Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 151: Chương 151: Nhận Tài




Vẫn là chủ bộ bên cạnh bớt việc, vụng trộm nói với Nhạc Vi Hùng: “Cảm tình giữa Tô Trầm kia cùng Tô gia cực kém, nửa năm trước càng tự tay hủy dung mạo tứ di thái Nhan Vô Song của Tô Thành An, chọc Tô Thành An hạ sát thủ, cha con có thể nói sớm đã trở mặt. Nghe nói, Tô Trầm thậm chí cũng không gọi Tô Thành An là phụ thân nữa.”

“Thế mà còn có chuyện bực này?” Nhạc Vi Hùng hơi kinh ngạc, cúi đầu suy tư nói: “Nếu là như thế, ngược lại không cần thiết quá mức thân cận với Tô gia. Tô Trầm kia đã lấy thân phận hạt giống vào Tiềm Long viện, tương lai vẫn là có hy vọng thật lớn. Hắn đã không có thiện cảm với Tô gia, ngươi không ngại thử xem có thể mượn sức không. Đúng rồi, cần ta giúp hắn đối phó Tô gia hay không?”

Chủ bộ kia liền nói: “Tô Trầm kia tiểu (tiểu nhân) từng tìm hiểu một chút, ngược lại cũng là kẻ ân oán rõ ràng. Nhìn từ hành vi của hắn trước đó, tuy quyết liệt với Tô gia, lại cũng không có tâm tư muốn đối phó Tô gia, xem bộ dạng đó, ngược lại giống như muốn về sau đường ai nấy đi, cho nên lão gia cũng không cần đối phó Tô gia, nếu không... Ngươi cũng biết, thân tình mà, luôn có sự qua lại. Quá mức can thiệp, trái lại không ổn lắm.”

“Ô, cái này cũng đúng.” Nhạc Vi Hùng gật đầu.

Chủ bộ kia lại nói: “Còn nữa Tô Trầm đắc tội Phan gia là sự thật, tuy nói có đại gia tộc nhìn trúng hắn, nhưng theo ta thấy tính tình người này chưa chắc chịu ở dưới người khác, sự tình rốt cuộc sẽ là kết quả gì còn chưa nói chắc được. Lão gia sao không yên lặng xem mà chờ đợi.”

Nhạc Vi Hùng vuốt râu nói: “Lời là nói như vậy, nhưng Tô Trầm đứng trong mười hạng đầu, tăng uy danh Lâm Bắc ta, ta thân là thành chủ, nếu không tỏ vẻ, chung quy nói không thông. Theo ngươi thấy, nên làm như thế nào?”

“Ban cho tài vật, giữ khoảng cách.”

Nhạc Vi Hùng suy tư một phen, gật đầu nói: “Cứ xử lý như vậy đi.”

Tuy không nỡ, tuy không muốn, nên chấm dứt cuối cùng vẫn đã chấm dứt.

Các thí sinh nhìn thứ tự trên quầng sáng, ai bi thương thì bi thương, ai vui mừng thì vui mừng, ai tiếc nuối thì tiếc nuối, ai tuyệt vọng thì tuyệt vọng, sau đó ở trong rất nhiều cảm xúc phức tạp bất đắc dĩ rời đi.

Ở sau khi ước định Tiềm Long viện gặp lại, Tô Trầm cũng tách ra với Vương Đấu Sơn Kim Linh Nhi.

Không như người khác, hoàn thành cuộc thi, hắn chưa hướng tới Tô gia, mà là lập tức rời khỏi khu khán đài này.

Với hắn mà nói, bây giờ Tô gia đã là tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao, hắn nguyện ý lấy danh phận con em Tô gia tham gia cuộc thi này, đã là cho Tô gia thể diện lớn nhất, về phần đứng chung một chỗ với người Tô gia nhận lời chúc mừng đến từ gia tộc khác... Vẫn là thôi đi.

Đương nhiên, hắn làm như vậy tự nhiên cũng rơi vào trong mắt đám người Tô Trường Triệt.

“Hừ, tên khốn kiếp vô tình vô nghĩa này.” Tô Trường Thanh phẫn nộ quát.

Giống như hắn từng có tình có nghĩa cỡ nào đối với Tô Trầm.

Tô Trường Triệt giọng điệu trầm thấp nói: “Nó chung quy vẫn là không muốn về đến trong gia tộc... Phi Hổ, nếu không con đi gọi nó lại đây? Lời con nói, nó hẳn là vẫn sẽ nghe.”

Tô Phi Hổ lại cười nói: “Có lẽ thế, Tô Trầm hẳn là sẽ nể mặt con. Nhưng vậy thì sao?”

Vậy thì sao?

Mọi người đều ngẩn ra.

Tô Trường Triệt nói: “Chung quy là người một nhà, có thể hợp cần gì phải tan?”

Tô Phi Hổ thản nhiên nói: “Vì sao lời này phụ thân không nói ở trước cuộc thi? Có nhiều lần như vậy, Tô Trầm đều cần người ủng hộ, nhưng người lại luôn không ở thời điểm nó cần giúp đỡ nhất mà giúp nó.”

“Ta...” Tô Trường Triệt muốn nói lại nói không nên lời.

Tô Phi Hổ đã nói: “Trên đời này có hai loại người làm cho người ta chán ghét. Một loại là thời điểm cần ngươi, ngươi tránh ra. Một loại là thời điểm không cần ngươi, ngươi lại đi tới. Phụ thân, Tô gia đã làm loại người thứ nhất, nếu thông minh chút, thì không nên làm loại thứ hai.”

Lời này khiến người khác giận tím mặt.

Trong lòng Tô Trường Triệt lại khẽ động: “Phi Hổ, ý của con là nói, nếu chúng ta bây giờ đi lấy lòng nó, ngược lại càng làm nó chán ghét?”

Tô Phi Hổ trả lời: “Không sai.”

“Chẳng lẽ cứ như vậy mặc hắn rời đi, ngược lại có thể kéo hắn về?” Có người không phục.

“Ít nhất còn có thể đạt được sự tôn kính.” Tô Phi Hổ từ từ trả lời.

Cách đài cao, Tô Trầm từ từ đi thẳng xuống núi.

Chưa đi bao xa, đã có hai người áp sát.

Một trái một phải, kẹp lấy Tô Trầm.

Một người trong đó đã từ phía sau chế trụ Tô Trầm, vừa ra tay đã khiến Tô Trầm không thể nhúc nhích.

Nguyên lực hùng hậu chứng thực ít nhất cũng là cao nhân Phí Huyết cảnh.

Cách đó không xa cũng có mấy người xúm lại, mơ hồ đem Tô Trầm bọc ở bên trong, không để hắn có cơ hội chạy.

Lúc này một người trong đó mới nói: “Đừng kêu, đi theo chúng ta!”

Tô Trầm mỉm cười: “Yên tâm, ta sẽ không kêu.”

Hắn bình tĩnh ra ngoài dự liệu, khiến người phía sau chế trụ Tô Trầm cũng sửng sốt, không khỏi nói: “Tô công tử biết chúng ta sắp tới?”

Tô Trầm thở dài, tiếp tục đi về phía trước: “Không đi cùng các ngươi một chuyến này, các ngươi chung quy sẽ không từ bỏ hy vọng, đúng không? Nói đi, Tang Trăn ở đâu chờ ta?”

“...”

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Tô Trầm ở dưới một cái cây to đầu gió gặp được Tang Trăn đang thưởng thức trà.

Bên cạnh lão còn có đám người Dạ Mị, Thanh Bạch đứng.

Khi Tô Trầm khí định thần nhàn đứng ở trước mặt Tang Trăn, Tang Trăn thở dài: “Nhìn thấy bộ dáng của ngươi, ta liền biết kế hoạch quá nửa lại thất bại rồi.”

“Tuy như thế, ngươi vẫn sẽ thử, đúng không?” Tô Trầm cười hỏi.

“Đó là tự nhiên.” Tang Trăn phất phất tay, đã có hai người tiến lên, đem nguyên giới, nguyên cấm bàn các vật phẩm trên người Tô Trầm đều lấy ra.

Tang Trăn tiếp nhận nguyên cấm bàn nhìn chút, phát hiện bốn cái Tát Khắc Năng Hạch quả nhiên đều ở bên trong.

Lại mở nhẫn, không có gì bất ngờ, chưa tìm được Thi Linh Hoa.

Lão ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Trầm: “Ngươi sớm có chuẩn bị?”

Tô Trầm nhún nhún vai: “Không kỳ quái. Lúc đi ra khỏi trường thi, là thời điểm các ngươi có thể xác định vị trí Thi Linh Hoa nhất. Lúc này không ra tay, về sau cho dù ra tay chỉ sợ cũng không có cơ hội nữa.”

Đúng vậy, Tô Trầm sớm đoán được bọn họ sẽ làm như vậy.

Vĩnh Sinh Điện Phủ chung quy là Vĩnh Sinh Điện Phủ, nhìn từ mặt ngoài, bọn họ là tiếp nhận điều kiện của Tô Trầm, đồng ý lấy bồi dưỡng Tô Trầm để trả thù lao, thuê Tô Trầm, nhưng trên thực tế bọn họ có một kế hoạch đơn giản hơn, chính là chờ sau khi Tô Trầm từ trong trường thi đi ra, trực tiếp bắt hắn, sau đó mạnh mẽ cướp đi tất cả trên người hắn.

Lúc này Tô Trầm bởi vì mới từ trường thi đi ra, mọi vật khẳng định đều mang ở trên người, lại cho một chiêu như vậy, tự nhiên liền đem Thi Linh Hoa cướp tới tay, chẳng phải tốt hơn nhiều so với ngây ngốc bồi dưỡng hắn ba năm năm.

Đương nhiên, xem ở trên phần tiểu tử này coi như thông minh lanh lợi, chỉ cần hắn chịu chính thức gia nhập Vĩnh Sinh Điện Phủ, cũng không phải không thể bồi dưỡng hắn.

Nhưng cái đó nên là tổ chức bồi dưỡng cùng đầu tư trước đối với người mới, mà không phải tiểu tử nào đó to mồm mà không biết ngượng đòi lấy thù lao!

Nhưng khi nhìn thấy Tô Trầm trấn định đứng ở trước mặt mình, Tang Trăn đã biết, kế hoạch này quá nửa thất bại rồi.

Quả nhiên, ở trên người Tô Trầm, bọn họ chưa tìm được bất cứ thứ gì cho dù chỉ một cây Thi Linh Hoa.

“Hắn nhất định là đem Thi Linh Hoa giấu ở vùng núi Xích Hà, bản thân không lấy ra, lại để người khác đi lấy.” A Luân tức giận nói: “Thằng cha này, thật giảo hoạt.”

“Vấn đề là ai đi lấy? Nơi này có hơn vạn thí sinh, ai biết là ai đang giúp hắn?” Thanh Bạch bất đắc dĩ lắc đầu.

Kế hoạch của Tô Trầm rất đơn giản, cũng rất thực dụng.

Vĩnh Sinh Điện Phủ thậm chí phái người theo dõi đám người Cương Nham, Lý Thứ, nhưng rất đáng tiếc, không ai tiến vào vùng núi Xích Hà.

Bọn họ không tìm thấy Thi Linh Hoa ở đâu!

Không có Tô Trầm, Thi Linh Hoa vĩnh viễn sẽ không xuất hiện!

“Phù, một lần này lại để ngươi thắng rồi.” Tang Trăn cũng bất đắc dĩ nói.

Toàn bộ giương cung bạt kiếm biến mất hết thảy.

Tang Trăn phất phất tay, ý bảo người khống chế hắn đều lui ra: “Hy vọng ngươi sẽ không để ý hành vi vô lễ của chúng ta vừa rồi, hợp tác giữa chúng ta còn có thể tiếp tục.”

Không tìm thấy Thi Linh Hoa, đề xuất trước đây liền vẫn như cũ có ý nghĩa!

Tô Trầm cười lạnh: “Ta có thể không để ý. Nhưng hành vi của quý tổ chức, đã phá hủy thành tín cùng hiệp nghị giữa chúng ta, vậy không ổn lắm đâu. Như các ngươi, tùy tùy tiện tiện liền xé bỏ hiệp nghị, ta rất lo lắng về sau chúng ta còn hợp tác như thế nào.”

Tang Trăn nheo mắt lại: “Ồ? Tô công tử lời này ý tứ là?”

“Quý tổ chức tổn thương lòng ta, dù sao cũng phải tỏ vẻ chút gì đó chứ?” Tô Trầm nói.

Tô Trầm nói xong đã đưa qua một tờ giấy, lại là một phần danh sách hắn đã sớm viết sẵn.

Đồng Lộc vừa thấy đã nhảy dựng lên: “Hạt giống Vụ Bách một trăm hạt, hạt giống Thực Nhân Lâm một trăm hạt, hạt giống Kinh Cức Đằng một trăm hạt... Một môn nguyên kỹ Bạt Miêu Trợ Trường (nuông chiều cho hư), một môn Kiểm Tra Nói Dối... Ngươi con mẹ nó sao không đi cướp?”

Trong đồ Tô Trầm đòi có không ít thứ là của Đồng Lộc, khó trách hắn nổi trận lôi đình.

Ngay cả Tang Trăn cũng tức quá mà cười: “Ngươi giam một lượng lớn hàng của chúng ta, bây giờ còn muốn chúng ta đền ngươi tiền?”

“Chẳng lẽ không nên vậy sao?” Tô Trầm hỏi lại: “Là các ngươi bội ước trước, nên tỏ vẻ để bồi tội.”

“Lúc trước đối phó Âm Sơn quân, ngươi dám nói ngươi không giở trò quỷ?” Đồng Lộc lập tức nói.

“Có!” Ra ngoài dự liệu, Tô Trầm lập tức thừa nhận: “Nhưng các ngươi không bắt được! Nếu các ngươi lúc trước bắt được, như vậy mọi thứ của Âm Sơn quân đều là của các ngươi, về phần ta, ta làm không công, ta tiếp nhận!”

Nói xong, Tô Trầm nói từng chữ một: “Thua, phải nhận, đây là quy củ! Vĩnh Sinh Điện Phủ không phải thua không nổi chứ?”

“Ngươi!” Mọi người giận dữ.

Một thanh âm ở lúc này từ từ vang lên: “Đáp ứng hắn. Hắn nói không sai... Thua, phải nhận!”

——————————————

Đây là một ngõ nhỏ thâm thúy, trong ngõ nhỏ một mảng tối đen cái gì cũng không có.

Lâm Tịnh Hiên cẩn thận đi vào sâu trong ngõ nhỏ, thẳng đến tầng dưới chót mới nhìn thấy một cánh cửa nhỏ.

Đẩy cửa tiến vào, ở sau khi đi qua hai tầng cửa, tới bên trong một căn nhà đá âm trầm.

Trong gian phòng đá sớm có một người ngồi.

Chu Hoành.

Nhìn Lâm Tịnh Hiên tiến vào, trên mặt Chu Hoành nặn ra mỉm cười: “Ngươi rốt cuộc đến rồi. Đồ đâu?”

Lâm Tịnh Hiên từ trong lòng lấy ra một cái nhẫn, đặt tới trước người Chu Hoành.

Chu Hoành tiếp nhận nhẫn, cũng không nhìn lấy một cái, trực tiếp cất đi, ngược lại nhìn chằm chằm Lâm Tịnh Hiên nói: “Có từng mở ra xem hay không?”

Lâm Tịnh Hiên cười lấy lòng nói: “Chuyện Tô thiếu gia dặn dò, ta làm sao dám vi phạm nhìn lén.”

Trong lòng lại đang mắng to, nô tài chết tiệt chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chờ lão tử tương lai thoát khỏi Tô Trầm khống chế, mới thu thập ngươi hẳn hoi.

“Không có?” Chu Hoành cười lạnh nói: “Vậy ngươi bây giờ có phải rất lạnh hay không?”

Trong lòng Lâm Tịnh Hiên hơi kinh hãi: “Sao ngươi biết?”

Chu Hoành hừ một tiếng: “Lúc thiếu gia dặn dò ngươi làm việc, có từng nói với ngươi, thứ bên trong hộp ngọc có độc hay không?”

Lâm Tịnh Hiên rụt cổ, chưa nói.

Đúng vậy, Tô Trầm từng nói với hắn.

Nhưng hắn không để ý.

Bởi vì hắn cảm thấy, đó là Tô Trầm đang lừa hắn.

Đã muốn dùng hắn, lại không tín nhiệm hắn mà thôi.

Chu Hoành đã ném tới một cái gương: “Nhìn mặt của mình đi.”

Lâm Tịnh Hiên tiếp nhận gương nhìn qua, chấn động.

Chỉ thấy mình mặt xanh lét, môi tím đen, cả người nhìn qua giống một con quỷ bệnh lao, nào còn có phong độ nhẹ nhàng lúc trước.

Trong lòng hắn hoảng hốt, vội nói với Chu Hoành: “Là ta sai! Ta không nên nhìn lén thứ trong hộp, Tô thiếu gia đã sớm đoán được có phải hay không? Ta thừa nhận ta sai rồi, mau cho ta thuốc giải, cứu cứu ta!”

Hắn là hoàn toàn bị dọa hỏng rồi.

Chu Hoành lạnh nhạt nói: “Coi như ngươi vận khí tốt, chỉ nhìn vài lần, hẳn là còn sờ soạng vài cái. Nếu dám to gan đến trộm giấu một hai cây ở trên người, vậy thật sự là thiếu gia cũng không cứu được ngươi.”

Nói xong đã lấy ra một lọ thuốc.

Đó là thuốc giải độc Tô Trầm đã sớm chuẩn bị sẵn.

Lâm Tịnh Hiên đang muốn đi lấy, Chu Hoành lại đem thuốc thu trở về: “Làm trái mệnh lệnh của thiếu gia, nhìn lén hàng hóa của thiếu gia, một câu nhận sai đã có thể giải quyết vấn đề sao?”

“Cái gì?” Lâm Tịnh Hiên ngạc nhiên.

Chu Hoành đã đứng dậy, trong tay cầm một cây côn gỗ to bằng nắm tay: “Thiếu gia có lệnh, Lâm Tịnh Hiên không nghe lệnh chủ, nhìn trộm hàng hóa của chủ, gia pháp khiển trách tám mươi côn! Lâm Tịnh Hiên, còn không quỳ xuống chịu phạt!”

“Ngươi!” Lâm Tịnh Hiên tức giận nhìn Chu Hoành.

“Muốn sống, thì thành thật chịu đòn.” Chu Hoành lãnh khốc nói: “Thiếu gia nói...”

“Thua, thì phải nhận!”

***

Tiềm Long viện chính thức khai giảng là ở hai tháng sau.

Đây cũng là thời gian cuối cùng toàn bộ thí sinh có thể cùng nhau trải qua với người nhà, sau đó bọn họ sẽ ở Tiềm Long viện vượt qua thời gian tu hành dài đằng đẵng.

Thời gian tu hành của Tiềm Long viện cũng không cố định, mà là lấy Phí Huyết cảnh làm tiêu chuẩn.

Chỉ cần tiến vào Phí Huyết cảnh thì có thể tốt nghiệp, chưa thì lưu lại tiếp tục học tập. Nói chung, cái này cần khoảng mười năm. Nếu là ở trong mười năm tới Phí Huyết cảnh, cũng có thể xin lưu lại, tiếp tục học tập tu hành.

Không như thí sinh khác nắm chặt thời gian đoàn tụ với người nhà, Tô Trầm không có nhiều người thân có thể gặp lại như vậy.

Hắn từ chối gặp mặt Tô Thành An, cũng từ chối hội mừng công long trọng gia tộc tổ chức cho hắn, ở đêm náo nhiệt đó, một mình rời khỏi Tô phủ, đi tới phía sau núi của Tô phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.