Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 30: Chương 30




Hắn chống cây dù, đưa cho ta một cái khăn tay.

“Cô nương”, hắn cười dịu dàng, “Đừng khóc nữa, có được không?”.

Ta ngơ ngác nhận lấy khăn tay, là khăn tơ lụa màu trắng sữa, phía trên thêu một chữ “Bạch” cứng cáp.

Đụng phải đầu ngón tay lạnh cóng, hắn không nhịn được ho khụ một tiếng, thoạt nhìn đã thấy tật bệnh quấn thân. Ta ngẩng đầu, lại rất máy móc hỏi: “Ngươi là ai?”.

Người nọ lại ho mấy cái, nhưng không trả lời ta một cách không sáng tạo như Niệm Vãn. Hắn đột nhiên nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Cô nương vì sao lại đau lòng như thế?”.

Khuôn mặt hắn cực kỳ thanh tú, vận bộ áo trắng càng nổi bật vẻ nhã nhặn. Ta vốn cực kỳ khinh bỉ người khác mặc áo trắng giả bộ làm đại hiệp, nhưng người này thật sự khiến người ta không thể nào chán ghét, cho nên ta cười lớn, nói: “Có nói ngươi cũng sẽ không tin”.

“Có thể nói tại hạ nghe một chút không?”.

Ánh mắt của hắn đen thẫm, giống như rượu ngon đã ủ nhiều năm, tản ra mùi thơm làm yên ổn lòng người.

“Ta sống ở một thời đại khác, bị cha mẹ vứt bỏ trên đường. Viện Phúc Lợi, chính là một nơi chuyên chứa chấp trẻ mồ côi như ta. Quản lý ở đó là một phụ nữ họ Bùi, bà đối xử với đám cô nhi bọn ta cũng rất tốt, ta xem bà như mẹ ruột của ta. Cứ như vậy mãi cho đến khi ta mười tám tuổi, vốn là cái gì cũng tốt đẹp, nhưng rồi viện trưởng Bùi bị ung thư. Hmm? Đó là một loại bệnh nan y, vừa đúng lúc viện Phúc Lợi phá sản phải đóng cửa, chính là bị niêm phong đó. Viện trưởng Bùi vì muốn giúp mấy đứa trẻ bọn ta được đi học… Uhm, ở thời đại của ta con gái cũng có thể đi học… Nên một mình bà tốn không ít tiền bạc, không còn tiền chữa bệnh. Sau khi viện Phúc Lợi bị hủy, mấy người bọn ta cũng tách ra, tất cả chúng ta đều đi làm thêm ngoài giờ, mỗi ngày phải làm rất nhiều, ăn bánh bao dưa muối, thường xuyên mệt mỏi té xỉu, nhưng chỉ cần có thể làm cho viện trưởng Bùi hết bệnh, bảo ta làm cái gì ta cũng nguyện ý…”.

Người nọ ngồi xổm bên cạnh ta, lẳng lặng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua hai gò má của ta, lóe ra tia ôn hòa.

“Lúc đó, ta thích một chàng trai trẻ, anh ta vừa thông minh mà vừa anh tuấn, cười rộ lên có vẻ bất cần đời. Rất nhiều bạn nữ cũng bàn chuyện về anh ta. Có một thời gian, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng của anh ta, ta sẽ ngơ ngác đứng đơ ra một lúc, chỉ cần chạm phải ánh mắt của anh ta, ta sẽ vui vẻ cả ngày, có phải ta rất ngốc hay không? Dĩ nhiên, ta lâm vào tình yêu đơn phương, tâm tư cũng không còn đặt trên bài vở và viện trưởng Bùi… Rốt cuộc, ta không chờ được nữa, đi tỏ tình với anh ta, nhưng mà, anh ta từ chối…”.

Ta không khóc nữa, chỉ kinh ngạc nhìn người nọ, nói tiếp: “Anh ta nói, vẻ ngoài của ta không đủ xinh đẹp, ta rất xấu xí…”.

Nước mắt lại chảy xuống, “Xấu thì sao? Ta thích anh ta thông minh có tài văn chương, dù cho vẻ ngoài của anh ta khó coi ta vẫn thích. Nhưng mà… Thân thể tóc tai làn da nhận từ cha mẹ, có cái gì đáng để mà tự ti đâu?! Ta đau lòng, ta tức giận, ta hận mình tại sao lại thích anh ta… Cùng lúc đó, viện trưởng Bùi qua đời”.

“Cái gì?”.

Người nọ thấp giọng cảm khái, ta lạnh nhạt nói tiếp: “Bà đã chết, bởi vì không trị bệnh kịp thời bằng hoá chất, lúc đó ta cũng không tận tâm kiếm tiền mà đắm chìm trong cái bóng của chàng trai vốn không đáng để ta yêu. Trái tim ta tan vỡ, lâm vào cảnh tự trách mình không thể thoát ra được. Rốt cuộc ông trời đã trừng phạt ta, trong lúc ta đầu óc mơ màng bị xe tông phải, thế nhưng lại không chết, tiếp tục đưa ta đến thời đại này nhận mọi hành hạ, bò dọc theo phố ăn xin, bị những tên côn đồ cắc ké đánh đập, bị lừa bán vào kỹ viện, bị lên án bỏ tù… Cái gì ta cũng từng trải qua, cho đến khi bị bọn buôn người bán về phía nam, gặp được cao nhân cứu”.

Nhớ đến Diệp Vô Trần, trong lòng ta lại đau xót, “Nhưng mà, người mà ta cho là thân nhất lại phản bội ta…”.

Người nọ không nói gì, ta ngẩn ngơ, đột nhiên phát hiện ra mình đã kể lể hết toàn bộ chuyện cũ giấu kín năm năm chưa hề nói cho ai biết, mà ta với hắn chỉ là mới quen, thậm chí ngay cả hắn là ai ta cũng không biết.

“Trải nghiệm của cô nương thật sự đặc sắc”, hắn ôn hòa nói.

Ta ngớ ra, không khỏi có chút tức giận, “Ai cần cái loại đặc sắc này? Bị người thân cận nhất phản bội…”.

“Nhưng nếu ngay cả người thân cận nhất để phản bội cũng không có thì…”, hắn ngừng lại một chút, “… Đó mới thật sự là bi thảm”.

Ta nghĩ đi nghĩ lại ý tứ trong lời nói của hắn, hắn lại nhẹ nhàng giơ tay lên, tựa hồ muốn sờ lên tóc ta, ta co rúm lại, hắn dừng lại một chút rồi thu hồi bàn tay, cười dịu dàng, “Huống chi người phụ nữ họ Bùi đã nuôi dưỡng cô, nhất định cũng sẽ hy vọng cô kiên cường sống sót…”.

Sống sót, Quý Hiểu Hàm, sống sót…

Ta biết, trong khoảnh khắc ta bị xe tông ta đã hiểu ra, bà không muốn chúng ta vì bà mà liều mạng kiếm tiền, bà chỉ cần chúng ta sống thật tốt.

Cho nên ở thời đại này ta cố gắng như vậy, khổ cực như vậy, chỉ để có thể sống.

Nhưng từ lúc nào, ta đã quên mất quan niệm lúc ban đầu này của mình?

Gió đêm rét lạnh, ta rùng mình một cái. Mưa lớn đã trở thành tí tách, nhưng vẫn không ngừng.

Vẫn không ngừng, chỉ cần ta còn sống, tất cả cũng sẽ không kết thúc.

Có lẽ, bây giờ mới là lúc bắt đầu.

Người nọ đã không còn ở đây, nhưng giọng nói dịu dàng của hắn vẫn văng vẳng bên tai, trong tay chỉ còn lại cái khăn tay tơ lụa thêu chữ “Bạch”. Không cần biết hắn là ai, nhưng có thể tự do ra vào hoàng cung, nhất định không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Ta lại lạc đường.

Không biết đã đi như thế nào đến khu rừng trúc, thì ai mà biết phải đi như thế nào mới trở về được a. Đang âm thầm tức giận, đột nhiên một cục đá ném vào trong hồ nước, nổi lên một vòng rung động nho nhỏ.

Ta cảnh giác nhìn chung quanh, nhưng không thấy bất kỳ kẻ nào. Đột nhiên lại có một cục đá ném tới, có điều cách xa cục đá vừa rồi.

Người ném cục đá này rõ ràng là muốn dẫn ta đi theo hắn, nếu như hắn muốn hại ta thì đã trực tiếp ném cục đá ngay ót ta là được. Nghĩ tới đây, trong lòng ta nhẹ nhõm, cứ đi theo hướng cục đá ném tới.

Đi không lâu đã đến hồ Tĩnh Tâm quen thuộc, ta thả lỏng trong lòng, nhưng những cục đá này bay đến từ bốn phương tám hướng, căn bản không thể tìm được chỗ chính xác, ta thậm chí hoài nghi có một nhóm người đang dẫn đường giúp ta.

Đến ven hồ, ta đang muốn ôm quyền tạ ơn cao nhân giúp đỡ, đột nhiên thấy trước cửa phòng ngủ của mình có một cái bóng đứng nghiêm, cảm giác quen thuộc làm ta sợ hết hồn hết vía.

“Lão Đại!”.

Trong lòng ta run lên, quả nhiên là Tiểu Hồng.

“Cô quả thật hiểu lầm em sao?”, Tiểu Hồng khóc ròng nói: “Thanh Phong Các chúng ta xảy ra chuyện lớn, em bất đắc dĩ phải… Em đã cố ý đâm trật, cô không có chuyện gì thật sự là tốt quá!”.

Ta ngẩn ra, chẳng lẽ thật sự là nàng bị ép buộc?!

Tiểu Hồng tung mình ôm lấy ta, ta nhìn nàng, cúi đầu hỏi: “Thật sao?”.

“Dĩ nhiên, lão Đại… Chúng ta là tỷ muội nhiều năm như vậy, làm sao có thể…”.

Nàng đột nhiên dừng lại.

“Có thể cái gì?”, ta cười lạnh, “Nói đi, tại sao không nói nữa?!”.

Ám khí của ta kề lên cái cổ tuyết trắng của nàng, chỉ cần động một chút là lấy mạng nàng được ngay.

“Lão Đại, cô…”, nàng sợ hãi, giọng nói run rẩy không kiềm chế được.

Ta lẳng lặng nhìn nàng, nước mưa làm ướt đẫm thân thể cả hai.

“Tiểu Hồng à!”, ta nhìn dung nhan mỹ lệ của nàng, “Ngươi thật sự cho rằng ta bị ngươi giết một lần, sẽ ngoan ngoãn chờ ngươi tới giết ta lần thứ hai sao? Chúng ta là tỷ muội năm năm, e rằng ngươi cũng chưa hiểu rõ ta… Ngươi nghe Lộ Văn Phi nói thấy ta chưa chết, liền định tối nay tới phòng tìm ta, thấy ta không có ở đây liền ôm cây đợi thỏ. Ngươi nói chuyện với ta thì cứ nói, tại sao phải giấu bàn tay trong ống tay áo?”.

Ta chậm rãi nhấc tay áo của nàng lên, túm lấy con dao từng cắm vào tận tim ta, “Bảo Giáp Hộ Tâm của ta là do ngươi may, chỉ có ngươi biết chỗ sơ hở trước ngực, cho nên ta đã mặc ngược lại, cho dù hôm nay ngươi muốn đâm cũng chỉ có thể phá vỡ lớp áo ngoài mà thôi”.

Tiểu Hồng núp mặt trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt.

“Năm năm nay ta xem ngươi như người thân nhất. Ngươi giận ta, hận ta, thậm chí giết ta, ta cũng không có lời nào để nói. Chẳng qua, tại sao ngươi phải giết mọi người trong thôn? Nhất là Diệp Vô Trần, hắn là người cứu mạng ngươi! Lấy oán báo ơn, không bằng cầm thú…”.

Tiểu Hồng thét to: “Đây còn không phải là bởi vì…”.

“Đừng có lấy ta làm cái cớ! Đó là ác tâm của ngươi, không phải là của ta!”, ta quát: “Lâu như vậy mà không có thị vệ chạy tới, chỉ sợ Lộ Văn Phi cũng đang ở gần đây, điểm huyệt hết đám thị vệ và Nhược Cửu rồi phải không? Thuận tiện ta nói cho ngươi biết một chuyện, ta chưa bao giờ thích Lộ Văn Phi, loại người như hắn, vì đàn bà mà không phân biệt được tốt xấu, ta đã gặp nhiều”.

Trong bụi cây có tiếng lá lay động, lòng ta cười lạnh, chỉ nói tới hắn hai câu hắn liền lòi đuôi.

“Ta sẽ thả ngươi, bởi vì ta tuy vô liêm sỉ, nhưng vẫn khá hơn cầm thú”, ta dừng lại một chút, sau đó cất cao giọng nói: “Thanh Phong Các, ta không cần, Kỷ gia, ta cũng không cần, nhưng mà ngươi nhớ kỹ, Kỷ Triển Nhan ta sẽ vì một trăm bốn mươi chín cái mạng người trong thôn mà báo mối huyết hải thâm cừu này, một ngày nào đó, ta sẽ bầm thây vạn đoạn ngươi! Ta muốn ngươi, Ứng Thiên Nguyệt, chết không toàn thây!”.

Sắc mặt Tiểu Hồng trắng bệch, ta thu hồi ám khí đặt trên cổ nàng, từ từ lui về phía sau, cười lạnh nói: “Đi ra đi”.

Lộ Văn Phi ôm lấy Tiểu Hồng, ân cần hỏi: “Nàng có sao không?”.

Đồng thời trợn mắt nhìn ta, rút kiếm vọt tới. Ta đang định dùng ám khí chống đỡ, thì lại thấy một cục đá bay tới, Lộ Văn Phi kinh hoảng kêu một tiếng, trường kiếm rơi xuống.

Ta vốn định kẹp đuôi chuồn đi để bảo vệ tính mạng, không ngờ lại có cao nhân tương trợ, trong bụng vừa mừng rỡ, vừa cuồng vọng, quát: “Ứng Thiên Nguyệt!”.

Tiểu Hồng nhìn ta.

Ta hất cằm, khẽ mỉm cười với nàng, bàn tay phải tàn bạo dựng lên ngón tay giữa.

“F*CK YOU!”.

(*nhảy nhót* ye ye chửi hay lắm tỷ)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.