“Trong cuộc đời này của Hoắc mỗ, nàng ấy cũng chính là thiếu
nữ duy nhất ta yêu”.
Ta ngẩn người mê mẩn nhìn bức họa cô gái kia, số mệnh cô ấy
thật tốt a, xuyên không tới đây chẳng những được làm sủng phi, ăn ngon mặc đẹp
đeo vàng đeo bạc, lại còn có một mỹ nam đại thần một mảnh tình cuồng dại…
Hướng Vãn, Niệm Vãn, nghe cái tên này, hẳn là sau khi Dạ Hướng
Vãn chết, Độc Cô Vân Thượng vì thương tiếc, nhớ nhung sủng phi nên mới đặt tên
cho hoàng tử như thế, nói vậy, Niệm Vãn hẳn phải là hài tử của vị sủng phi đó mới
đúng chứ?
Hoắc Thanh Phong dường như đoán được tâm tư của ta, khẽ mỉm
cười, “Tiểu Kỷ cô nương cực kì thông minh, nói vậy cũng đã đoán được một hai,
chẳng qua trong chuyện này còn có rất nhiều ẩn khúc…”.
Suy nghĩ của ta dừng lại ở đoạn “cực kì thông minh”, Hoắc đại
thúc a, ngài nói trắng ra như thế, thừa nhận như thế, thật là làm cho ta nở hoa
trong lòng!
“Năm đó ta vốn là Tướng quân bảo vệ thành, dẫn đầu năm trăm
ngàn binh mã Hoàng Thành, quyền thế địa vị có thể nói là dưới một người trên vạn
người. Độc Cô Vân Thượng cũng phải có vài phần kính trọng đối với ta, một đường
thăng quan tiến chức, cũng chính vào lúc đó, ta gặp được Hướng Vãn…”.
Giọng nói Hoắc Thanh Phong trở nên mềm mại, ta nhận ra hắn
luôn gọi thẳng tên tiên hoàng, không khỏi nhíu nhíu mày, bị người khác nghe được
là tội lớn nha.
“Nàng ấy không phải là một cô gái bình thường, lúc vừa gặp gỡ
ta đã biết, tóc ngắn, trang phục kỳ lạ, ý nghĩ cổ quái trong đầu…”.
Tim ta chợt thót lên, “Tóc của cô ấy vẫn luôn ngắn sao?
Không hề dài ra sao?”.
Hoắc Thanh Phong ngạc nhiên nói: “Sao Tiểu Kỷ cô nương biết…
Tóc của Hướng Vãn, trước khi nàng ấy gả cho Độc Cô Vân Thượng, chẳng bao giờ
dài ra”.
Đúng rồi! Ta kích động đột ngột đứng dậy, tóc của ta cũng chỉ
vừa qua khỏi bả vai, năm năm nay chẳng những không dài ra, hơn nữa cũng không
có lấy một lần kinh nguyệt, cả người dường như ngừng sinh trưởng, khiến ta lo lắng
một thời gian.
“Vậy sau khi nàng ấy gả cho tiên hoàng thì sao?”.
“Tóc của nàng ấy bắt đầu dài ra, hơn nữa… Còn mang thai long
chủng”.
Ta ngớ người, chẳng lẽ phải lập gia đình… Cũng có nghĩa là
ooxx với đàn ông rồi, thì mới có thể tiếp tục trưởng thành?
“Nhưng Hướng Vãn đã chết vì khó sinh”, Hoắc Thanh Phong nhớ
lại chuyện cũ, vẻ mặt đau thương, “Tiêu hoàng hậu ghen ghét Hướng Vãn, bà ta và
Hướng Vãn chuyển dạ sinh con vào cùng một đêm, nhưng bà ta đã sớm suy nghĩ ra một
kế ác độc, bà ta mua chuộc được nha hoàn thân cận Lạc Đồng của Hướng Vãn, ra lệnh
cho cô ta bóp chết đứa con ruột của Hướng Vãn, sau đó tráo đổi đứa con của mình
vào…”.
Thật là độc ác! Ta nghe vậy sợ hết hồn hết vía, ngay cả đứa
bé vô tội cũng không buông tha sao?!
“Độc Cô Vân Thượng mặc giáp thân chinh, không cách nào bảo vệ
Hướng Vãn, cũng may lúc ấy ta đã sớm nghĩ đến chuyện Tiêu hoàng hậu sẽ ra tay
hãm hại, ngay đêm đó liền dẫn Hướng Vãn thoát khỏi hoàng cung, nhưng ta chỉ
không ngờ Lạc Đồng sẽ phản bội Hướng Vãn… Hướng Vãn đối xử với cô ta không tệ,
lòng người thật khó dò…”.
Ta đột nhiên nhớ tới Tiểu Hồng, không, là Ứng Thiên Nguyệt.
“Lúc màn đêm buông xuống, Hướng Vãn sinh con trong xe ngựa,
Lạc Đồng mang khăn vải vào chăm sóc, ta ở bên ngoài rất lo lắng nhưng cũng
không giúp được gì, lúc đó lại không hề nghi ngờ Lạc Đồng, cho đến khi trên người
Hướng Vãn phát ra ánh sáng kỳ lạ, trong tay Lạc Đồng ôm hai đứa bé. Nói thật,
lúc ấy ta cũng không biết đâu là con của Tiêu hoàng hậu, đâu là con của Hướng
Vãn”.
Ta nghe chăm chú, không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó Lạc Đồng cầm con dao để lên trán một đứa bé, ta
không thể làm gì cô ta, càng lo lắng cho sự an nguy của Hướng Vãn, cuối cùng cô
ta cắn rứt lương tâm, nhớ tới Hướng Vãn đối xử với mình rất tốt, cho nên không
giết đứa bé đó, mà chỉ bỏ đi. Ta truy xét tung tích của cô ta đã hai mươi năm,
mà không thu được bao nhiêu tin tức. Còn Hướng Vãn… Cũng trong khoảnh khắc đó,
nàng ấy đã hoàn toàn biến mất trong xe ngựa”.
Ta hiểu rõ bĩu môi, Hướng Vãn này… Tám phần là đã xuyên
không ngược trở về.
“Độc Cô Vân Thượng sau khi trở về không thấy Hướng Vãn, đau
lòng đến mức không muốn sống, ngài thông cáo thiên hạ, Hướng Vãn sinh hạ hai
long tử, còn hài tử của Tiêu hoàng hậu đã chết từ trong trứng nước. Đàn ông
dòng họ Độc Cô từ trước đến giờ tướng mạo rất đẹp, cũng đều thông minh tuyệt đỉnh,
Độc Cô Vân Thượng cũng nhanh chóng hiểu ra, hai long tử kia, một đứa là hài tử
của Hướng Vãn, một đứa là của Tiêu hoàng hậu, cho nên cũng không truy cứu. Ngài
chỉ nói rằng lưu lại địa vị Đại hoàng tử cho hài nhi đã chết, Nhị hoàng tử
chính là hài tử của Tiêu hoàng hậu, tên chỉ một chữ Bạch, còn Tam hoàng tử là
ruột thịt của Hướng Vãn, đặt tên là Niệm Vãn”.
Vậy Nhị hoàng tử Độc Cô Bạch mới là con ruột của Tiêu Thái hậu!
Nhưng không biết tại sao Tiêu Thái hậu, lại đối xử với Niệm Vãn như con đẻ…
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của ta, Hoắc Thanh Phong khẽ mỉm
cười.
“Tiêu hoàng hậu đâu phải là hạng nữ lưu tầm thường? Bà ta và
Hướng Vãn chuyển dạ trong cùng một đêm, lúc đó vội vã muốn đem con mình ra
ngoài thành đánh tráo, không kịp làm ký hiệu, chỉ đeo một khối ngọc bội lên cổ
con mình, nhưng ngọc bội này, không biết tại sao lại chuyển sang trên người Niệm
Vãn, có lẽ là Lạc Đồng đã biết sai, hoặc là cô ta có dụng ý khác. Tóm lại, bởi
vì Hướng Vãn biến mất, Độc Cô Vân Thượng nhanh chóng đau lòng mà băng hà, Tiêu
hoàng hậu mưu đồ cầm quyền, tự phong là Thái hậu, văn võ cả triều đều nịnh nọt,
chẳng qua là vì binh quyền vẫn còn ở trong tay ta, nên bà ta không dám hành động
thiếu suy nghĩ, cho đến khi ta từ chức Tướng quân, quy ẩn làm một tiên sinh nho
nhỏ bên cạnh Nhị hoàng tử Độc Cô Bạch, làm bộ bảo vệ cho đứa con ruột của Hướng
Vãn, nhưng lại âm thầm bảo vệ cho Niệm Vãn, trong hoàng tộc có không ít thuộc hạ
cũ vẫn là tâm phúc của ta, Tiêu Thái hậu cùng ta đôi co hai mươi năm, cũng
không ai thắng được ai nửa phần. Hôm nay, cán cân thiên hạ, chỉ tùy vào ai là
Thái tử”.[1]
Ta nghe kể một hồi cảm thấy mụ mẫm, hai con mắt đảo đảo
thành hình vòng xoáy.
“Tiểu Kỷ cô nương, cô cũng biết minh chủ võ lâm họ tên là gì
phải không?”.
Ta dĩ nhiên biết a, là Tiêu Kiến Nhân… Khoan đã, chẳng lẽ?!
“Cô đoán không sai”, Hoắc Thanh Phong vuốt cằm nói: “Tiêu
Minh Chủ và Tiêu Thái hậu, chính là huynh muội ruột thịt”.
Shock!
Vốn là ta cho rằng Tiêu Kiến Nhân không đơn giản, không ngờ
lão ta còn có chỗ dựa vững chắc là hoàng tộc.
“Chuyện này có chút khác với những tính toán trước kia. Ta vốn
ở bên cạnh Nhị hoàng tử, làm bộ bảo vệ cho hắn, lừa Tiêu Thái hậu hai mươi năm,
chỉ cần cuối cùng Tiêu Thái hậu tranh đấu cùng con ruột của chính mình, cho Niệm
Vãn lên làm Thái tử kế vị là tốt rồi. Nhưng mà, nửa đường lại nhảy ra một lão
Tiêu Kiến Nhân, ông ta dã tâm bừng bừng, e là đã chuẩn bị ra tay với ngôi vị
hoàng đế. Nhưng cũng may, kẻ địch của ông ta không chỉ có Niệm Vãn, mà còn có
Nhị hoàng tử Độc Cô Bạch. Độc Cô Bạch hắn bị Tiêu Thái hậu hạ cổ độc, vốn là bệnh
lâu năm không dậy nổi, nhưng gần đây ta mới phát hiện ra, sau lưng hắn cũng có
một thế lực chống đỡ không thể khinh thường, lại có liên quan tới Triêu Thánh
Môn!”.
Ta dần dần hiểu rõ thêm một chút đầu mối, lại càng bị kéo
vào nhiều bí ẩn, hoàng cung quả nhiên là nơi nước sôi lửa bỏng a a a a a, giết
người không thấy máu.
“Hoắc mỗ nói cho Tiểu Kỷ cô nương những thứ này, cũng không
có ý gì, cô và Hướng Vãn đều không phải là người bình thường, tương lai thiên hạ
tất sẽ có một trận long trời lở đất, chỉ mong cô nương… Đừng chọn sai đường”.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu lập tức hiện lên mấy ý
nghĩ, hắn nói cho ta biết những chuyện này, không thể nào chỉ vì lý do đó, nhất
định còn có lý do gì khác. Ta làm bộ khiếp sợ cáo từ, Hoắc Thanh Phong cũng
không giữ ta lại.
Ta ra khỏi tiểu viện của hắn, đây là cứ điểm bí mật của hắn ở
Tĩnh Tâm Điện sao, chỉ e ở chỗ Nhị hoàng tử hắn cũng chẳng có được phòng ngủ
tráng lệ. Ta lại nghĩ tới bạch y công tử thanh nhã đó, hắn lại có quan hệ với
Triêu Thánh Môn sao?
Đi không lâu lắm, rốt cuộc nhìn thấy hai cung nữ, tiểu viện
kia nằm sau một mảnh vườn, thường ngày quỷ khí u ám, không có lệnh cũng sẽ không
có ai chủ động tiến vào, ta thật hoài nghi lần trước tại sao ta lại bước chân tới
đây, thật không thể tưởng tượng nổi.
Niệm Vãn ngồi bên hồ trúc dưới đình Tĩnh Tâm, ném từng chút
đồ ăn cho cá.
Ta vừa nghe Nhược Cửu truyền lời liền vội vã chạy tới đây, lại
thấy bộ dạng y nhàn nhã du ngoạn thế này, không khỏi khó chịu.
“Ta chờ cô lâu như vậy, đi đâu thế?”, Niệm Vãn khẽ cười nói.
Ta đang khó chịu, đột nhiên nghĩ đến, Niệm Vãn… Hẳn là biết
thân thế của mình, nếu không Hoắc tiên sinh sẽ không xuất hiện bên cạnh y. Y đều
biết mà vẫn nhàn nhã như vậy, tựa như đứa trẻ suýt chết hai mươi năm trước
không phải là y vậy.
“Đi gặp Hoắc tiên sinh”, ta nói nhỏ.
Không khí đột nhiên thay đổi, Niệm Vãn ném chút đồ ăn cuối
cùng cho cá vào trong hồ, sau đó ngẩng đầu, nụ cười trên môi biến mất.
“Tiểu Kỷ, người cứu cô không phải là ta”.
Ta kinh ngạc, ngơ ngác nhìn y.
“Có người ném cô cho ta lúc ta đang trên đường hồi cung. Ta
vốn ghét cô hận cô, nhưng người mà ta cứu về không phải là Tiểu Kỷ trong lời
huynh ấy, mà là Tiểu Thúy Hoa Tử của ta”. Niệm Vãn lấy ra một cái túi gấm, nhét
vào trong tay ta, “Cái túi gấm này, vào lúc tuyệt vọng cùng đường hẵng mở ra”.
Ta nhận lấy túi gấm, bỗng dưng khiếp sợ đến mức không biết
nên nói gì.
“Ta biết cô không phải là một cô gái bình thường, tuy ta là
hoàng tử, cũng chỉ có thể giúp cô ở lại đây tu dưỡng mấy tháng, Tiểu Kỷ à…”,
hai gò má Niệm Vãn đột nhiên đỏ lên, “Giúp ta… Bảo vệ Dạ Kiếm Ly”.
Ta đột nhiên cảm thấy Niệm Vãn lúc này rất dễ thương, cho
nên kiềm chế mọi nghi ngờ trong lòng, cười hứa hẹn với y: “Yên tâm đi”.
Cười xong ta liền hối hận, Dạ Kiếm Ly làm gì mà cần người bảo
vệ, bây giờ người cần được bảo vệ chính là ta mới đúng chứ.
Đột nhiên một thị vệ không nhanh không chậm bước tới từ cửa
điện, vành mũ của hắn kéo xuống cực thấp, không nhìn rõ khuôn mặt. Trong lòng
ta lại nghi ngờ, Tĩnh Tâm Điện có rất ít thị vệ, mọi người ta đều quen mặt,
nhưng người này ta chưa từng gặp qua, chẳng lẽ là thích khách?
Ta định nhắc nhở Niệm Vãn, nhưng y vừa nhìn thấy thị vệ kia,
lại thản nhiên cười một tiếng, “Rốt cuộc đã tới rồi”.
“Ai cơ?”, trên đầu ta bay bay đầy những dấu chấm hỏi lớn nhỏ.
“Cho dù đã có lệnh bài của Tam hoàng tử, đi qua cửa lớn vẫn
bị tra xét thật nghiêm ngặt”, thị vệ kia nói.
Tim ta lập tức cuống cuồng nhảy dựng lên, giọng nói này quen
thuộc như thế, người này, người này…
“Tìm cô lâu như vậy, hóa ra cô lại trốn trong hoàng cung”,
thị vệ kia ngẩng đầu, “Thật không hổ là thôn trưởng lão Đại”.
Bắt đầu từ đêm qua, ta đã nói với chính mình, không bao giờ
khóc nữa.
Nhưng giờ phút này, nước mắt cứ điên cuồng tuôn ra, ta cũng
không thèm bận tâm, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt thị vệ kia, sợ chớp mắt
một cái người này sẽ biến mất, sợ người sống sờ sờ này chỉ là tưởng tượng của
ta.
“Tiểu Liên!”, ta gào khóc.
Liên Chi Hoài gỡ cái mũ thị vệ xuống, lộ ra khuôn mặt vẫn
thanh tú như xưa, đáy mắt cũng đầy lệ.
“Ta rốt cuộc đã tìm được cô rồi, lão Đại”.