Nhưng theo dòng chảy nóng này, cánh tay Tô Trầm hơi giật giật.
Cánh tay hắn có thể nâng lên rồi.
Mắt Tô Trầm phát ra hào quang.
Chẳng lẽ thật sự là nguyên năng?
Nhưng nếu đó là thật, mình sao có thể nhìn thấy nguyên năng?
Tô Trầm mê hoặc không hiểu.
Tô Trầm nhớ tới tình trạng lạ xảy ra với đôi mắt mình trúng định thần cùng liệt hồn kỹ.
Chẳng lẽ là sau khi trúng thần hồn công kích khiến hai mắt của mình một lần nữa tiến hóa?
Là vì hấp thu năng lượng thần hồn công kích? Hay là vì bị kích thích?
Tô Trầm không biết, cũng chỉ có thể chờ về sau chậm rãi mò mẫm.
Những nguyên năng này rất rõ ràng không thể tồn tại thời gian quá dài trong không khí, từ khi vừa xuất hiện bắt đầu, đã không ngừng tiêu tán.
Thấy một màn như vậy, Tô Trầm đột nhiên tỉnh ngộ, đây là vì bản thân nguyên năng không lấy loại hình thức này tồn tại.
Chúng nó là các người sử dụng nguyên năng ở trong quá trình tu luyện vô số ngày tháng ngưng kết ra, từng cái điểm sáng kia nhìn như đơn giản, thật ra đều là đã trải qua người sử dụng nguyên năng tinh luyện vô số ngày đêm mà thành, là nguyên năng ngưng kết thể thật sự.
Sau khi người sử dụng chết, nguyên năng mất đi lực ước thúc, sẽ rời khỏi thân thể người sử dụng, toàn bộ nguyên năng từng bị cô đọng cũng sẽ mất đi ước thúc, một lần nữa phát tán, trở lại trạng thái chúng nó vốn nên có.
Quá trình tiêu vong của những điểm sáng này, thật ra chính là một quá trình năng lượng từ cô đọng đến phát tán.
Mắt Tô Trầm không nhìn thấy hình dáng nguyên năng trở về bổn nguyên, nhưng ít ra khi chúng nó ngưng kết, Tô Trầm có thể nhìn thấy.
Đây là cơ hội!
Trong đầu trong nháy mắt hiện lên suy nghĩ này.
Hắn đã biết mình nên làm như thế nào.
Nâng tay, Tô Trầm một lần nữa nhấn về phía một điểm sáng trong không trung, toàn lực thúc giục thuật hấp thu.
Điểm sáng như một giọt nước nho nhỏ, lăn lộn, giãy dụa ở trên làn da Tô Trầm, như rất không tình nguyện bị Tô Trầm hấp thu. Nhưng theo Tô Trầm kiên trì, còn có bản thân không ngừng phát tán, lực lượng chống cự càng lúc càng yếu, cuối cùng tan vào trong cơ thể Tô Trầm.
Cảm giác mỏng manh mà lại quen thuộc kia xuất hiện lần nữa.
Khí lực Tô Trầm lại khôi phục một ít.
Trong lòng Tô Trầm kêu to, chỉ hấp thu một điểm sáng này, có thể chẳng khác nào nguyên năng mình tu luyện nhiều ngày mới có thể có được.
Rốt cuộc bằng bao nhiêu ngày?
Tô Trầm không biết, nhưng mặc kệ nó, quan trọng nhất là không được bỏ lỡ cơ hội!
Tuy lúc trước hắn giết chết hung thú cũng sẽ vận chuyển thuật hấp thu, nhưng lúc đó không nhìn thấy, chỉ là vận hành không có mục đích, có thể hấp thu được hay không, có thể hấp thu được bao nhiêu, đều xem vận khí.
Bây giờ có châm chích, hiệu suất tăng lên trên diện rộng.
Tô Trầm bắt đầu toàn lực hấp thu điểm sáng bay đi tan rã trong không khí.
Nguyên năng của Bích Mục Nộ Viên biến mất rất nhanh, không qua bao lâu đã tan hết, Tô Trầm cuối cùng chỉ thu hút tám điểm nguyên năng.
Cho dù chỉ là tám điểm nguyên năng, cũng khiến Tô Trầm cảm giác khác biệt rõ ràng.
Rõ ràng nhất chính là thân thể hắn vốn thoát lực đã có sự khôi phục.
Vốn hắn sau khi sử dụng ba lần huyết đồ, không nằm non nửa ngày khó dậy được, bây giờ tuy còn cảm thấy mệt mỏi, lại đã có thể đứng lên đi lại.
Nhưng tác dụng thật sự của nguyên năng không phải là khôi phục thể lực, mà là cường hóa cùng cải tạo bản thân. Cái gọi là thể lực khôi phục, thật ra là thân thể sau khi được cường hóa tự nhiên mà vậy tăng trưởng. Thể chất một người mạnh lên, sức chịu đựng cùng sức khôi phục cũng theo đó tăng trưởng, bộ phận tăng trưởng tự nhiên biểu hiện ở trên khôi phục thể lực.
Nói cách khác, tám điểm nguyên năng này ở sau khi trải qua hắn hấp thu và lợi dụng, khiến thân thể Tô Trầm xuất hiện một sự tăng cường khá rõ ràng.
Tô Trầm phân tích một phen, có thể có gần một bạch tinh lực lượng tăng lên.
“Quá tuyệt vời!” Tô Trầm hưng phấn kêu to lên.
Chỉ là giết chết một con hung thú, có thể tăng lên một bạch tinh lực lượng, đây quả thực chính là kinh nghiệm đánh quái, còn có cái gì tốt hơn so với cái này?
Hưng phấn trước nay chưa từng có tràn ngập trong lòng Tô Trầm, lần đầu tiên, Tô Trầm tràn ngập lòng tin cùng chờ mong đối với tương lai!
——————————
Thời gian kế tiếp, Tô Trầm tiếp tục lịch luyện ở Thâm Hồng sơn mạch. Hắn cũng chưa bởi vì phát hiện của mình mà đắc ý vênh váo, mà là vẫn như cũ cẩn thận di chuyển đi săn ở trong rừng rậm. Tô Trầm rất rõ, mình có lẽ đã có tiềm lực vô hạn, nhưng tiềm lực từ đầu tới cuối chỉ là tiềm lực, bây giờ mình vẫn như cũ chỉ là một con gà yếu ớt.
Một con gà yếu ớt chỉ dựa vào bốn món nguyên khí mới có thể lăn lộn khu ngoài cùng của Thâm Hồng sơn mạch.
Bất cứ một chút sơ ý nào, đều có khả năng khiến tương lai của mình hoàn toàn chôn vùi.
Cho nên Tô Trầm vẫn rất cẩn thận hành động.
Ngày thứ năm mươi chín tới Thâm Hồng sơn mạch, Tô Trầm lại gặp được một con Lão Nha Cự Hùng.
Có lẽ là vì thực lực của bản thân tăng lên, có lẽ là vì đã có kinh nghiệm đối trận gấu khổng lồ, tóm lại, lần này Tô Trầm so với lần trước giải quyết chiến đấu càng thêm thoải mái.
Sau khi giết chết gấu khổng lồ, Tô Trầm quả nhiên lại một lần nữa nhìn thấy điểm sáng phát tán.
Bởi vì lần này có chuẩn bị, Tô Trầm hấp thu được mười một điểm sáng, hơn lần trước ba điểm, toàn bộ cái khác phát tán biến mất.
Tô Trầm biết, đây không sai biệt lắm chính là cực hạn tốc độ hấp thu của mình trước mắt.
Tô Trầm lúc trước từng chú ý, Lão Nha Cự Hùng khi chết phát tán ra ước chừng một ngàn điểm sáng. Giả thiết mỗi mười điểm nguyên năng tương đương một bạch tinh, như vậy tu vi Lão Nha Cự Hùng tương đương một trăm bạch tinh, thế này cũng xấp xỉ ăn khớp với thực lực hung thú hạ đẳng bình thường.
Mà năng lực hấp thu của mình, thì xấp xỉ chỉ là một phần trăm.
Giết chết một hung thú, đạt được một phần trăm tu vi của mục tiêu, còn có cái gì tốt hơn cái này?
Có thể là ông trời chiếu cố đi, thời gian mấy ngày kế tiếp, Tô Trầm trước sau gặp được ba con hung thú thực lực tương đối yếu kém, đều bị dễ dàng giải quyết.
Ở lúc hấp thu mấy điểm nguyên năng cuối cùng, Tô Trầm cảm thấy mình tựa như là lâm vào trong trạng thái quỷ dị nào đó, thân thể như ăn no, vô luận hấp thu như thế nào, cũng sẽ không có bất cứ sự tăng lên nào nữa.
Tô Trầm biết, cái này đại biểu cho hắn Đoán Thể rốt cuộc đạt tới đỉnh phong, đã tiến vào trạng thái bình cảnh.
Ở dưới loại trạng thái này, vô luận hắn cố gắng, hấp thu như thế nào, cũng không thể làm bản thân tiến thêm một bước, trừ phi hắn có thể đột phá bình cảnh.
Tiến vào Dẫn Khí cảnh!
“Hô! Rốt cuộc đến một bước này rồi.” Tô Trầm thở dài một hơi.
Vốn cho rằng trước khi lần trừng phạt Thâm Hồng chấm dứt này nhiều nhất chỉ đạt tới Đoán Thể đỉnh phong, không ngờ phát hiện điểm sáng nguyên năng, lại nâng cao tốc độ này thật nhiều, khiến hắn đạt tới bước này sớm một tháng.