Vì thế Tô Trầm hạ lệnh, sưu tập lượng lớn loại bầu rượu này tiến hành cải tạo —— chủ yếu đem miệng bình chảy rượu kia bịt lại, sau đó cố định nắp bình.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Rốt cuộc, ngày Tiềm Long chi tranh đã đến.
Vùng núi Xích Hà hôm nay đã biến thành một cái bát lưu ly thật lớn.
Bao phủ vùng núi to lớn này là một màn che ánh mặt trời do ba ngàn bốn trăm hai mươi điểm cạnh cấu thành, như một cái chụp to lớn trong suốt, đem vùng núi Xích Hà bao vào trong.
Phía đông ngoài tấm màn, một tòa đài cao rất lớn đã được dựng xong.
Nó nhìn qua giống một tòa Kim Tự Tháp cao cao, trước tháp còn có một quảng trường thật lớn.
Hai hàng binh sĩ kim y kim giáp đứng trên bậc thang đài cao, uy phong lẫm liệt, nhìn kỹ, thế mà mỗi một người đều là nguyên sĩ đã nhập cảnh.
Ở phía trên cùng của đài cao, là một tòa đại sảnh dựng sẵn, ngồi bên trong là đại nhân vật đến từ các nơi của Tam Sơn quận.
Trong đó tất nhiên có Phi Tiên thành chủ Long Tự Thanh, Lâm Bắc thành chủ Nhạc Vi Hùng, Lưu Vân thành chủ Nam Kỳ Uy… một đám quan to nhân vật quan trọng, cũng không thể thiếu Như Vị hà Dư gia, Lâm Bắc Lưu gia, Tam Thương Tiền gia… một đám quý tộc quyền thế, đương nhiên cũng không thể thiếu hào môn địa phương như Tô gia Lâm gia.
Quan to cũng tốt, quý tộc cũng thế, ở lúc này đều là vây quanh một người.
Đây là một nam tử trung niên để ba chòm râu đen, tướng mạo vuông vức, góc cạnh rõ ràng, cho người ta cảm giác sau cái nhìn đầu tiên chính là cương trực công chính.
Hắn tên Triệu Dụ, viện sứ Tiềm Long viện, cũng là chủ giám khảo lần này Tiềm Long chiêu sinh Tam Sơn quận, càng là một trong thập bát kim lương (mười tám cây cột vàng) của Tiềm Long viện.
Kẻ là kim lương, cũng là rường cột.
Đã là trụ cột vững vàng của Tiềm Long viện, cũng là trụ cột vững vàng của Long Tang quốc, tuy không có chức quan, địa vị lại tôn quý, rất được tôn kính. Huống chi thực lực bản thân cường hãn, có thể trở thành kim lương Tiềm Long, tu vi ít nhất cũng phải là đệ tứ cảnh Diêu Quang cảnh.
Trên thực tế cũng chỉ có nhân vật như vậy, mới có thể trấn được cục diện.
Hàng năm Tiềm Long chiêu sinh, là hy vọng hào môn quý tộc các nơi cá chép vượt long môn, vì đạt được cơ hội này, tự nhiên nhiên phải nghĩ mọi cách chuẩn bị cao thấp.
Nếu là phái người bình thường đến, chỉ sợ còn không trấn nổi cục diện như vậy, không chịu nổi sự nhiệt tình như vậy.
Cũng chỉ có nhân vật cấp bậc Diêu Quang, mới có thể khiến đám quý nhân kia tính kế một phen, muốn cân nhắc nhân vật như vậy, cần trả giá như thế nào, mình có thể trả giá hay không, lại là đáng giá hay không?
Ngồi ở trên đài cao, Triệu Dụ khuôn mặt nghiêm túc nhìn phương xa —— hắn là trời sinh mặt to đen, cho nên vô luận khi nào nhìn qua cũng là nghiêm túc.
Trên quảng trường dưới đài cao, đã tụ tập thí sinh đến từ bốn phương tám hướng.
Thí sinh Lâm Bắc thành còn tốt chút, ngồi ôm địa lợi, chỉ cần sáng sớm ngày đó là tới được. Các thí sinh thành thị khác lại là trước đó mấy ngày đã tới trường thi, có một số ở khách sạn quán trọ trong thành, có một số nhà nghèo thì dứt khoát trải chiếu qua đêm ngay tại trên quảng trường này.
Chung quy đang giữa hè, mọi người lại đều luyện, cho nên cũng không e ngại chút vất vả.
Trên đài cao, vân tính giờ bàn vẫn đang tí tách tính.
Thời gian còn lại đã không nhiều nữa .
Thí sinh trên quảng trường cũng càng lúc càng tụ tập nhiều, rất nhanh đã đột phá quy mô vạn người. Tự có nhân viên tiếp đãi dẫn đường bọn họ, làm tốt sự chuẩn bị mình nên làm.
Tam Sơn quận tổng cộng có mười lăm thành thị, lấy nhiều ít khác nhau, tổng cộng lấy một trăm thí sinh, nhưng bây giờ số người tới lại vượt qua hơn một vạn người, là thật sự trăm dặm mới tìm được một.
Tuy như Tô Trầm Lâm Tịnh Hiên loại người này được xưng là hạt giống, nhưng tham gia khảo hạch lại chưa bao giờ chỉ có bọn họ những người này.
Có lượng lớn khác thí sinh cũng tham dự vào, ôm giấc mộng thuộc về mình, nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa thì không ngại ngần) đầu nhập đến trong con nước lớn tranh đoạt tương lai.
Chỉ một Tô gia, đã có Tô Trầm, Tô Khánh, Tô Đồng bọn bốn người tham dự.
Đúng vậy, Tô Khánh cũng đến đây.
Tuy thua Tô Trầm, không có nghĩa hắn mất đi tư cách cạnh tranh Tiềm Long viện. Chẳng qua bọn họ cũng biết, người mà ngay cả một cái hạng đầu gia tộc cũng không lấy được, cho dù đến cũng chỉ là đi qua sân.
Nhưng mặt khác, cho dù là đi qua sân, mọi người cũng không muốn bỏ cuộc, cũng vẫn muốn tới!
Theo thời gian chuyển dời, người dần dần đến đủ.
Một giám khảo trẻ tuổi mặc áo bào trắng ghé tới nói với Triệu Dụ: “Thượng sư, thời gian xấp xỉ rồi, có phải hay không...”
Triệu Dụ lại nhìn vân bàn, sau đó nói: “Thư thả chút thời gian nữa đi, có thể còn có người tới trễ.”
Giám khảo kia hiểu tính Triệu Dụ, biết Triệu Dụ chỉ là nhìn qua khó nói chuyện, thật ra lại mềm lòng. Quả nhiên thời khắc này lại phát thiện tâm, đem thời gian bắt đầu lui lại.
Tuy Tiềm Long chiêu sinh là việc lớn không gì bằng, mỗi người coi trọng, nhưng thú vị là, dù trường hợp quan trọng như vậy, vẫn như cũ tránh không được có người tới muộn.
Triệu Dụ tốt bụng không thể nghi ngờ đã cho một số người cơ hội.
Có lẽ bọn họ cuối cùng cũng không tránh được vận mệnh thất bại đào thải, lại ít nhất sẽ không có tiếc nuối nữa.
Trên quảng trường lục tục tới thêm chút người.
“Đợi ta chút!” Một tên mập từ phương xa hò hét chạy tới.
Dẫn tới mọi người liếc nhìn.
Tên mập đó chạy đến mức mồ hôi đầm đìa, thở đứt quãng, rốt cuộc chạy tới trên quảng trường, lau mồ hôi nói: “Còn chưa bắt đầu nhỉ?”
Một thí sinh nhìn hắn nói: “Thời gian đã đến, nhưng coi như ngươi vận khí tốt, chủ khảo đại nhân hình như đem thời gian kéo dài thêm rồi.”
“Quá tốt rồi!” Mập mạp thở phào.
“Đừng vội nói tốt, nhìn thấy đài bên kia chưa? Mau đi qua, báo lên tên, lai lịch của mình, để bọn họ soát người, đem toàn bộ thứ không cho phép mang lưu lại, sau đó lĩnh một cái ngọc bài về, bằng không không vào được trường thi. Nhớ kỹ, sau khi lĩnh xong ngọc bài thì không cho phép rời khỏi quảng trường nữa, không thể tiếp xúc với bất cứ ai ngoài thí sinh, nếu không coi là phạm quy!”
Mập mạp như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng chạy qua, một lát sau trở về, trong tay đã có thêm khối ngọc bài.
Hắn trở lại bên cạnh thí sinh kia, nói: “Lấy được rồi, đa tạ ngươi vừa rồi nhắc nhở. Ồ đúng rồi, ta tên Vương Đấu Sơn, đến từ Lưu Vân thành.”
“Vương Đấu Sơn? Cái tên thú vị.” Thí sinh cười cười, trả lời: “Ta tên Tô Trầm, người Lâm Bắc.”
“Thú vị sao? Ta còn có đứa em gái, tên Vương Đấu Họa.” Vương Đấu Sơn cười ha ha.
Câu tiếp lời này không có trình độ, Tô Trầm cũng chỉ có thể cười cười.
Khi nói chuyện, bên trên rốt cuộc đã nói.
Một giám khảo áo trắng đứng ra nói chuyện, cũng không thấy hắn dùng đạo cụ gì dẫn âm, thanh âm đã tự nhiên truyền tới trong tai mọi người.