Thời gian thật nhanh, đảo mắt lại một tháng trôi qua.
Trong rừng rậm Thâm Hồng sơn mạch, Tô Trầm đang giằng co với một con mãnh hổ sặc sỡ có hai cái đuôi màu sắc rực rỡ.
Đây là một loại hung thú cường đại tính tình dữ dằn, lực công kích rất mạnh, thiên phú nguyên kỹ song vĩ giảo sát (hai cái đuôi thắt cổ), có thể ở cùng lúc tấn công thất bại công kích mục tiêu, lực lượng có thể dễ dàng vặn gãy một cái cây to, luận thực lực tuyệt đối không kém gì Bích Mục Nộ Viên.
Nhưng đối mặt hung thú khủng bố này, Tô Trầm lại chỉ là tự tin cười.
Mặc Văn Chiến Đao giơ chéo lên trong tay, hướng mãnh hổ kia làm cái khiêu khích động tác.
Song Vĩ Ban Lan Hổ tính tình dữ dằn rít gào nhảy lên.
Mặc Văn Chiến Đao liên tục lóe sáng hai lần, liên tục hai đòn huyết đồ đánh trúng trên thân Ban Lan Hổ. Ban Lan Hổ rống giận ra đòn bằng hai cái đuôi, chân Tô Trầm đã bay lên như nổi gió, bay ngược, cùng lúc đó Liệp Thủ Hỏa Thương ở tay trái liên tục nổ súng. Một lần này độ chính xác của hắn cao hơn xưa nhiều, đạn liên tục bắn vào trên vết thương của Ban Lan Hổ, mãnh hổ kia đau đến mức liên thanh gào rống.
Nó dốc toàn lực vồ lên, chờ đợi nó lại chỉ là một huyết đồ nguyên kỹ càng thêm hung tàn.
Một đao này hầu như đem toàn thân nó chém thành hai đoạn, tuy trước khi chết, hai cái đuôi sặc sỡ vẫn đánh vào trên người Tô Trầm, nhưng chỉ khiến Tô Trầm sử dụng một lần vòng bảo hộ tử tinh, ngoài ra không có tác dụng gì nữa.
Một lần chiến đấu dứt khoát lưu loát.
So với quá khứ, thực lực Tô Trầm rõ ràng tăng trưởng rất nhiều.
Nhìn xác hổ ngã xuống, Tô Trầm nói thầm một câu: “Đáng tiếc, một bộ da hổ tốt.”
Thực lực tăng lên, kéo theo yêu cầu cũng đề cao.
Bây giờ Tô Trầm giết hung thú, đã không chỉ yêu cầu đánh bại đối thủ, còn yêu cầu tận khả năng giữ lại giá trị ban đầu. Ban Lan Hổ da hổ tươi đẹp, đông người theo đuổi, Tô Trầm vốn muốn cho nó toàn thi. Ngại là lão hổ không xứng hợp, cứ thích liều chết, cô phụ ý tốt của Tô Trầm, làm cho lại thành một trận đánh mau me.
Cũng may theo thực lực hắn tăng lên, số lần sử dụng huyết đồ đã từ ba lần tăng lên tới bốn lần, cho nên qua ba đao này tuy khiến hắn mỏi mệt, lại không đến mức giống lần trước không thể động đậy như vậy nữa. Mà theo thực lực hắn tăng lên, số lần tương lai có thể sử dụng huyết đồ còn có thể tiếp tục tăng.
Thời khắc này hấp thu điểm sáng nguyên năng lan tràn ra trên xác hổ, sau khi toàn bộ điểm sáng biến mất, Tô Trầm tổng cộng hấp thu được mười ba điểm nguyên năng.
Cửu Chuyển Kim Hải hình thành vòng xoáy đan hải quả thực đã tăng cường tốc độ hấp thu của hắn.
Tô Trầm tính toán một phen, một tháng đã qua, hắn gần như đã từ mười hoàng tinh tăng lên tới mức mười hai hoàng tinh, đã là một nguyên khí sĩ Dẫn Khí cảnh tầng một đích thực.
Một hoàng tinh tương đương với mười bạch tinh, Tô Trầm một tháng tăng lên hai hoàng tinh nguyên lực, tương đương một tháng tăng hai mươi bạch tinh thực lực, tốc độ đã rất kinh người. Phải biết rằng ở trước đó, Tô Trầm một tháng chỉ có thể tăng lên ba bạch tinh.
Cái này tự nhiên là bởi vì sau khi tiến vào Dẫn Khí cảnh, thực lực Tô Trầm tăng lên, kéo theo Thâm Hồng sơn mạch cũng dám vào sâu một chút. Gặp hung thú nhiều, giết nhiều, hấp thu nguyên năng cũng theo đó tăng lên.
Đáng tiếc Tô Trầm còn muốn tiếp tục nán lại ở Thâm Hồng sơn mạch, kỳ hạn trừng phạt Thâm Hồng lại đã đến.
Đã tới trăm ngày, hắn phải trở về phục mệnh.
Ngọc Chân các.
Một tên tiểu nhị trong lầu ngáp chán đến chết.
Vừa lúc gặp Đường Chân từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy bộ dạng này của tiểu nhị, sắc mặt lập tức trầm xuống, quát: “Biếng nhác, uể oải, ra thể thống gì nữa? Không muốn làm mà nói thì cút sớm đi!”
Nói xong vung tay áo, vào trong.
Tiểu nhị lúc trước bị mắng trợn mắt há hốc mồm, nhìn một tên tiểu nhị khác bên cạnh, nói: “Ông ấy làm sao vậy? Nóng tính thế?”
Một tên tiểu nhị khác trừng mắt nhìn hắn nói: “Tứ thiếu đi Thâm Hồng sơn mạch, đến hôm trước đã là một trăm ngày rồi.”
“Vậy lại làm sao?”
“Ngươi ngu à.” Người sau vỗ đầu tiểu nhị kia: “Thâm Hồng sơn mạch vốn chính là nơi hung hiểm, quá hạn hai ngày chưa về, sống chết khó đoán! Ngươi nói tâm tình đại chưởng quỹ có thể tốt không? Khôn lên chút đi, nếu không muốn xui xẻo bỏ tinh thần ra chút mà làm việc.”
Tiểu nhị kia lúc này mới như ở trong mơ mới tỉnh, vội vàng thu thập tính tình lười nhác, nghiêm túc làm việc.
Tâm tình Đường Chân xác thực rất tệ.
Từ hôm trước bắt đầu, Đường Chân đã luôn luôn chờ tin tức của Tô Trầm.
Đáng tiếc người Tô gia phái ở đầu đường chờ đợi đã đợi hai ngày, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Tô Trầm.
Mà Tô Trầm trở về càng muộn, liền đại biểu cho tỷ lệ hắn còn sống càng thấp.
Hai ngày thời gian, đã đủ khiến trong lòng rất nhiều người phát điên.
“Ôi chao, tiểu tử này, không phải thật sự sẽ chết ở nơi đó chứ? Phi phi phi, ta nói cái gì thế. Tiểu tử này rất thông minh, hẳn là không có việc gì.” Đường Chân an ủi bản thân.
“Đại chưởng quỹ, có vị khách nhân tới, nói có lô hàng nặng, muốn cùng ngươi nói chuyện riêng ở nhã gian?” Ngoài cửa có tiểu nhị thông báo.
Hàng nặng cùng nói chuyện riêng ở nhã gian là lời trong nghề, ý tứ chính là có một lô hàng giá trị khá cao lại không tiện để lộ cho lắm, cần bàn bạc riêng bán ra, để giữ bí mật thân phận.
Đường Chân rất muốn nói hôm nay không có tâm tình nhập hàng, nhưng chung quy vẫn áp chế tâm tư, nói: “Mời khách nhân vào đi.”
Một lát sau, tiểu nhị dẫn một người tiến vào.
Người nọ mặc một bộ quần áo vải thô, trên người còn treo tấm da thú, trên đầu đội nón tránh mưa, mép ép rất thấp, thấy không rõ mặt, sau lưng thì đeo cái bọc siêu cấp lớn, ước chừng có thể chứa được hai người.
Thấy tình hình này, Đường Chân làm cái động tác tay mời nói: “Khách nhân mời ngồi đi, không biết ngươi muốn bán ra là cái gì?”
Khách nhân kia thanh âm khàn khàn trả lời: “Da thú.”
Nghe được thanh âm này, Đường Chân Minh tỏ ra ngây người một chút, có chút nghi hoặc nhìn nhìn khách nhân, nói: “Chỉ là da thú?”
“Còn có chút xương thú, thảo dược.” Khách nhân vẫn như cũ lời ít mà ý nhiều.
Mắt Đường Chân lại dần dần phát sáng.
Lão nhìn chằm chằm khách nhân: “Nơi nào?”
“Thâm Hồng sơn mạch.”
“Khi nào?”
“Trăm ngày gần đây.”
Đường Chân đứng bật dậy: “Muốn giá thế nào?”
“Đường đại chưởng quỹ thích cho bao nhiêu thì bấy nhiêu.”
Một câu cuối cùng rõ ràng tăng lên hơn nữa khôi phục giọng bình thường.
Đường Chân vừa nghe xong, bắt lấy nón của khách nhân hướng lên trên vén lên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc kia của Tô Trầm.
“Tiểu tử thối ngươi được lắm, dám đùa giỡn ta!” Đường Chân an ủi lòng già cho Tô Trầm một cú đấm.
Đang muốn cười to, lại thấy Tô Trầm thở dài một tiếng, nhắc nhở lão đừng phát ra thanh âm quá lớn.
Tô Trầm cười nhẹ nói: “Ta nào dám đùa giỡn chưởng quầy ngươi chứ, thật sự là ta cũng không có cách nào cả.”
Đường Chân ngẩn ra: “Lời này của ngươi có ý tứ gì?”
“Chính như ý đồ tới, có lô hàng nặng, cần nói chuyện ở nhã gian.” Tô Trầm mỉm cười.
Đem cái túi lớn sau lưng lấy xuống, đặt dưới chân Đường Chân, mở ra.
Đường Chân lập tức ngây người.
“Đây là da Huyễn Ảnh Sơn Miêu, đây là Cự Hùng Lão Nha, đây là da Nộ Viên, đây là da Hắc Lân, trời ạ, đây là da Ban Lan Hổ? Đáng tiếc hủy hoại quá nghiêm trọng, nhưng làm vài cái áo giáp áo trấn thủ không có vấn đề... Trời ạ, nhiều da thú như vậy, còn đều là hung thú, ngươi đây là đánh cướp kho hàng nhà ai sao?” Đường Chân quả thực không dám tin đôi mắt của mình.
Nhưng hắn lập tức hiểu ra, lại nhìn Tô Trầm, bật ra từng tiếng một: “Những thứ này đều là ngươi tự mình săn giết?”
Tô Trầm gật đầu: “Tổng cộng ba mươi bảy con hung thú, đều ở chỗ này. Mặt khác còn có da xương một số dã thú bình thường, thật sự không cầm về được, đặt ở trong một cái hang bên ngoài, để sau ngươi phái người đi qua lấy là được.”
“Ngươi làm như thế nào?” Đường Chân kinh ngạc nhìn Tô Trầm.
Đây là hung thú đó, tồn tại tương đương nguyên khí sĩ Dẫn Khí cảnh, không phải rau cải trắng, thế mà bị Tô Trầm thu gặt nhiều như vậy về. Cho dù ngươi không phải người mù cũng không làm được đúng không?
“Đây chính là bí mật ta muốn giữ.” Tô Trầm mỉm cười.
Đường Chân thoáng cái đã hiểu: “Ngươi không hy vọng người Tô gia biết ngươi có nhiều thu hoạch như vậy?”
“Ta không hy vọng quá nhiều người biết, trừ đại chưởng quỹ ngươi.” Tô Trầm nói xong buông tay, một cơn gió xoáy hình thành ở trong lòng bàn tay hắn.
Gió xoáy không kỳ lạ, chỉ cần có thể vận dụng nguyên năng thì đều có thể làm được.
Kỳ lạ là hàm nghĩa đại biểu sau lưng nó.
Mặc dù là Đường Chân không tu vũ kỹ cũng thoáng cái đã hiểu, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Ngươi đã thành nguyên sĩ!”
Tô Trầm gật gật đầu: “Đây cũng là bí mật.”
“Tiểu thư cô ấy... Sinh được đứa con tốt.” Lão nhân đã là buồn vui đan xen, nghĩ nghĩ hỏi: “Việc này ngươi thực không tính nói cho mẫu thân ngươi sao?”
Tô Trầm lắc đầu: “Bên cạnh bà ấy quá nhiều người, ai cũng không rõ bên trong có kẻ làm việc cho Tô Khắc Kỷ hoặc là Nhan Vô Song hay không, nhỡ đâu lộ, có một số việc không dễ xử lý, cho nên vẫn là tạm không nói cho bà ấy thì tốt hơn.”
Đường Chân thở dài, đặt tay ở trên vai Tô Trầm: “Đáng thương mẫu thân ngươi vẫn luôn lo cho ngươi, lại không biết, con trai của cô ấy đã trưởng thành rồi.”
“Theo ý ta, đây lại còn chỉ là bắt đầu.” Tô Trầm trả lời.
————————————
Sau nửa canh giờ.
Tô Trầm tắm rửa xong, thay bộ quần áo sạch sẽ, bộ dáng người hoang dã tiền man (tiền man: thời đại trước man) lúc trước biến trở về công tử phong độ nhẹ nhàng ban đầu.
Ngồi ở trên vị trí của mình, Tô Trầm thưởng thức trà ngon Đường Chân tự tay pha cho hắn. Không thể không nói, sau khi vất vả ở rừng rậm trăm ngày, lại về nhân thế phồn hoa này, rất nhiều thứ vốn không bắt mắt cũng loáng cái trở nên tốt đẹp.
“Kế tiếp ngươi tính làm thế nào?” Đường Chân hỏi.
“Trước đem lô hàng này xử lý, sau đó quang minh chính đại về Tô gia.” Tô Trầm nói.
“Cái này đã làm thỏa đáng. Thiếu gia là muốn dùng vàng ròng hay là nguyên thạch kết toán?”
Vàng ròng cùng hạ phẩm nguyên thạch giá trị chênh lệch không lớn, chẳng qua giới áp dụng khác nhau.
“Ta đã là nguyên sĩ, thì dùng nguyên thạch kết toán đi.”
“Được, tổng cộng ba mươi bảy tấm thú hung da, lớn nhỏ không đồng nhất, phẩm chất khác nhau, ta sẽ toàn bộ dựa theo một tấm da thú một khối nguyên thạch thu, tổng cộng ba mươi bảy khối, thứ khác tương đương ba khối, tổng cộng bốn mươi khối nguyên thạch, thiếu gia thấy thế nào?”
Tô Trầm cười nói: “Vậy thì đa tạ đại chưởng quỹ rồi.”
Da hạ đẳng hung thú phẩm tướng đầy đủ bình thường cũng chỉ một nguyên thạch một tấm, đây còn là hung thú cỡ lớn, như Huyễn Ảnh Sơn Miêu hung thú loại nhỏ đó còn chưa đạt tới cái giá một nguyên thạch, Đường Chân lại dựa hết theo phẩm tướng đầy đủ thu. Cho nên nói đem hàng bán cho tiệm nhà mình thật sự là lựa chọn thích hợp nhất. Nguồn gốc có Đường Chân che giấu không nói, giá còn sẽ không bạc đãi, tay trái vào tay phải, lại có thể quang minh chính đại kiếm một khoản, không sung công, chỉ vào kho riêng.
Giải quyết xong chuyện hàng hóa, Tô Trầm nói: “Mấy ngày nay ta không có mặt, trong nhà có tình huống gì không?”
Đường Chân lắc đầu: “Tất cả đều ổn, chỉ là ngươi quá hạn chưa về, mẫu thân ngươi cũng sắp sốt ruột chết rồi. Nếu có thể ngươi vẫn là sớm về phủ chút, cũng để khiến cô ấy an tâm.”
“Ta một lát nữa sẽ về.”
“Đúng rồi, chúng ta đã tìm được người sai sử Lâu Dịch kia, nhưng còn chưa động thủ với hắn, cũng không cách nào xác định là ai sai khiến làm.”
“Chuyện này giao cho ta đi. Đúng rồi, con Lâu Dịch ra sao rồi?”
“Không có tiền trả nợ, bị chém đứt hai tay, đã thành phế nhân... Từ nay về sau, Lâu Dịch cũng không cần lo lắng cho đứa con trai này của hắn nữa.”
Tô Trầm im lặng.
***
Tô phủ, Lan Phương hiên.
Một buổi tiệc đang tiến hành ở đây.
Chủ bữa tiệc là Nhan Vô Song, chỉ thấy nàng ôm một đứa bé trai trắng trẻo mập mạp, xuyên qua đám người, thỉnh thoảng hướng khách vãng lai thăm hỏi.
“Tần đại gia đại giá quang lâm, Vô Song cảm thấy vinh hạnh gấp bội.”
“Thì ra là Trương lão gia, ngài cũng đến chúc thọ cho tiểu nhi à!”
“Vương gia chủ tự mình giá lâm, ta đây làm sao nhận nổi.”
Ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra một chút cách gọi thói quen từ trong kỹ viện mang ra:
“Ai u, Vinh đại gia ngài sao lại đến đây...”
Mọi người liền tự động không nhìn.
Hôm nay là con trai thứ ba Tô Hạo của Tô Thành An một tuổi, Tô Thành An cố ý mở tiệc lớn cho con yêu, mở tiệc đãi khách. Phàm khách khứa giao hảo Tô Thành An đều tới nhà chúc mừng.
Trên dưới Tô phủ bởi vậy một mảng vui sướng.
Đương nhiên cũng có người không vui.
“Tô Thành An!”
Tiếng hét bén nhọn xé rách bầu không khí chúc mừng.
Theo thanh âm vọng ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy Đường Hồng Nhị đứng ở ngoài nhà thuỷ tạ.
Mặt đằng đằng sát khí.
Nàng sải bước đi tới, Nhan Vô Song đón: “Tỷ tỷ sao lại đến đây?”
“Ngươi cút ngay cho ta!” Đường Hồng Nhị đẩy nữ nhân này, tới trước người Tô Thành An mắng: “Con trai sống chết chưa biết, ngươi không quan tâm chút nào, lại còn có tâm tư ở đây ca múa mừng cảnh thái bình, ngươi còn có lương tâm hay không?”
Tô Thành An khựng lại, chưa tiếp lời.
Thật ra hôm nay bày tiệc vốn cũng không phải bổn ý của hắn, ngại là Nhan Vô Song không ngừng dây dưa, còn nói cái gì “không lẽ Tô Trầm hắn có chuyện, người trong thiên hạ đều mặt mày ủ rũ, không được cười”, càng nói hắn bị Đường Hồng Nhị áp chế, ngay cả chủ kiến của mình cũng không có.
Tô Thành An vốn đầy ý kiến đối với mẹ con Đường Hồng Nhị, lại trải qua kích thích như vậy, cũng sẽ tổ chức buổi tiệc này, chỉ là trong lòng cũng biết không đúng với mẹ con kia, cho nên bị mắng không dám cãi lại.