượu cùng tiệm tạp hoá hắn cần đã cơ bản dựng xong, mà bản thân hắn cũng đã từ bên ngoài mang về rất nhiều hàng hóa.

Những hàng hóa này chủ yếu có đào quặng cần cuốc quặng, đèn sao, lều trại dùng cho nghỉ ngơi, chậu nước thùng nước đệm chăn khăn mặt các thứ dùng cho cuộc sống hằng ngày, cùng với một ít vật nhóm lửa… các loại đồ dùng cuộc sống, toàn bộ là vật phẩm mọi người trong Phỉ Thúy cốc nhu cầu cấp bách, ngoài ra là rượu, thịt và rau dưa. Thịt còn tốt, hung thú phụ cận có thể cung cấp, rượu và rau dưa lại là vật khó có được.

Vì chứa mấy thứ này, Tô Trầm đem nhẫn trữ vật của Trương Nguyên Khôi nhét đầy, bản thân còn vác một cái bọc siêu cấp lớn có thể chứa được ba người, khi Lý Thứ nhìn thấy cái bọc siêu cấp lớn này, ngẩn cả người.

Toàn bộ hàng hóa dựa theo gấp ba tới năm lần ở chợ chào giá, số ít nhu yếu phẩm khan hiếm mà lại phí tổn khá thấp, thậm chí cần tới giá gấp mười trở lên.

Cho dù như vậy, hàng của Tô Trầm cũng vẫn ở trong một ngày đã bán đi hơn phân nửa.

Không có cách nào cả, ai bảo trong Phỉ Thúy cốc chỉ có một nhà này chứ?

Về phần nói cậy mạnh cướp, đừng nói giỡn, không thấy được ông chủ nơi này là vị nguyên sĩ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.