“Tứ... Tứ thiếu gia...” Tay cầm thư của Kiếm Tâm điên cuồng run run.
“Xem xong rồi?” Cương Nham cười hê hê.
Kiếm Tâm tuyệt vọng nhìn Cương Nham.
Cương Nham hiểu ánh mắt này, thuận tay đem thư đoạt trở về, xé nát, nhét vào miệng ăn luôn.
Hắn ăn là thư, vẻ mặt dữ tợn lại như ăn thịt người, vừa ăn còn vừa phát ra tiếng gầm nhẹ kỳ quái.
Nghe được tiếng cười, Tô Trầm hướng tới Cương Nham bên này nhìn lại, sau khi thấy một màn như vậy mỉm cười, sau đó nhắm mắt di chuyển.
Cương Nham thu nụ cười.
Hắn ghé sát vào bên tai Kiếm Tâm, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân nói, ba mươi hơi thở sau khi ta phát ra tín hiệu, hắn sẽ đánh ngã Tô Khánh. Ngươi có thể lựa chọn ở lại chỗ này xem kết cục của Tô Khánh, cũng có thể lập tức chạy... Còn có hai mươi lăm hơi thở.”
Kiếm Tâm kêu to “A” một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Không có ai để ý hắn, mỗi người đều chú ý tranh đấu trên sân, ngay cả Tô Khắc Kỷ cũng nhìn chằm chằm lôi đài.
Chỉ là nhìn bộ dáng thoải mái có thừa kia của Tô Trầm, một cảm giác điềm xấu càng lúc càng mạnh tràn lên trong lòng.
Rốt cuộc.
Tô Trầm mở mắt ra.
Hắn nhìn về phía Tô Khánh, thấp giọng nói: “Ngươi đánh đủ chưa?”
“Cái gì?” Tô Khánh ngẩn người.
“Đánh đủ rồi, thì tiếp của ta một chưởng.” Tô Trầm chậm rãi nói.
Bổ ra một chưởng.
Chưởng như đao, mang theo tiếng sấm ô ô chém thẳng giữa cổ Tô Khánh.
Tô Khánh rõ ràng nhìn thấy một chưởng này, lại phản ứng không nổi, không tránh được.
Phành!
Mép bàn tay đánh trúng cổ Tô Khánh.
Mọi người liền nhìn thấy Tô Trầm chỉ ra tay một lần, Tô Khánh đã trúng chiêu. Hắn không dám tin nhìn Tô Trầm, như còn đang kinh ngạc mình sao có thể bị đánh trúng, sau đó mắt trợn lên rồi ngã xuống.
Ngã dứt khoát lưu loát.
Một lần này, Tô Trầm không đem hắn điên cuồng đánh một trận nữa.
“Không!” Tô Khắc Kỷ kiềm chế không được đứng lên hô to: “Khánh nhi, đứng dậy!”
Hắn không thể tiếp nhận Tô Khánh thất bại, càng không thể tiếp nhận Tô Khánh thất bại đơn giản như vậy.
Hắn thoạt nhìn giống đứa nhỏ bị người lớn trêu chọc, ở sau khi tận tình đùa giỡn một phen rốt cuộc không kiên nhẫn quấy phá mà tát một cái đánh ngã.
Đúng vậy, hắn chưa đánh đau Tô Khánh, lại ở trên tinh thần hung hăng chà đạp gã, dùng ra tay như trò đùa vô tình đả kích sự tự tin của gã!
Tô Khắc Kỷ tuyệt không thể tiếp nhận điểm ấy, hắn hô to như nổi điên: “Khánh nhi, dậy, đánh với nó!”
Tô Khánh như nghe được, hắn nỗ lực, lảo đảo đứng lên.
Tô Trầm thở dài, bắt lấy Tô Khánh đem gã đỡ thẳng dậy, thấp giọng nói câu: “Đây là ngươi tự tìm.”
Oành!
Lại một cú đấm, đánh vào trên mặt Tô Khánh.
Tô Khánh theo thanh âm bay ra, rơi thẳng xuống đài.
Một lần này, Tô Khắc Kỷ kêu hắn như thế nào cũng không bò dậy được nữa.
Xong rồi.
Trong lòng Tô Khắc Kỷ chợt lạnh, ngồi bệt xuống đất.
Không chỉ có hắn, người khác cũng cùng nhau ảm đạm không nói gì.
Tô Khánh vừa thua, có thể nói đem toàn bộ tài sản của Tô Khắc Kỷ cũng đều thua mất rồi.
Tô gia lão Nhị nhất mạch này, tương đương với hoàn toàn từ bỏ quyền kế thừa của mình ở Tô gia, mất đi tất cả tương lai.
Thắng làm vua thua làm giặc, một khắc đó ngay cả Tô Trường Triệt cũng có chút nhìn không được, nói: “Phi Hổ, nhị ca con bây giờ bộ dạng rất không dễ chịu, ta thấy...”
Tô Phi Hổ trả lời: “Con hiểu, lúc trước đánh cuộc, vẫn là thôi đi.”
“Không, ta bò!” Lúc đó, Tô Khắc Kỷ đột nhiên nói.
Toàn bộ mọi người đều ngẩn ngơ.
Tô Khắc Kỷ đã đi từng bước một xuống đài.
Hắn tới bên sân, quỳ xuống, sau đó lấy tay chống xuống đất, bắt đầu bò.
Toàn bộ mọi người đều nhìn mà ngây người, ngay cả Tô Trầm cũng hơi ngạc nhiên.
Tô Khắc Kỷ đã lớn tiếng nói: “Tô Khắc Kỷ ta đánh cược được thì thua được! Từ hôm nay trở đi, bỏ qua toàn bộ quyền kế thừa ở Tô gia, cũng bò quanh sân một vòng, cao thấp Tô gia có thể chứng kiến!”
Hắn hô to, bắt đầu bò, hơn nữa vừa kêu, vừa bò.
Toàn bộ mọi người cứ như vậy ngơ ngác nhìn hắn bò, không nói được một lời.
Nếu nói trước đó Tô Khắc Kỷ kiêu ngạo còn khiến một số người phản cảm, như vậy giờ phút này hành vi của hắn ngược lại dẫn lên kính ý cùng đồng tình của một số người.
Một khắc đó, ngay cả Tô Phi Hổ trong lòng cũng bắt đầu thấy không đành.
Chỉ có Tô Trầm như có chút đăm chiêu, thầm nghĩ, làm phe thất bại, dứt khoát lấy một loại tinh thần không biết sợ, biểu hiện như khẳng khái chịu chết để xé vết sẹo, bày ra anh dũng, giành được đồng tình, do đó ở trong nghịch cảnh cầu được một tia cơ hội, cũng là một loại phương pháp sao?
Vị Nhị thúc tốt này của mình, quả thật là có chút thủ đoạn.
Nhưng, mình cũng sẽ không tùy ý hắn tiếp tục biểu diễn như vậy.
Hắn đột nhiên mở miệng: “Kiếm Tâm, đỡ ta xuống dưới.”
Thanh âm không lớn, lại rất có sức xuyên thấu.
Thân thể Tô Khắc Kỷ khựng lại.
Kiếm Tâm? !
Tô Trầm tiếp tục hô: “Kiếm Tâm! Kiếm Tâm? Ngươi đi đâu rồi?”
Từng tiếng một, từng lần một, như cây kim đâm vào trong lòng Tô Khắc Kỷ.
Có người trả lời: “Vừa rồi hình như thấy hắn chạy ra bên ngoài rồi.”
“Không!” Tô Khắc Kỷ đột nhiên hô to một tiếng.
Hắn không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng nữa, hướng ra phía ngoài phóng đi.
Nhìn bóng lưng hắn lướt đi, Tô Trầm mỉm cười.
Hắn nói với Tô Trường Triệt: “Gia chủ, còn có nửa vòng, cháu thấy hay là thôi đi.”
Tô Trường Triệt: “...”
————————————————
Tô Khắc Kỷ là ở ba ngày sau trở về.
Lúc hắn trở về, trên người tràn đầy máu tươi.
Không ai hỏi hắn máu này từ đâu ra, chỉ có Cương Nham vẫn luôn rất tò mò cảnh ngộ của Kiếm Tâm là gì. Nhưng đáng tiếc, đáp án này hắn khả năng vĩnh viễn cũng không thể biết.
Đêm đó Tô Khắc Kỷ trở về, một thi thể từ Lễ Hiền cư đưa ra.
Là Đồng sư gia.
Từ ngày đó trở đi, Tô Khắc Kỷ ở Tô gia liền ru rú trong nhà không ra khỏi cửa nữa.
Hắn buông xuống toàn bộ việc làm ăn ở Tô gia, cũng buông xuống tất cả ý tranh quyền đoạt thế.
Về phần Tô Trầm, hôm đó thắng thi đấu, hắn đem Thanh Mộc Chi Linh Tô Trường Triệt cho mình cùng với tất cả tài nguyên khác cho Cương Nham hết.
Trước mặt toàn bộ mọi người.
Phần tài nguyên tu luyện khiến hai thế hệ Tô gia đấu tranh nội bộ, dễ dàng như vậy bị Tô Trầm tặng đi, như phần thưởng bé nhỏ không đáng kể, mọi người nhìn mà đều im lặng không biết nói gì.
Có người cảm thấy Tô Trầm là cố ý như thế, trước mặt người khác, sau lưng vẫn cần đem tài nguyên thu hồi.
Nhưng rất nhanh, mọi người liền phát hiện những tài nguyên này thật sự là cho Cương Nham dùng —— ngay tại đêm hôm thi đấu, Cương Nham xông vào Dẫn Khí.
Những tài nguyên đó, chính là dùng để cho Cương Nham xông lên Dẫn Khí.
Nhưng có một điểm thật ra bọn họ không đoán sai, chính là Tô Trầm thật ra đang cố ý đánh mặt Tô gia.
Hắn vốn có thể khiến mọi thứ tiến hành khiêm tốn hơn nữa, lại cố tình trước công chúng đem toàn bộ thu hoạch của mình tặng cho kẻ dưới.
Nghe nói lão gia tử vì thế có chút không vui, liên tục nói ba lần “Thiếu niên khí thịnh” .
Một chuyện khác có thể chứng minh Tô Trầm là đang cố ý đánh mặt Tô gia chính là, cho tới bây giờ, Tô Trầm cũng chưa đi Truyền Thừa đường của Tô gia xin lấy nguyên kỹ.