Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 42: Chương 42: Vạch Mặt




“Cái gì?” Tô Thành An ngẩn ngơ: “Vậy ngươi là vì cái gì?”

“Vậy phải hỏi ả đã làm những gì.” Tô Trầm hất cằm chỉ chỉ Nhan Vô Song.

Tim Nhan Vô Song đập thình thịch: “Ta cái gì cũng chưa làm...”

Bốp!

Nhan Vô Song đã bị Tô Trầm hung hăng ném xuống đất, tiếp theo chân Tô Trầm đã giẫm ở trên khuôn mặt thiên kiều bá mị làm vô số người cực kỳ hâm mộ kia của Nhan Vô Song.

Khuôn mặt xinh đẹp biến hình ở dưới chân Tô Trầm, toàn bộ mọi người cùng nhau đau lòng.

Tô Trầm đã nói: “Trước sau hai lần âm thầm xuống tay với ta, lần thứ hai càng phái người dùng dẫn thú dược tề coi như khu thú dược tề bán cho ta, ngươi dám nói cái đó không quan hệ với ngươi?”

Nhan Vô Song lập tức khựng lại.

Toàn bộ mọi người đồng thời xôn xao.

Ai cũng không phải kẻ ngốc.

Dẫn thú dược tề coi là khu thú dược tề đi bán, lại phối hợp Tô Trầm mới từ Thâm Hồng sơn mạch trở về, ai cũng biết sau lưng điều này ý nghĩa cái gì.

Ngay cả Tô Thành An cũng mở to hai mắt: “Vô Song, đây là nàng làm?”

Nhan Vô Song biết không ổn, kêu to: “Oan uổng quá, lão gia, oan uổng quá, việc này không có liên quan với thiếp. Thiếp không biết dẫn thú dược tề khu thú dược tề cái gì, thiếp một người phụ nữ nào biết những thứ này?”

“Còn dám chối?” Tô Trầm hừ lạnh: “Ngươi rốt cuộc đã học ngoan rồi, đặc biệt tìm người trung gian để làm việc này, còn che giấu thân phận. Đáng tiếc ngươi cho rằng ta không tra được sao? Người trung gian kia, là Lý lão quỷ nhỉ?”

Nghe được lời này, phòng tuyến tâm lý của Nhan Vô Song lập tức sụp đổ một nửa.

Lý lão quỷ quả thật là thủ hạ của cô ta tìm, hơn nữa đều là che giấu tung tích làm việc, không ngờ vẫn bị Tô Trầm tra xét ra.

Nhưng cô ta vẫn mạnh miệng: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì?”

“Còn dám mạnh miệng? Nói thật cho ngươi biết, Lý lão quỷ đã bị ta bắt được, hắn đã thú nhận, chính là người của ngươi đem đồ cho hắn, bảo hắn tới bán cho Ngọc Chân các hại ta.”

“Là người của ta cũng không có nghĩa là chính là ta.” Nhan Vô Song bắt được cơ hội kêu lên: “Đây có thể là hạ nhân tự mình muốn kiếm tiền, sao có thể nói có liên quan với ta?”

“Nhưng nếu không có ngươi sai sử, ai lại lấy ra thứ trân quý như vậy đi lừa?”

“Nào phải thứ gì trân quý, tổng cộng chỉ là ba món hàng giả...”

Đang nói đột nhiên dừng lại, sắc mặt Nhan Vô Song tái nhợt.

“Nói đi, ngươi bây giờ nói tiếp đi chứ, sao không nói nữa?” Tô Trầm cười lạnh: “Ta cũng muốn biết, ta vừa rồi rõ ràng chỉ nói dẫn thú dược tề coi là khu thú dược tề bán cho ta, cũng chưa từng nói còn có hai món hàng giả khác, tứ di nương lại là làm sao biết tổng cộng là ba món vật phẩm?”

Nhan Vô Song run rẩy không nói nên lời nữa.

Toàn bộ mọi người cũng hoàn toàn hiểu, cùng nhau thổn thức.

Đường Hồng Nhị càng là nghe đến mức toàn thân run run: “Ngươi tiện nhân chết tiệt này!”

Muốn lao tới xé nát khuôn mặt Nhan Vô Song.

Lại bị Tô Trầm chặn được.

“Trầm nhi? Con cần gì phải ngăn mẹ?” Đường Hồng Nhị khó hiểu.

“Chuyện này, con cảm thấy vẫn là giao cho phụ thân xử trí tương đối tốt hơn.”

Giao cho Tô Thành An, vậy chẳng khác nào là bỏ qua cho Nhan Vô Song? Đường Hồng Nhị muốn kêu, lại trầm mặt giám định, không phản đối ý kiến của con trai, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, sau đó hung tợn nhìn Tô Thành An.

Tô Thành An do dự một phen, nói: “Chuyện này, quay đầu rồi nói sau.”

“Con chỉ muốn đòi kết quả ngay bây giờ.” Tô Trầm trả lời.

Nghe được con ngỗ nghịch ý kiến của mình, trong lòng Tô Thành An lại dâng lên một trận lửa giận: “Trầm nhi, hôm nay khách khứa đông đảo, ngươi còn chưa quấy đủ sao?”

“Không có cách nào cả, ngài chung quy không thể để con chộp lấy tiểu tử này mãi chứ.” Tô Trầm vung vẩy đứa nhỏ trong tay, tiểu tử kia bị xách ở không trung rất không thoải mái, rốt cuộc từ trong ngủ mơ tỉnh lại, khóc to oe oe.

Tô Thành An hít sâu vào một hơi, suy nghĩ một lát, mới nói: “Nhan Vô Song âm mưu hại người, hành vi ti tiện, đáng bị nghiêm trị. Nhưng nàng dù sao cũng là mẫu thân của Hạo nhi, đứa nhỏ còn bé, không thể rời mẹ, lại thêm ngươi cũng chưa bị sao cả, ta phế đi địa vị di nương của nàng trước, biếm thành nha hoàn đi.”

“Tô Thành An!” Đường Hồng Nhị hoàn toàn phẫn nộ rồi: “Nữ nhân này là muốn giết con ngươi đó. Ngươi một không giết ả, hai không đuổi ả ra khỏi phủ, thế mà còn giữ ả ở bên người, ngươi muốn làm gì?”

“Đủ rồi!” Tô Thành An cả giận nói: “Trầm nhi đây không phải không có việc gì sao? Nhan Vô Song đã chịu trừng phạt, Tô Trầm ngươi còn không đem người thả ra?”

Bộ dáng của Tô Thành An, Tô Trầm hoàn toàn thất vọng rồi.

Hắn sở dĩ muốn Tô Thành An đến xử trí Nhan Vô Song, thật ra chính là muốn cho Tô Thành An cơ hội cuối cùng.

Hắn muốn xem phụ thân mình rốt cuộc đối với mình còn có một chút quan tâm nào hay không?

Hắn muốn biết, khi gã biết được Nhan Vô Song muốn hại chết mình, gã rốt cuộc sẽ làm ra phản ứng gì.

Hắn từng nghĩ rất nhiều khả năng, lại chỉ có chưa nghĩ tới Tô Thành An bảo vệ đối với Nhan Vô Song sẽ triệt để như vậy.

Hắn thậm chí ngay cả gia pháp cũng không nỡ dùng một lần với ả.

Biếm làm nha hoàn...

Lừa kẻ ngốc sao?

Không có thân phận, chỉ cần vẫn thích, chỉ cần ân sủng còn đó, Nhan Vô Song vẫn có thể cao cao tại thượng như cũ.

Người ý đồ mưu hại mình, chỉ cho một cái trừng phạt như vậy?

Tô Trầm đương nhiên có thể cố gắng theo lý.

Nhưng hắn không muốn tranh.

Bởi vì hắn đã hoàn toàn hết hy vọng đối với Tô Thành An.

Cho nên hắn muốn giữ lại kết cục này.

Như vậy về sau mình chỉ cần vừa nghĩ tới Nhan Vô Song, sẽ nhắc nhở mình đừng ôm bất cứ sự ảo tưởng nào đối với Tô Thành An nữa.

Cho nên hắn không tranh cãi giải thích.

Hắn gật gật đầu nói: “Người, con có thể thả, nhưng con có cái yêu cầu.”

“Nói.”

“Từ hôm nay trở đi, Ngọc Chân các, Hồng Phúc lâu, Hồi Dương quán còn có Hồng Tùng lâm giao hết cho con cai quản, không vào sổ sách công của Tô gia.”

Bốn chỗ sản nghiệp Tô Trầm nói, chính là năm đó mẫu thân khi xuất giá mang đến.

Hôm nay Tô Trầm muốn đòi toàn bộ bọn nó về.

Nghe được yêu cầu của Tô Trầm, Tô Thành An tựa như cũng ý thức được cái gì.

Hắn nghĩ nghĩ, lại nhìn mọi người nơi đây, cuối cùng gật đầu nói: “Được!”

Tô Trầm lúc này mới đem đứa nhỏ đưa về, sớm có nha hoàn đón lấy, vội vàng chạy đi.

“Còn không buông ra di nương của ngươi?” Tô Thành An nhìn Nhan Vô Song dưới chân, nhíu mày nói.

“Di nương?” Khóe miệng Tô Trầm nổi lên ý cười: “Cha hình như đã quên, cô ta vừa mới bị biếm làm nha hoàn, bây giờ dẫm dưới lòng bàn chân con, cũng không phải là di nương gì đâu.”

Tô Thành An khựng lại.

Tô Trầm đã nhấc chân, đem Nhan Vô Song một lần nữa xách lên.

Hắn nói: “Chúc mừng ngươi, tứ nha đầu, ngươi tự do rồi. Nhưng ở trước khi thả ngươi, còn có món quà nhỏ muốn tặng cho ngươi.”

“Cái gì... Cái gì...” Nhan Vô Song khó hiểu.

Trên mặt Tô Trầm đã lộ ra cái mỉm cười tà ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.