“Di nương muốn nói gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn nói, người này, chung quy vẫn cần có mấy người bạn. Nếu không gây thù hằn quá nhiều, không biết khi nào sẽ bị tên bắn lén ở chỗ tối bắn tới.”
“Ý tứ di nương là, vì có thể thêm mấy người bạn, nên mặc cho người khác ta cần ta cứ lấy? Ta lại cảm thấy, bằng hữu như vậy, không kết giao cũng được.”
Sắc mặt Nhan Vô Song thay đổi.
Giọng điệu nàng ta đột nhiên trầm thấp xuống: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”
Tô Trầm mỉm cười: “Ta đang nói, nhị thúc của ta tốn ba năm cũng chưa thể khiến ta cúi đầu, Đó là nhị lão gia đích truyền chính thống chủ gia Tô phủ ta. Chuyện hắn cũng chưa làm được, một kỹ nữ Xuân Nguyệt lâu ngày xưa còn muốn làm được, suy nghĩ không khỏi quá mức kỳ cục rồi nhỉ?”
“Bốp!”
Tô Thành An vỗ bàn đứng lên.
Tức sùi bọt mép.
“Hắn thật sự nói như vậy?”
Nhan Vô Song khóc như hoa lê dính mưa: “Lão gia, lời này vô cùng chính xác mà. Lão gia người là biết, Nhan Vô Song ta số phận thật khổ, theo lão gia vào phủ, phúc chưa được hưởng mấy ngày không nói, ngược lại ngày đêm bận rộn vì sản nghiệp Tô gia, ngay cả một ngày yên tĩnh cũng không có. Không ngờ một lòng vì việc chung, ngược lại lọt vào nhục mạ như vậy. Thiếu gia đối với ta như vậy, ta sống ở đây còn có ý tứ gì...”
“Được rồi được rồi. Đừng động cái là tìm cái chết.” Tô Thành An khoát tay, sắc mặt lại là một mảng xanh mét.
Nhan Vô Song xuất thân không tốt, đây là chuyện mọi người đều biết, nhưng đã được nạp tứ di thái, vậy chuyện quá khứ đều đã qua, cao thấp cả nhà là ai cũng không được nhắc tới.
Không nghĩ tới vết sẹo này lại bị Tô Trầm bóc ra, trong lòng Tô Thành An có thể nào không giận.
Đối với chuyện Nhan Vô Song có ý đồ với sản nghiệp của mẹ con Đường Hồng Nhị, hắn không phải không rõ, nhưng lúc này hắn tự động xem nhẹ.
Con người luôn là như thế, ngay từ đầu đã có khuynh hướng, sẽ xem nhẹ mọi thứ bất lợi đối với mình.
Cho nên giờ phút này ở trong lòng Tô Thành An, Tô Trầm chính là đứa con không nên thân.
Theo hai con trai chào đời, có tình cảm mới, yêu thương trước đây đối với Tô Trầm dần dần nhạt nhẽo, mà theo Tô Trầm liên tục kháng mệnh, cảm tình cha con càng thêm xuất hiện vết rách, dần tới mức khó có thể sửa lại.
Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, Tô Trầm ở trong mắt Tô Thành An nhắm chừng đã sắp đến mức tội ác tày trời.
Thời khắc này tâm tư Tô Thành An liên tục xoay chuyển, suy nghĩ chốc lát nói: “Thằng nhỏ không nên thân, đáng bị khiển trách. Nhưng mấy chỗ sản nghiệp danh nghĩa Hồng Nhị, đại bộ phận là nàng từ nhà mẹ đẻ mang tới, tuy trên danh nghĩa thuộc về Tô gia, nhưng Hồng Nhị không gật đầu, ta cũng không tiện tùy tiện động vào. Chuyện này, còn cần châm chước một phen nữa.”
“Còn có cái gì phải châm chước.” Nhan Vô Song thở hồng hộc nói: “Đồ cưới lại như thế nào? Vào cửa Tô gia, vậy là sản nghiệp Tô gia. Đường Hồng Nhị cô ta giữ như thế, để người khác hắt nước không lọt, há là đạo quản lý gia tộc.”
“Vậy nàng nói làm thế nào? Đường gia tuy không bằng Tô gia, nhưng vẫn có chút thế lực, ta chung quy không thể cường đoạt như vậy chứ?”
Nhan Vô Song nghĩ nghĩ, nói: “Tô Trầm hắn không phải không muốn buông tay sao? Dứt khoát, để hắn tự mình đi quản lý sản nghiệp. Ta không tin, hắn một người mù có thể quản được.”
Tô Thành An trầm ngâm một lát, hai mắt dần dần phát sáng: “Cái này thật ra cũng là chủ ý. Chỉ cần nó xuất hiện sai sót, thì có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình, nhân cơ hội bãi nó, thu hồi quyền quản lý. Nhưng cho nó phụ trách cái gì tương đối tốt đây?”
Nhan Vô Song giọng hung hăng nói: “Hắn đã là người mù, vậy thì đi quản lý sản nghiệp cần nhãn lực nhất là được.”
“Ngọc Chân các!”
——————————————————
Ngọc Chân các ở ngõ Thiên Hồi, là một tiệm đồ cổ.
Nguyên Hoang đại lục là một thế giới phát triển đã tương đối trưởng thành, từng có rất nhiều văn minh huy hoàng xuất hiện rồi lại biến mất ở nơi này, đồng thời cũng để lại cho thế giới này bảo tàng cổ đại phong phú kinh người.
Bởi vì thời kì huy hoàng nhất của Nguyên Hoang văn minh, một số quốc gia phát triển so với Nhân tộc xã hội bây giờ phát đạt và cường đại hơn xa. Tuy bởi vì đủ loại nguyên nhân bọn họ cuối cùng hủy diệt ở trong lịch sử bụi bậm, nhưng vẫn có một số khoa học kỹ thuật, truyền thừa cùng bảo vật xuất sắc cũng theo những văn minh này biến mất mà cùng nhau chôn lâu dài trong lòng đất Nguyên Hoang đại lục.
Chính bởi vậy, ở thế giới này, khảo cổ không chỉ có ý nghĩa lịch sử quan trọng, còn có ý nghĩa thực tế cực quan trọng.
Long Tang từng có một gia tộc, là vì trong lúc vô ý đào được một phần mộ thời kì thượng cổ, chiếm được một loại kim chúc tinh luyện kim loại công nghệ, do đó làm giàu.
Điều này khiến nghề đồ cổ của thế giới này trở nên rất hưng thịnh.
Cùng với nghề văn vật hừng hực phát triển, là ngành sản xuất đồ giả cũng gặp thời cơ mà sinh.
Do đó liền có yêu cầu càng cao hơn đối với người quản lý tiệm đồ cổ.
Đại chưởng quỹ trước mắt của Ngọc Chân các tên Đường Chân, là lão nhân năm đó theo Đường Hồng Nhị đến Tô gia, làm ở trên vị trí đại chưởng quỹ Ngọc Chân các này đã hai mươi năm, quả nhiên là một tay già đời kinh nghiệm phong phú. Làm người cẩn thận, lại trung thành và tận tâm, tuy chưa có tác phẩm lớn nào khiến người ta khen ngợi, nhưng cũng chưa từng có sai sót gì.
Cho nên Ngọc Chân các ở phố đồ cổ ngõ Thiên Hồi nổi tiếng Lâm Bắc này, tuy kém các tiệm lớn Thiên Thu các, Giám Bảo lâu, nhưng cũng vẫn vững vàng khỏe mạnh phát triển, được cho là bậc trung thượng, ở trong mấy chỗ sản nghiệp danh nghĩa Đường Hồng Nhị, càng là một nhánh quan trọng nhất.
Sảnh nhỏ lầu ba Ngọc Chân các.
Tô Trầm ngồi ở thượng thủ bên trái, đứng phía dưới là Kiếm Tâm. Đường Chân ngồi phía bên phải, phía dưới là nhị chưởng quầy Trương Hành, tam chưởng quầy Lâu Dịch.
“Lần này phụ thân bảo ta tới đây, danh nghĩa là thay mẫu thân quản lý Ngọc Chân các, ý tứ thực tế lại là muốn ta hướng ba vị chưởng quầy học tập. Cho nên ba vị chưởng quầy không cần bởi vì ta đến liền có gì băn khoăn, bình thường làm như thế nào, bây giờ làm như cũ là được.” Ngồi ở trên vị trí của mình, Tô Trầm chậm rãi nói.
Trong miệng ba vị chưởng quầy lại cùng nhau nói: “Tuân công tử dạy bảo.”
“Ra mắt ba vị chưởng quầy.” Tô Trầm không mất cung kính đáp lễ: “Ba vị chưởng quầy đều có việc trong người, ta thấy không bằng như vậy đi. Nhị chưởng quầy và tam chưởng quầy đi xử lý chuyện trên quầy trước, đại chưởng quỹ lưu lại nói với ta một chút về đạo kinh doanh đồ cổ này. Ta mới đến, một người mới, đang cần học tập.”
“Như thế cũng tốt.” Nghe được lời này, Trương Hành Lâu Dịch lúc này mới cùng nhau hướng Tô Trầm cáo từ, tự đi xử lý công việc của mình.
Tô Trầm lại đuổi Kiếm Tâm cũng rời khỏi, trong sảnh nhỏ chỉ còn lại có hai người Tô Trầm Đường Chân, lúc này mới đứng dậy hướng Đường Chân vái một cái: “Chưởng quầy cứu ta.”