Ngày hôm sau, Tiểu Liên nhìn cái đầu của La Huỳnh Thạch trên
bàn, trợn mắt đến mức con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài.
“Này… La Huỳnh Thạch… Ít nhiều gì cũng là cao thủ hạng nhất
trên giang hồ… Cô, các người làm sao…”.
“Nhanh như vậy đã giải quyết xong phải không?”, ta không
thích nhìn cảnh
tượng máu thịt lẫn lộn trước mặt, liền quay đầu đi phất phất
tay. “Người của chúng ta lợi hại hơn hắn mà thôi”.
“Nhìn vết kiếm này… Là đệ nhất cao thủ của Thanh Phong Các,
Túc Sát[1]sao?”.
“Không sai”.
“Ngài ấy giúp Liên mỗ báo thù diệt môn, tại hạ lại không thể
nhìn tận mắt vị kỳ nhân này sao?”.
“Ngươi đã sớm gặp ông ấy rồi”.
“A?? Làm gì có?”.
“Chính là lão Trương đầu thôn đó, Đại Hoàng nhà ông ấy không
có sủa ngươi sao?”.
“…”.
Tiểu Liên đáng thương một lần nữa hóa thành con tò te, ta ho
mấy cái, “Về thù lao thì…”.
Thành công làm tượng đất sống lại. “Nguyện ý nghe Các chủ
sai khiến”.
Ta cười cười, “Từ nay về sau, Liên Chi Hoài cùng cừu hận diệt
môn của hắn đã chết, từ hôm nay ngươi chỉ là một tùy tùng Tiểu Liên bên cạnh
ta, tất cả của ngươi đều là của ta, hiểu chưa?”.
Từ đó Liên Chi Hoài biến mất, bên cạnh ta lại xuất hiện một
Tiểu Liên nhiều chuyện lời nói ác độc.
“Thôn trưởng, mặt trời đã phơi mông rồi nha!”.
“Mọi người mau đến xem này, thôn trưởng trước khi đi ngủ lại
không rửa chân!”.
“Tiểu Hồng, cô làm sao có thể sống cùng lão Đại lâu như vậy
hả, keo kiệt muốn chết, ngay cả nước trà cũng không có?”.
“Lão Đại, chân cô sao lại lớn như vậy hả, làm sao mà gả ra
ngoài được đây?”.
Ta… Ta đây sao lại tuyển một tên vô lại như thế này về vậy…
Ban đầu thật đúng là nên một kiếm giải quyết cậu ta luôn, muốn khóc chết.
Một ngày kia, ta đã ăn no giơ cây tăm xỉa răng, Tiểu Hồng từ
trên đầu ta bay xuống.
“Lão Đại, Diệp đại ca bị thương!”.
Ta suýt chút nữa nuốt luôn cây tăm vào trong bụng, Diệp Vô
Trần bị thương, khả năng xảy ra chuyện này quả thực còn thấp hơn so với chuyện
gà trống đẻ trứng!
“Là ai làm!”, ta xông ra ngoài, “Dám đả thương huynh đệ ta,
không muốn sống nữa sao!”.
“Là… Người của Triêu Thánh Môn”.
Trong lòng ta trầm xuống, rốt cuộc đã tới.
“Trường Sinh, huynh ấy sao rồi?”, ta nhìn đại phu duy nhất
trong thôn, nói nhỏ.
“Đã không còn đáng ngại”, Trường Sinh liếc ta một cái, “Gọi
ta là Trường Sinh gia gia! Ngươi, nha đầu này!”.
Ta cợt nhả đánh trống lảng, “Cái tên Tiểu Diệp này, đừng nói
trên giang hồ chưa từng có địch thủ, chỉ là nếu đánh không lại thì dựa vào tài
khinh công thiên hạ vô song của huynh ấy, trượt một cái là chuồn được ngay mà”.
“Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao, cao thủ tỷ thí
chú ý nhất chính là khí độ[2]!”, Trường Sinh trợn mắt nhìn ta một cái, “Độc
trên phi tiêu này hẳn là kỳ độc Diệt Hồn của Triêu Thánh Môn!”.
“Bọn họ chắc chắn là đã nghe danh thần y Trường Sinh, nhưng
lại không biết rằng trên đời này không có độc gì là gia gia không giải được!”.
Quả nhiên, thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên[3]. Trên
mặt Trường Sinh tràn đầy vẻ tươi cười, trước khi rời đi thuận tiện để lại vài
túi dược giải độc Diệt Hồn. Ta phân phát cho người trong thôn, mỗi người đều dự
bị ít nhất mấy viên. Mặc dù như thế nhưng vẫn thừa lại vài túi, thật là lãng
phí, không biết có thể đem bán lấy tiền hay không.
Ban đêm, một bóng người lặng lẽ chạy vào gian phòng của Diệp
Vô Trần, nhìn dáng vẻ yểu điệu như vậy, dĩ nhiên chính là thôn trưởng ta.
“Tiểu Diệp, Tiểu Diệp”.
“Thôn trưởng?”, Diệp Vô Trần nhận ra giọng nói này.
Ta từ trong lồng ngực lấy ra hai khối dài dài, nhét vào
trong tay Diệp Vô Trần. Người này mượn ánh trăng nhìn lại, vật kia lòe lòe sáng
lên, rõ ràng là hai khối chocolate Le Conte[4] được gói giấy bóng rất đẹp.
“Cái này, Dove[4] đã bị cướp hết, nhưng nhãn hiệu này cũng
không tệ đâu, huynh phải nhanh ăn xong rồi xử lý sạch sẽ giấy gói, tốt nhất là
dùng nội lực thiêu ra tro! Đừng để người trong thôn nói ta thiên vị, aiz, những
ngày qua huynh đã cực khổ rồi”.
“Thôn trưởng…”, Diệp Vô Trần cảm động đến nỗi nói không ra lời.
“Thanh Phong Các đắc tội Triêu Thánh Môn, đã sắp không còn
thái bình, nói với mọi người tất cả phải cẩn thận”.
“Thôn trưởng vì Liên Chi Hoài mà đắc tội đến Triêu Thánh
Môn, đã là chuyện của hai năm trước, vì sao đến bây giờ bọn họ mới có hành động?”.
“Năm đó La Huỳnh Thạch hữu sứ của Triêu Thánh Môn, cưỡng
gian giết người bắt cóc cướp của, không chuyện ác nào không làm, người người đã
sớm muốn diệt trừ, nếu Triêu Thánh Môn có hành động gì, đồng đạo võ lâm tất
nhiên đứng ở bên phía chúng ta. Nhưng tháng trước lão Trương nhận danh sách,
lén lút làm thịt cái tên bại gia Tiêu Thiếu Nguyên, hắn buôn bán phụ nữ nhà
lành, lại ỷ vào cha hắn Tiêu Kiến Nhân là minh chủ võ lâm mà làm xằng làm bậy,
nhưng dù gì hắn cũng là tiểu nhi tử người ta thương nhất, mặc dù lão Trương làm
việc bí ẩn, nhưng Tiêu Kiến Nhân cũng đã hoài nghi Thanh Phong Các, nếu như
Triêu Thánh Môn có hành động, lão tất nhiên sẽ không nhúng tay, chỉ muốn chúng
ta lưỡng bại câu thương cho xong”.
“…”, Diệp Vô Trần suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Diệp mỗ
tuy rằng một thân võ công, nhưng không nghĩ ra những thứ đạo lý thô thiển này,
xem ra ta thật sự là già rồi”.
“Tiểu Diệp còn rất trẻ mà, năm đó nếu không có huynh, ta làm
sao sống được cũng không biết”, ta nghiêm mặt nói.
Diệp Vô Trần nhận thấy ta hiếm khi nghiêm túc, nhếch miệng mỉm
cười.
Ngoài cửa, hai bóng người lặng lẽ đứng sừng sững.
“Tiểu Hồng, lão Đại năm đó xảy ra chuyện gì vậy?”, Tiểu Liên
nói nhỏ.
Tiểu Hồng thở dài. “Năm đó sao… Nói ra rất dài dòng…
Năm năm trước, chính vào lúc binh hoang mã loạn[5], quê quán
của ta bị ôn dịch náo loạn, cho nên người nhà muốn bán ta làm nha hoàn cho nhà
phú hộ, thật không may nhà phú hộ kia bị cướp, ta bị bắt đem bán về phía nam, nửa
đường nhìn thấy một nha đầu ăn xin, bọn buôn người thấy cô ấy ăn mặc kỳ quái,
nghĩ là người ngoại quốc, liền đến bắt cô ấy, đó chính là lão Đại.
Ban đầu cô ấy vừa lạnh vừa đói sắp chết, nhưng trong ngực lại
ôm thật chặt một cái túi, bọn buôn người ngại bẩn nên cũng không cướp đi, cứ
như vậy đi đến cái thôn này, ta bị bán cho một hộ nhà nghèo làm con dâu, còn
lão Đại có vẻ bệnh tật nên không ai muốn, bọn buôn người cảm thấy phí công nuôi
cô ấy vài bữa cơm nên vô cùng tức giận, muốn một đao chém chết cô ấy, không ngờ
lúc ấy quan binh đột kích, đốt sạch cướp sạch một thôn, mọi người đều lo chạy
trốn, may là Diệp đại ca cứu chúng ta từ trong đống thi thể ra ngoài, huynh ấy
lúc đó đang bị Mộ Dung gia đuổi giết…
Sau này, lão Đại nói với Diệp đại ca đủ loại ý kiến, ta cảm
thấy cực kỳ hoang đường, tuy nhiên ở thời khắc mấu chốt đã cứu mạng Diệp đại
ca. Sau đó lão Đại bắt đầu làm ăn, tất cả quy tắc đều rất ly kỳ cổ quái, nhưng
trong một đêm đã làm cho chúng ta trở thành phú khả địch quốc[6]. Cô ấy ở thôn
này, chứa chấp rất nhiều người không còn nhà để về, những người này có hắc đạo
cũng có bạch đạo, nhưng lão Đại nói bọn họ đều là những người cô đơn, cứ như thế
thành lập Thanh Phong Các, mấy năm ngắn ngủi đã trở thành Thiên hạ Đệ nhất Các…
Lúc này ta không thể không thừa nhận, lão Đại là kỳ nữ, cô ấy cũng không thuộc
về thế giới của chúng ta.
Lão Đại năm đầu tiên rất ít nói chuyện, cũng rất ít cười,
thường vuốt ve cái túi kia rồi núp ở một góc không nói lời nào. Hỏi tên cô ấy
cũng không nhớ rõ, Diệp đại ca vì muốn cô ấy sớm ngày tỉnh lại, liền đặt cho cô
ấy tên gọi là Kỷ Triển Nhan”.
“Vậy Dove là cái gì? Chocolate là cái gì?”, Tiểu Liên hiếu kỳ
hỏi.
“Hắc hắc”, vẻ mặt Tiểu Hồng đột nhiên trở nên hết sức gian
trá. “Dove và Le Conte là một loại nhãn hiệu, giống như quán rượu Kỷ gia, vải
vóc Kỷ gia của chúng ta, chocolate thì là mỹ vị nhân gian, ban đầu lão Đại sống
chết không để cho người ta cướp lấy cái túi chính là chứa cái này, ngươi chưa từng
nếm qua sao?”.
“Nhưng lão Đại vừa nói Dove đã bị cướp sạch…”.
“Đừng nghe cô ấy, dám cá cô ấy đã giấu riêng mấy khối, có cơ
hội ngươi nắm được nhược điểm của cô ấy thì muốn là có”.
Khóe mắt ta nheo lại nghe Tiểu Hồng kể lể về gốc gác của
mình. Diệp Vô Trần phía sau lưng ta tức giận hỏi: “Có phải muội thật sự đã giấu
riêng mấy khối Dove không muốn cho ta hay không?”
…
Ta khóc lóc trở lại ngôi miếu đổ nát của mình, Diệp Vô Trần
điểm huyệt ta rồi lục lọi ra được mấy khối Dove, ông trời ạ, nếu như ông chịu
cho ta một cơ hội nữa, trước khi bị lục soát ta sẽ ăn hết chocolate ở đây a! Ta
đây thôn trưởng lão Đại như thế này có còn tôn nghiêm gì nữa! Nhưng mà ta rầu
rĩ một lát rồi lại vui vẻ ngay, dù sao chocolate cũng đã sớm hết hạn… ( =]] )