Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 20: Chương 20




Tiểu thư nhà này thích cái gì không thích, sao lại thích mỗi ngày trong phòng đều phải có bó hoa tươi, cứ như vậy hậu viện có bao nhiêu hoa cũng không đủ cho cô hành hạ a. Ta không yên lòng hái hoa, đột nhiên nhớ ra tiểu thư Tiêu phủ này chính là Tiêu Linh, mỹ nhân đương nhiên phải xứng với đóa hoa tươi, cho nên ta cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Giương mắt nhìn thấy Oánh Oánh hai gò má ửng đỏ bước vội qua hành lang gấp khúc, ta trời sinh có tính yêu thích mỹ nhân, lập tức chạy tới một cách vô cùng lưu manh.

“Mỹ nhân à, đi đâu vậy?”.

“Thúy Hoa, ngươi… Không nên nói bậy”.

“Hà hà”, ta cười mười phần lưu manh, “Mỹ nhân vẫn không hết đỏ mặt, chẳng lẽ là đi gặp tình lang sao?”.

“Đừng nói nhảm!”, Oánh Oánh ngượng ngập nói: “Vừa rồi ta ở trong phòng tiểu thư, nhìn thấy một vị công tử…”.

“Công tử?”, ta lại cười cợt, “Quả nhiên là tình lang nha…”.

“Không phải không phải”, nàng sợ hãi vội khoát khoát tay, “Đó là khách của tiểu thư, nhưng, nhưng chàng…”.

“Người ta thế nào?”.

“Chàng thật là đẹp”.

Đẹp…

Ta lập tức nổi da gà, đàn ông a, nên anh tuấn phiêu dật giống Tư Mã Hiển Dương mới đúng. Ngoại trừ Dạ Kiếm Ly, ta chưa từng nghe thấy người đàn ông nào có thể dùng từ “đẹp” để hình dung.

Không sai, chắc hẳn là Dạ Kiếm Ly! Nhất định là hắn nhớ Tiêu Linh thân yêu của hắn, ném ta cho Tư Mã Hiển Dương xong liền tới tìm nàng. Cái tên khốn kiếp không có nhân tính này…

Ta cầm một bó hoa tươi to thật mới vừa hái hồi sáng sớm, làm bộ như rất bình tĩnh đi đến Yến Linh Cư.

Ta không có ghen tỵ đâu nha. Trong miệng ta lặng lẽ nhắc đi nhắc lại, ta chỉ đi xem xem Dạ Kiếm Ly có bộ dạng quỷ gì, ta tuyệt không đau lòng, người ta anh hùng mỹ nữ không phải là rất xứng đôi sao, ha ha, ta không ghen tỵ mà ta cũng không đau lòng…

Có mấy nha hoàn ta gặp trên đường, mọi người đều có vẻ mặt đỏ ửng, xấu hổ e lệ muốn chết.

Trong lòng ta đột nhiên căng thẳng, tiếng tim đập dường như lớn hơn gấp mấy lần, càng đến gần Yến Linh Cư thanh nhã, chân ta lại càng mềm nhũn, trong đầu đầy tiếng nổ lùng bùng.

Bình tĩnh một chút, đừng có căng thẳng như vậy chứ, vẻ ngoài đẹp mắt có cái gì đặc biệt hơn người đâu.

Đoạn đường này hình như dài cực kỳ, ta rốt cuộc đứng lại bên ngoài cửa sổ gỗ lim khắc hoa, lắng tai nghe được thanh âm dễ chịu của Tiêu Linh vang ra từ nội sảnh, giọng điệu tựa hồ hết sức kính cẩn.

“Đây là trà Ba Sơn Tước Thiệt phụ thân cất giữ, công tử, mời dùng”.

“Làm phiền Tiêu cô nương rồi”.

Ơ? Giọng nói này uyển chuyển phù phiếm, thế nhưng không phải là Dạ Kiếm Ly.

Tâm tình của ta lập tức chuyển tốt, Tiêu Linh người ta là nhân vật thần tiên đó nha, làm sao có thể có phản ứng kính cẩn với một tiểu tử mới bước ra đời như huynh cơ chứ, hắc hắc. Nhưng mà mỹ nam này rốt cuộc vẻ ngoài ra sao, ta lại tò mò…

Đầu lưỡi liếm liếm ngón tay, dùng sức thọc vào giấy dán cửa sổ.

Ách, tại sao thọc không thủng…

Tiểu thuyết võ hiệp toàn là gạt người, ta vô cùng oán hận nghĩ thầm, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì trong tiểu thuyết võ hiệp đều là cao thủ, ta đây đầu ngón tay cũng không có công lực, cũng có khi là giấy dán cửa sổ chỗ này quá dầy đi. Cho nên chuyển sang chỗ khác, dùng sức chọc vào tiếp.

Vẫn là không thể chọc thủng…

Không sao, ta lại đổi chỗ khác.

Cứ như vậy ta đổi năm sáu chỗ, đến ô cuối cùng ở góc cửa sổ, phát hiện ra một cái lỗ ti hí đã được chọc sẵn.

Đáy lòng lập tức trào dâng tình cảm sùng kính vô hạn đối với vị tiền bối nào đó từng rình coi trước, nếu như chưa từng luyện công phu, vậy cũng phải có lực tay lớn lắm a…

Ta kích động nhào tới ghé mắt vào xem.

A, mọi người đi đâu hết rồi?! Vừa nãy rõ ràng còn nghe Tiêu cô nương ở trong khuê phòng, bây giờ đi đâu mất rồi…

“Ngươi đứng ở bên ngoài phòng ngủ của ta làm cái trò gì vậy?”.

Ta hoảng sợ giật mình, Tiêu Linh đứng ở cửa nội sảnh tức giận nhìn ta chằm chằm, mày liễu nhíu lại, hiển nhiên hết sức tức giận, ánh mắt xẹt qua ta, chân mày như vẽ dường như giật giật mấy cái.

Bà nội nó, thì ra mới vừa rồi chỉ lo đổi chỗ nhòm lén, rốt cuộc…

Nhưng một hồi lâu không thấy nói gì, Tiêu đại mỹ nhân vẫn là vẻ diễm lệ bắn ra bốn phía như vậy. Ách, bây giờ đó không phải là trọng điểm a! Ta cuống quít khoát tay nói: “Ta không phải là…”.

Nhưng Tiêu Linh hiển nhiên đã nhìn thấy cái lỗ nhỏ kia, tức giận nói: “Ta đã cảm thấy có người nhìn trộm, hóa ra là ngươi”.

Mặc dù ta thích mỹ nhân, nhưng không có hứng thú đối với mỹ nữ. Ta đen mặt giải thích: “Cái đó, thật sự không phải là ta làm, ta là tới đưa tiên…”.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Tiêu cô nương?”.

Giọng nói phù phiếm ập tới, ta ngơ ngác nhìn về phía trước. Áo khoác ngoài gấm vóc hoa lệ tung bay phía sau Tiêu Linh, chữ “hoa” của ta còn chưa ra khỏi miệng, vừa nhìn thấy người trước mặt, liền vô thanh vô tức biến mất ở đầu lưỡi.

Ta không nghĩ được phải dùng từ ngữ trau chuốt thế nào để hình dung y.

Người nọ khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, dường như trời sinh ra vốn chỉ dùng để mỉm cười. Mái tóc đen nhánh giống như vải sa tanh hoa mỹ mềm nhẹ bay bay, mắt phượng liếc xéo, con ngươi trong veo mang theo ý cười, ánh mắt phiêu hốt lơ đãng. Chiếc mũi cao xinh đẹp tuyệt trần, càng làm nổi bật lên phong thái băng cơ ngọc cốt, tuyệt mỹ tuyệt luân.

Y khẽ nghiêng đầu, trong khoảnh khắc, phong tình vạn chủng cuốn tới.

Đây là một người đàn ông có thể dùng hai từ “xinh đẹp” và “phong tình” để hình dung.

Ta hơi hơi há miệng, bó hoa tươi trong tay xui xẻo rơi xuống đầy đất, có chút nước miếng chảy ra trên khóe miệng.

Đây chính là vẻ đẹp vượt xa giới tính trong truyền thuyết đó sao?! Tiêu Linh đứng ở bên cạnh y, quả thực chính là chênh lệch giữa chim công và phượng hoàng a, ta không nhịn được muốn rơi nước mắt. Đến cổ đại lâu như vậy, rốt cuộc đã được nhìn thấy mỹ nhân chân chính rồi… Dạ Kiếm Ly chỉ cần có được một nửa sắc đẹp của y là coi như mừng lắm rồi, ta điên cuồng gào thét trong lòng.

Người nọ tựa hồ đã quen với những ánh mắt tham lam như vậy, không để tâm nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ tươi và khuôn mặt của ta, đột nhiên “xì” cười một tiếng, sau đó ráng nín nhịn một chút, nhưng rồi lại không nhịn nổi còn cười lớn hơn.

Ta căm tức nhìn y, người này tại sao một chút lễ nghĩa cũng không hiểu vậy hả! Nhưng ghê tởm nhất chính là…ngay cả khi y cười to như vậy cũng làm rung động lòng người.

Màn đêm buông xuống, ta bị phạt làm lao công, phải chà lau cả Thư phòng, không cho phép ăn cơm tối. Lý do là ta nhìn lén Tiêu Linh, khi ta oán thán càm ràm, mỹ nhân đập bàn đứng lên.

“Bất kể ngươi có nhìn lén hay không, thất lễ trước mặt khách phải chịu trách phạt!”.

Ngay sau đó liền đuổi ta ra khỏi phòng.

Tam Bát Phượng đứng một bên cười hả hê, ta không nhịn được muốn phát hỏa, thôi kệ, tiểu nữ tử co được dãn được, chờ đến khi lão nương trở lại địa bàn Thanh Phong Các của mình, không gọi huynh đệ đến cho ả một trận là không được.

Ban đêm, ta chuẩn bị đi dọn dẹp, đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng.

Thư phòng ở đâu…

Ta cốc đầu, cái bộ não này bình thường đâu có ngốc a, sao thời gian này lại giở chứng như vậy. Ta nhìn chung quanh, vừa tới đây không tới hai ngày, ngoại trừ hậu viện này ta cũng chưa đi đâu, biết tìm cái Thư phòng chết tiệt kia ở đâu đây.

Nhưng mà ta quên mất còn có một người. Cho nên ngay lúc ta gặp lại ả, lần đầu tiên ta có cảm giác thật mừng rỡ.

Tam Bát Phượng dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để trả thù, cho nên, ả hếch lỗ mũi lên trời nhìn ta một cái, chế nhạo ta mấy câu, rồi bắt ta đi tới Thư phòng với ả.

“Tiểu thư kêu ta tới giám sát ngươi, sợ ngươi lười biếng”.

Tiêu Linh kia có lòng như vậy mới lạ, ta bĩu môi, cười nói: “Đa tạ Phượng tỷ tỷ, Thúy Hoa được sủng mà kinh”.

Tam Bát Phượng liếc ta một cái. Thượng Đế làm chứng, ta nói câu đó rất chân thành nha, một chút ý tứ châm chọc cũng không có.

Ta rốt cuộc đã biết, tại sao chà lau Thư phòng bị gọi là làm lao công.

Mụ nội nó, Thư phòng này cũng hơi bị quá lớn đi! Tiểu Tiện Nhân nhà ngươi là một kẻ lăn lộn giang hồ, làm gì mà giữ nhiều sách như vậy hả, muốn đi thi trạng nguyên sao… Ta buồn bực lật một quyển, không biết chữ này là kiểu chữ gì, sao mà vặn vẹo rối rắm như vậy, bảo ta làm sao sắp xếp lại được đây.

Tam Bát Phượng tựa hồ cực kỳ hài lòng với nét mặt của ta, nhưng ngay sau đó tiến lên một bước, một tay chống nạnh, một tay nhấc lên vươn ngón tay chỉ chỉ, quát lên: “Từ hàng này trở đi, mỗi cuốn đều phải lau một lần!”.

“A?”, vẻ mặt ta như đưa đám, những cuốn sách này cũng rất nhiều năm không ai đụng tới, lau sạch để mà làm gì a…

“Nhất định phải lau toàn bộ sao?”, ta ôm hi vọng hỏi.

“Muốn ngươi lau thì lau đi, nói thêm nữa ta vả miệng!”, Tam Bát Phượng tàn bạo nói. Ta bẹt môi lầm bầm, không nói gì thêm, đi tới trước giá sách, đột nhiên phát hiện ra không có dụng cụ vệ sinh…

“Cái này, Phượng tỷ tỷ, có thể cho ta mượn một cái khăn lau không?”.

Gân xanh trên trán Tam Bát Phượng ẩn nhẫn giật giật, ta nghĩ sao nói vậy, ta thật sự không phải là cố ý mà…

Ta đánh vật xách tới một thùng nước, đặt ở góc phòng, vứt vào cái khăn lau lấy từ Tam Bát Phượng, tiện tay cầm lấy một quyển sách gần đó, chà lau lung tung.

Ách, quyển sách giống như bị hành hạ…

Tam Bát Phượng giận đến mức vung tay lên, ta giơ khăn lau mềm nhũn chuẩn bị chống cự…

“Aiz nha nha, nàng quả nhiên là ở chỗ này”.

Giọng nói này cũng mềm nhũn như khăn lau trong tay ta, ta lập tức tê dại nửa người.

Siêu cấp mỹ nam như thiên thần đã gặp ban ngày xuất hiện ở cửa Thư phòng, nụ cười nồng nhiệt.

“Nghe nói nàng bị phạt quét dọn Thư phòng, cho nên ta mới tới xem một chút, hmm?”

Một chữ “hmm” dư âm còn văng vẳng bên tai hồi lâu không tan, có thể phát huy thán từ vô cùng nhuần nhuyễn như thế, không hổ là mỹ nhân. Ta ngẩng gương mặt đầy phấn, cười cười với y, nhưng trong lòng bất mãn, lão nương bị phạt có cái rắm gì liên can đến ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.