Nhưng một khắc nhìn thấy con rắn này, sắc mặt Tô Trầm biến đổi hẳn.
Âm Xà!
Đây là một loại hung vật cũng thích âm tử chi khí, thường cộng sinh với loại kỳ vật Thi Linh Hoa này. Vĩnh Sinh Điện Phủ từng cũng đoán nơi Thi Linh Hoa sinh trưởng sẽ có hung thú thích mục nát kiểu Âm Xà tồn tại hay không, cuối cùng kết luận là khả năng không lớn, bởi vì nơi này là bởi vì nơi gieo trồng, người gieo trồng không có lý do tìm phiền toái cho bản thân.
Nhưng một lần này, bọn họ đã đoán sai.
Hoặc là người lúc trước bố cục mang vào, cũng có thể là Âm Xà ở nơi khác cảm nhận được hủ khí cường đại nơi này tự mình tìm tới, tóm lại, nơi này có Âm Xà!
Âm Xà không phải hung thú gì quá mức cường đại, nhưng chúng nó là sinh mệnh quần cư!
Thời khắc này theo con Âm Xà thứ nhất xuất hiện, chỉ thấy trong bùn đen ‘Vù vù vù; toát ra hàng trăm con Âm Xà, Tô Trầm nhìn mà hồn vía lên mây.
Âm Xà tuy chỉ là hung thú cấp thấp nhất, nhưng hàng trăm hung thú cấp thấp cũng đủ để bao phủ hắn.
Tô Trầm không do dự nữa, nhấc chân bỏ chạy.
“Xì!” Trong một mảng tiếng rít chói tai, hơn trăm con Âm Xà đã cùng nhau gào thét đuổi theo.
Bọn này hình thể không lớn, lực lượng tầm thường, nhưng thân chứa kịch độc, tốc độ nhanh, một đám phi tới như điện, thế mà nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Tô Trầm.
Tô Trầm rốt cuộc không cần che giấu tốc độ Yên Xà Bộ của hắn nữa, vận chuyển, thân hình như một làn khói lao đi, liên tục đạp trên không, như bay lên không trung, phiêu dật tiêu sái nói không nên lời. Nếu là Cố Khinh La nhìn thấy, chắc chắn kinh ngạc đến mức không dám tin đôi mắt của mình. Bởi vì một khắc này Tô Trầm dùng ra Yên Xà Bộ, đã hoàn toàn vượt qua hạn chế vô huyết, đạt tới mức đạp sóng mà đi, mượn lực trên không.
Chỉ tiếc cho dù như thế, cũng chỉ có thể duy trì thế cân bằng, lại không cách nào thoát khỏi lũ Âm Xà kia. Đòi mạng hơn là, một ít Âm Xà tụt ở phía sau lúc này đột nhiên cuộn lại cơ thể, co thành hình cầu, sau đó chợt húc hướng Âm Xà phía trước, Âm Xà phía trước đột nhiên mượn lực, tốc độ đột ngột tăng một phần, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Tô Trầm.
Chúng nó thế mà còn có một chiêu này.
Tô Trầm vội từ trong nguyên giới lấy ra một bầu rượu ném về phía sau.
Oành!
Trong tiếng nổ thật lớn, mấy chục con Âm Xà bị nổ bay, từng cái lân giáp bay lên, đồng thời phát ra tiếng rít thống khổ.
Nhưng chúng nó lại chưa chết!
Âm Xà là hung thú, chúng nó không giống độc trùng tự nhiên biến dị có điểm yếu rõ ràng như vậy. Bạo liệt dược tề có thể thương tổn chúng nó, lại không có khả năng đem chúng nó một đòn giết chết. Mà chúng nó lại là quần cư, thời khắc này Âm Xà bị thương tạm hoãn xông lên, Âm Xà khác lại càng thêm điên cuồng bổ nhào tới.
Nói cách khác, lần này bạo liệt dược tề hầu như không tạo ra tác dụng, chỉ là làm chậm đối phương một chút.
“Mẹ nó!” Tô Trầm luôn luôn bình tĩnh cũng nhịn không được buột mồm mắng.
Cái này thật sự là hoặc không bất ngờ, có thì là phiền toái cấp độ trí mạng.
Chạy không nổi với Âm Xà, lại giết không chết chúng nó, phen này làm sao bây giờ?
Đầu óc Tô Trầm nhanh chóng chuyển động.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, mắt sáng ngời, quay đầu lại là liên tục ném hai bầu rượu, cùng lúc làm chậm Âm Xà, nhanh chóng hướng ra phía ngoài phóng đi.
Rầm rầm rầm rầm!
Vụ nổ liên tục, khiến Âm Xà truy kích không ngừng phát ra tiếng rít thống khổ. Nhưng hung tính trời sinh lại khiến chúng nó không muốn buông tha mục tiêu, tiếp tục điên cuồng truy kích.
Tô Trầm dọc đường chạy như điên, lao qua đại điện, trở lại trong sảnh đá lúc trước.
Mười hai pho tượng vẫn sừng sững như cũ.
Lấy xuống huy lệnh đeo trên người ném về phía trước, Tô Trầm lao hết tốc độ, cất tiếng hô to: “Tỉnh lại!”
Ầm ầm ầm!
Một đợt chấn động kịch liệt theo đó vang lên.
Mười hai pho tượng đồng thời phát ra run rẩy mãnh liệt, từng mảng lớn mảnh vỡ từ trên pho tượng bong ra, phát ra từng đợt sương xám.
“Nhanh lên nhanh lên!” Nếu đổi thành người khác chỉ sợ sẽ bị một màn này dọa, Tô Trầm lại sợ dong huyết kiếm sĩ tỉnh lại không đủ nhanh, liên tục lại ném ra ba bầu rượu, phóng ra năm quả cầu lửa lớn, chỉ hận mình không thể kéo thời gian dài chút nữa.
Rốt cuộc, bức tượng đầu tiên hoàn toàn vỡ. Theo bức tượng đó, là một kiếm quang sáng màu máu cắt qua bầu trời hướng Tô Trầm chém tới, một đường gột rửa, chém thẳng xuống.
“Ta... Đệch!” Tô Trầm mắng một câu.
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý bị công kích, nhưng một khắc đó, Tô Trầm vẫn nhịn không được mắng ra tiếng.
Thân theo ý động, Yên Xà Bộ vận hành đến mức tận cùng, tốc độ một lần nữa đột phá cực hạn, liên tục ba bước điểm ở chỗ trống, thân hình Tô Trầm quay nhanh, tránh thoát một kiếm này.
Lúc này khí thế đã kiệt, không thể duy trì thân thể trên không nữa, rơi thẳng xuống mặt đất. Vừa chạm đất liền lăn vội một cái.
Một kiếm quang sắc bén đã sát đỉnh đầu hắn bay qua, lại là một tên dong huyết kiếm sĩ đi ra.
Bước chân Tô Trầm không ngừng lao về phía trước.
Lúc trước vì đánh thức dong huyết kiếm sĩ, sợ huy lệnh ném không đủ xa, không thể đánh thức, bây giờ lại chỉ ngại ném quá xa, gần trong gang tấc lại như cách tận chân trời.
Vừa bước ra một bước, ‘Vù’ lại là hai đạo kiếm phong chém tới.
Kiếm sĩ thứ ba thứ tư đã lần lượt đi ra, Tô Trầm vỗ mặt đất, bay lên trên không, vừa đủ tránh thoát một kiếm, một kiếm khác thật sự không tránh nổi, chỉ có thể nương Mai Cách Thủ Hộ cứng rắn chịu đựng.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang ‘Bốp’, hai tầng Mai Cách Thủ Hộ bị một kiếm phá vỡ.
Tô Trầm mượn lực bay tiếp, ở không trung có thể thấy được dong huyết kiếm sĩ lúc trước tỉnh lại đã lâm vào trong khổ chiến với Âm Xà.
Cám ơn trời đất, Âm Xà cũng tốt, dong huyết kiếm sĩ cũng thế, quả nhiên đều là công kích không phân biệt.
Tâm tư chưa xoay chuyển xong, liền nghe ‘bốp bốp bốp bốp’ liên tục bốn tiếng nổ vang, đồng thời bốn dong huyết kiếm sĩ từ trong bức tượng đi ra.
Bởi vì Tô Trầm đi ở tận cùng phía trước, cho nên mỗi một dong huyết kiếm sĩ tỉnh lại công kích đầu tiên chính là hắn. Tô Trầm biết không ổn, cùng lúc vội vận Yên Xà Bộ, tránh thoát một gã kiếm sĩ công kích, đồng thời vung đao lật, đỡ một kiếm sĩ khác, đao gãy. Kiếm sĩ thứ ba đang muốn khởi xướng công kích, một xúc tu không khí đột nhiên xuất hiện, kéo hai chân kiếm sĩ kia, lảo đảo một cái, Tô Trầm đã thừa cơ hội tránh thoát.
Nhưng kiếm của tên kiếm sĩ thứ bốn lại lần nữa đánh tới, lại một lần chém trúng vòng bảo hộ.
Một kiếm này so với lúc trước công kích còn mãnh liệt hơn, chỉ thấy vang loạn ‘Phành’ một trận, toàn bộ màn phép trên người Tô Trầm đều tan vỡ hết. Thế sót lại của đại kiếm không giảm, tiếp tục chém ở trên người Tô Trầm, Tô Trầm đột nhiên dính đòn nặng, một tia máu bắn vọt ra.
Hắn ở không trung quay cuồng ngã xuống.
Một kiếm này, khiến hắn bị thương không nhẹ, nhất thời thế mà không cách nào nhúc nhích nữa.
Bốn bức tượng cuối cùng lại ở lúc này đi ra, đồng thời đi về phía Tô Trầm.
Tô Trầm chỉ có thể không ngừng dịch chuyển bước chân tới gần huy lệnh.
Chỉ là hắn nhanh nữa cũng không có khả năng nhanh bằng dong huyết kiếm sĩ.
Bốn gã dong huyết kiếm sĩ đã lao tới trước hắn, hướng Tô Trầm giơ lên đại kiếm.
Đại kiếm chém xuống!
Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông này, Tô Trầm đột nhiên khẽ nâng tay, xúc tu không khí xuất hiện, quấn lấy huy lệnh phía trước kéo trở về.
Huy lệnh bay vụt về, rơi vào trong tay Tô Trầm.
Soạt!
Tô Trầm giơ huy lệnh.
Bốn thanh đại kiếm màu máu đồng thời dừng ở đỉnh đầu Tô Trầm.
Thu kiếm!
Bốn gã dong huyết kiếm sĩ xoay người hướng Âm Xà lao đi.
“Phù!”
Tô Trầm thở phào một hơi.
Sau đó là một đợt thống khổ kịch liệt làm hắn nhe răng nhếch miệng, lại nhìn trên thân mình, chỉ thấy một vết máu thật sâu từ ngực cắt thẳng đến bụng, vết thương khá sâu, chỉ thiếu chút nữa đã đem hắn mổ bụng.
May hắn còn từng luyện Tín Phong Lưu Thể Thuật, cường độ thân thể cũng mạnh mẽ hơn xa so với nguyên sĩ bình thường, nếu không thật sự không chống đỡ được.
Dù là như thế, giờ khắc này Tô Trầm cũng choáng váng một phen, vội lấy ra một bình dược tề trị liệu uống vào.
Chung quy dược tề là cho phép mang vào.
Cách đó không xa, mười hai dong huyết kiếm sĩ đã chém giết loạn cả lên với Âm Xà.
Dong huyết kiếm sĩ thực lực cường hãn, Âm Xà lại thắng ở số lượng đông, hai phe chém giết quấn lấy nhau, chỉ thấy trên mặt đất rất nhanh đã chồng chất lên lượng lớn xác rắn. Theo lượng lớn Âm Xà chết, dong huyết kiếm sĩ cũng đang lần lượt ngã xuống.
Tô Trầm cẩn thận dẫn theo bầu rượu, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng lúc này đây, nữ thần may mắn rốt cuộc chiếu cố hắn —— chiến đấu cuối cùng người thắng là dong huyết kiếm sĩ.
Dong huyết kiếm sĩ có thể được người bố trí Táng Linh Đài để lại chỗ này quả nhiên thực lực cường hãn, ước chừng hơn ba trăm con Âm Xà, toàn bộ bị bọn nó giết chết. Nhưng chúng nó cũng trả giá sáu người tử vong, mà ở sau khi giết chết toàn bộ Âm Xà, dong huyết kiếm sĩ còn lại trở về đến trên vị trí của mình, mặc kệ Tô Trầm kêu gọi như thế nào cũng không để ý tới.
Tô Trầm thở dài, biết huy lệnh này chỉ có thể khiến dong huyết kiếm sĩ không công kích mình, muốn chỉ huy bọn nó là không có khả năng. Như vậy cũng tốt, những dong huyết kiếm sĩ này đã sớm không phải nhân loại, tuy vẫn là thân thể máu thịt, lại đã không còn linh hồn con người, chỉ là những cái xác không hồn. Thật đem bọn nó mang ra ngoài, chỉ có thể mang đến vô tận phiền toái cho Tô Trầm.
Sau khi sử dụng dược tề, Tô Trầm cảm giác đã tốt hơn nhiều.
Hắn một lần nữa đứng dậy, đi về phía những cái xác rắn kia.
Giống với Thi Linh Hoa, Âm Xà cũng là dược liệu khó được.
Dược liệu bình thường chia ra năm loại cấp bậc phổ thông, khó được, quý hiếm, truyền kỳ, thần dược, từng cấp bậc cũng có chia ra cao thấp. Thi Linh Hoa thuộc về cấp truyền kỳ hạ phẩm, Âm Xà không trân quý như Thi Linh Hoa, nhưng cũng là cấp khó được thượng phẩm.
Nhiều xác rắn như vậy, cũng là một khoản thu hoạch khá hậu hĩnh.
Phiêu lưu bất ngờ, liền đại biểu cho thu hoạch bất ngờ, ít nhất so sánh với nền Hắc Kim Thạch cùng đài sen vân ngọc, bọn Âm Xà này đáng giá hơn nhiều.
Đem những xác rắn này không khách khí thu hồi, Tô Trầm đang muốn trở lại hố xác, đột nhiên phát hiện tình huống như có điều không đúng.
Hắn cúi đầu.
Dưới chân, là lượng lớn máu đang hội tụ, chảy, như thủy ngân, dày đặc toàn bộ căn phòng đá, mờ mờ ảo ảo phác họa ra một cái nguyên trận đồ án.
Sao còn có nguyên trận?
Tô Trầm chấn động?
Tất cả cơ quan nơi này không phải đều đã phá giải sao? Bây giờ lại là chuyện gì xảy ra?
Tô Trầm không biết.
Máu tươi là của sáu dong huyết kiếm sĩ chết đi, máu bọn họ chảy, dẫn phát tình huống vừa rồi, nhưng thoạt nhìn số lượng máu tươi còn không quá đủ, cho nên nguyên trận tuy bị điểm sáng, lại chưa thật sự khởi động.
Ý thức được cái gì, Tô Trầm nhìn về phía sáu dong huyết kiếm sĩ còn lại.
Trong đầu đột nhiên nổi lên một cái nghi hoặc.
Bên trong chính điện, đã có bốn ma ngẫu thực lực mạnh hơn, vì sao còn phải ở ngoài chính điện mở một sảnh đá, đặt mười hai dong huyết kiếm sĩ làm thủ hộ? Thực lực mười hai dong huyết kiếm sĩ này cộng lại cũng không bằng một ngón tay của ma ngẫu cấp Doanh.&Nhìn máu tươi trên mặt đất, trong đầu Tô Trầm dâng lên một ý niệm.
Chẳng lẽ tác dụng thật sự của bọn họ không phải thủ hộ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Trầm đã có phán đoán.
Hắn chưa lập tức động thủ, mà là đi hố xác trước một chuyến, đem Thi Linh Hoa thu thập lại.
Một lần này Tô Trầm chưa gặp phải bất cứ phiền toái nào nữa, thoải mái đem toàn bộ Thi Linh Hoa hái, sau đó đem bọn nó đặt ở trong hộp ngọc đã sớm chuẩn bị—— loại hoa này phải đặt ở trong hộp ngọc chuyên môn mới sẽ không héo rũ, giá trị riêng bản thân hộp ngọc đã phi phàm.
Lúc này mới trở lại trong sảnh đá.
Giống với lúc trước, đầu tiên là thêm một đống vòng bảo hộ cho bản thân, Tô Trầm giơ lên đoạn đao.
Xoát xoát xoát!
Sáu đạo quang ảnh, sáu dong huyết kiếm sĩ còn lại toàn bộ bị hắn chém rơi đầu, ngã xuống đất.
Máu tươi ồ ồ từ lồng ngực chảy ra, sau khi rót vào mặt đất, lại ở dưới sự bố trí huyền dị nào đó tự động phân tán. Vì thế nguyên văn đồ án màu máu càng thêm rõ ràng, cả gian phòng đá cũng bắt đầu phát ra chấn động rất nhỏ.
Tô Trầm bắt đầu lui, lui mãi đến cửa thông đạo.
Không có cơ quan hung hiểm.
Một lát sau, chấn động dừng lại.
Trên một bức tường trong sảnh đá, một cánh cửa nhỏ vô thanh vô tức mở ra.
Phía sau cửa là một gian phòng bí mật.
Không có cơ quan, chỉ có phóng mắt nhìn lại đầy chai lọ cùng từng đống lớn sách vở, nhìn lướt qua giống một gian phòng để đồ hỗn độn.
Ở giữa phòng bí mật, là một cái bệ lớn.
Cái bệ này Tô Trầm rất quen thuộc —— hắn đã góp nhặt được hai cái, phân biệt thuộc về Ô Nhĩ Lý Khắc cùng Phong đại sư.
Bệ thí nghiệm.
Trước bệ thí nghiệm là một cái ghế bành thật lớn, trên ghế bành còn có người ngồi.
Lòng Tô Trầm trầm xuống.
Hắn cẩn thận nhìn người ngồi ở trên ghế.
Chỉ là người nọ không nhúc nhích, như hoàn toàn không biết căn phòng bí mật của mình bị người ta mở ra.
Tô Trầm cẩn thận đi qua, vòng đến phía trước, lúc này mới nhìn thấy thì ra trên ghế là một cái thây khô.
Đó là một người đầu to, tứ chi ngắn nhỏ, nhìn qua giống như búp bê đầu to.
Thây khô đương nhiên không phải búp bê đầu to.
Hắn là Áo tộc.
Áo tộc vốn thấp bé, ở sau khi trở thành thây khô, thì càng co lại không thành hình.
Tên Áo tộc này hẳn là đã chết thời gian rất lâu, bởi vì thân ở không gian ngăn cách, cho nên không bị ăn mòn, mà cuối cùng biến thành thây khô.
Không để ý cái thây khô đó nữa, Tô Trầm quay sang tìm quyển bút ký của tên Áo tộc này.
Từng học giả sở trường về nghiên cứu đều có thói quen ghi bút ký, Áo tộc càng như thế.