Đêm nay, vẫn phải tiếp tục chuyện mà đêm qua chưa làm xong.
Chỉ khác cái là, mục tiêu sẽ đổi thành Tiêu Kiến Nhân, cùng
với phòng ngủ của lão.
Bóng đêm âm u, một cơn gió nhẹ cũng không có. Lòng ta như bị
đè nén, tự mình làm cho bản thân cảm thấy đầy căng thẳng, cảm giác như sắp có
chuyện xấu xảy ra.
Mà phòng ngủ của Tiêu Kiến Nhân ta chưa từng tới bao giờ,
đành phải từ từ lần mò tìm lối đi. Mọi người đã ngủ, cả Tiêu phủ đều u ám, an
tĩnh khác thường… Ách, nửa đêm an tĩnh, là chuyện rất bình thường mà.
Nhưng lập tức, chuyện không bình thường đã tới rồi…
Có bóng người từ khúc quẹo hành lang đang vội vã bước qua,
nhìn thân hình, hình như là Tam Bát Phượng.
Ta lặng lẽ đi theo sau, đột nhiên dạ dày quặn một cái, một
tiếng ợ liền văng ra ngoài.
Tam Bát Phượng quay đầu lại, ta lập tức rụt cổ, bà nội nó,
lão nương chỉ ăn có mấy miếng điểm tâm, sao lại ợ thế này. Đang âm thầm tự
trách, một tiếng ợ lại xông ra, ta vội vàng che miệng lại.
Nhưng mà Tam Bát Phượng hình như rất lo lắng, quay đầu lại
nhìn nhưng cũng không có phát hiện ra ta, liền xoay người vội vã bước đi. Ta một
mặt vừa ợ, một mặt không dám đi theo quá gần, thế cho nên khi Tiêu Linh xuất hiện,
ta cũng không biết nàng ấy xuất hiện từ đâu.
“Tiểu thư, tiểu thư…”.
“Xuỵt”, Tiêu Linh đặt một ngón tay lên ra hiệu, trong bóng
đêm, bộ váy mỏng màu xanh thủy khiến cho nàng trông như một tiên nữ, “Tiểu Phượng,
mang đến chưa?”.
“Mang đến rồi”, Tam Bát Phượng quay đầu nhìn, ta lại rụt đầu,
nhưng không nhịn nổi tính tò mò nhiều chuyện. Rốt cuộc là tại sao bọn họ lại
lén lén lút lút như vậy?
“Có bị cha ta nhìn thấy không?”.
“Lão gia ở Thư phòng, hẳn là không phát hiện”.
“Vậy thì tốt…”, Tiêu Linh thấp giọng nói: “Tiểu Phượng, em
nói xem, ta làm như vậy có phải rất bất hiếu hay không?”.
“Tiểu thư…”.
“Con gái bảo bối của cha làm gì vậy? Lại đây, nói cho cha
nghe xem”.
Tiêu Kiến Nhân chỉ mặc áo ngủ, xuất hiện ở khúc cong hành
lang.
Tiêu Linh và Tam Bát Phượng cộng thêm ta cả ba người run
lên, bị Tiêu Kiến Nhân bắt tận tay, thật là xui xẻo a. Ta dùng tay áo nhẹ nhàng
che mũi, tận lực điều hòa hơi thở, để phòng ngừa Tiêu Kiến Nhân phát hiện ra.
Sắc mặt Tiêu Linh tái nhợt, Tam Bát Phượng cúi đầu, Tiêu Kiến
Nhân đưa lưng về phía ta, không nhìn thấy vẻ mặt.
“Cha”, Tiêu Linh run giọng nói: “Con về phòng trước”.
“Linh nhi”, Tiêu Kiến Nhân đột nhiên nói: “Con luôn luôn là
đứa con gái ngoan ngoãn có hiểu biết, giúp cha gánh bớt không ít trách nhiệm nặng
nề. Con thích Dạ Kiếm Ly, cha cũng tùy con, có điều… Không nên để tình cảm mê
hoặc đầu óc”.
“Con… Con không có thích chàng”, giọng Tiêu mỹ nhân rõ ràng
đầy lo lắng.
“Cha tuy là già rồi, nhưng cũng từng trải qua cái tuổi của
con. Dạ Kiếm Ly và cha có tình đồng môn, thân phận cậu ta tuy là sư thúc của
con, nhưng vẫn ở cùng lứa thanh niên tài tuấn, cả nhân tài tướng mạo, đều được
cho là nhân tài kiệt xuất, cũng rất xứng với con gái của cha, nếu con thích cậu
ta, cha làm chủ cho con”.
… Con gái của ông làm bằng vàng ư, xùy, ta bĩu môi.
Tiêu Linh lại đỏ mặt giải thích mấy câu. Có thể nhìn ra Tiêu
Kiến Nhân thật sự thương yêu cô con gái này, lòng ta ghen tỵ, không với tới được
tình cảm đó.
Bà nội nó, ông trời cũng cho một người cha bay tới làm chủ
cho ta đi.
Hai người dây dưa hồi lâu, phụ tử tình thâm đến mức ta và
Tam Bát Phượng đều nổi da gà. Qua một hồi lâu, cuối cùng Tiêu Kiến Nhân bỏ đi,
Tiêu Linh và Tam Bát Phượng từ hành lang gấp khúc quay trở về, ta đi theo.
“Tiểu thư, nô tỳ không rõ”, Tam Bát Phượng nghi ngờ nói: “Chỉ
lấy cây trâm bạc trước linh vị của phu nhân thôi, nếu lão gia biết sẽ trách tội
sao?”.
“… Ừm, có lẽ sẽ như vậy”, Tiêu Linh nói nhỏ dần rồi bồi thêm
một câu: “Cha ta gần đây tâm tình không tốt”.
Ta vô cùng thất vọng, thì ra náo nhiệt nửa đêm chỉ là lấy một
cây trâm của vợ Tiêu Kiến Nhân a, Tiêu Linh này cũng chuyện bé xé ra to quá đi…
Khoan đã! Ta đột nhiên nhớ lại cảm giác kỳ quái mới vừa rồi, hình như có chỗ
nào đó không đúng.
Nếu như Tiêu Linh gọi Tam Bát Phượng đi lấy cho nàng thứ gì,
thì trực tiếp đưa đến phòng nàng là được, nếu đã sợ Tiêu Kiến Nhân phát hiện,
vì sao lại phải đi qua hành lang để cho lão bắt gặp?
Mà Tiêu Linh thân là con gái của Tiêu Kiến Nhân, hẳn là biết
rõ thói quen của lão lúc trở về phòng như thế nào…
Chẳng lẽ Tiêu Linh làm như vậy, là cố ý muốn để Tiêu Kiến
Nhân bắt gặp?
… Thật là khủng khiếp, con gái lại dám gạt cha… Nhưng mà tại
sao nàng phải làm như vậy? Nàng ở đó đợi Tiêu Kiến Nhân, thoạt nhìn đơn giản giống
như đang câu giờ, nhưng nàng câu giờ như vậy là muốn giúp ai?
Ta chợt nhớ ra, hồng nhan họa thủy, Dạ Kiếm Ly con hồ ly
tinh dụ người kia.
Lẽ nào là Thư phòng sao?
Từ xa nhìn lại, bên trong Thư phòng một màu đen nhánh, tựa hồ
không giống như có người ở trong.
Nhưng dựa theo suy luận kiểu Kỷ… Đúng vậy, các vị không đọc
sai đâu, chính là suy luận kiểu Kỷ, quy tắc ngầm của suy luận kiểu Kỷ chính là:
Tất cả những gì Tiểu Kỷ nói đều đúng.
…
Được rồi, ta không nói nhảm nữa, như vậy trước khi Tiêu Kiến
Nhân gặp phải Tiêu Linh hẳn là mới rời khỏi Thư phòng, lúc này Thư phòng hẳn là
an toàn nhất a.
Hơn nữa, theo các loại tiểu thuyết và phim ảnh, cơ quan bí mật
gì cũng không tránh khỏi có liên quan tới Thư phòng.
Ta dựa tới gần sát cửa Thư phòng, lắng nghe hồi lâu, cũng
không nghe được gì.
“Cúc…cúc…”, Ta chu miệng bắt chước tiếng chim hót, chỉ có tiếng
vang rung động bầu trời đêm.
Tiếng chim quỷ dị như vậy mà cũng không có ai bị dọa sợ chạy
ra ngoài, chắc là thật sự không có ai ở trong.
“Thật là một con chim đỗ quyên họ Kỷ mập mạp”.
(*phụt* … *lau lau màn hình*)
Giọng của Dạ Kiếm Ly đột nhiên vang lên bên tai, ta giật
mình té ngã đặt mông lên cửa, đụng mở cửa Thư phòng.
Nhưng không hề thấy bóng Dạ Kiếm Ly.
Đột nhiên một đôi tay từ phía sau ôm lấy ta, ta kinh hãi
xoay người lại đá một cước, ám khí Lăng Không Câu bay ra, người nọ nghiêng người
né tránh, suýt nữa bị móc trúng bụng.
“Triển Nhan”, giọng nói người này trầm thấp dễ nghe, “Cô làm
cái gì vậy?”.
Hẳn là Tư Mã Hiển Dương!
Ta há hốc mồm, “Cái này, tôi không biết là anh…”.
Còn chưa nói hết, ta lại bị anh ta ôm vào trong lồng ngực,
“Hôm đó cô ra khỏi Đại Hội Anh Hùng, tôi không nghe thấy tin tức của cô nữa,
Các chủ Thanh Phong Các cũng không tìm được cô, Triển Nhan, rốt cuộc cô đã đi
đâu?”.
Trong lòng ta ấm áp, ở nơi dị giới này, cuối cùng chỉ có Tư
Mã Hiển Dương mới thật lòng thành ý với ta. Nhưng ta lại vứt anh ta ra sau ót,
khiến cho anh ta lo lắng. Nhưng ý nghĩ này chỉ vừa thoáng qua trong đầu, ta lại
nghĩ tới Tiểu Hồng.
“Các chủ Thanh Phong Các… Đã tìm ta?”.
“Cô ấy biết tôi và cô là người quen cũ, nên đã hỏi tôi nhiều
lần”.
Quả nhiên là ta không chết nàng ta sẽ không yên lòng mà, ta
cười lạnh, Tiểu Hồng à, ngươi thật sự là đang sợ ta mà thôi.
“Anh ở Thư phòng làm cái gì?”, ta hỏi.
“Tiêu Kiến Nhân này rất giảo hoạt, tôi ẩn núp trong phủ ông
ta lâu như vậy, chỉ có được vài cơ hội… Ông ta là đại đệ tử của Tuyệt Địa tiên
nhân, võ công e rằng tôi không so nổi… Tôi muốn dò xét cấu kết giữa ông ta và
hoàng cung”.
Ta đây đã sớm biết, ta bĩu môi. Đột nhiên mượn ánh sáng yếu ớt
nghiêng mắt nhìn khuôn mặt tuấn dật của Tư Mã Hiển Dương, mình còn đang ở trong
lồng ngực của anh ta, không khỏi đỏ mặt lên, “Anh, anh không cải trang Lương
Phi Yến nữa à?”.
“Dĩ nhiên phải cải trang, nhưng giờ là ban đêm rồi, ngoại trừ
Tiêu Kiến Nhân, cũng không ai có thể phát hiện ra tôi”.
Giọng điệu anh ta tràn đầy kiêu ngạo tự phụ, ta đột nhiên buồn
cười, Tô Hà tới cổ đại không biết đã bao lâu, cách suy nghĩ làm việc và cách
nói chuyện cũng giống như cổ nhân. Không giống ta cho đến giờ khi bước đi vẫn
còn thích thọc hai tay vào túi, cái váy ta mặc ở Thanh Phong Các cũng may hai
cái túi âm, thoạt nhìn không giống cái gì.
“Triển Nhan?”, Tư Mã Hiển Dương nói nhỏ, ta lấy lại tinh thần,
“Tôi gần như đã tìm được phương pháp trở về rồi”.
“Thật sao?!”, trong đầu ta chỉ một thoáng trống rỗng, năm
năm nay ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trở về, có lẽ là không muốn đối mặt, có
lẽ là cam chịu, nhưng mà… Thật sự có thể quay về thế giới kia lần nữa sao?
Đột nhiên có đồ vật gì đó phá không bay đến.
Tư Mã Hiển Dương chợt đẩy ta ra, ta lảo đảo một chút, anh ta
lui về phía sau.
Một hòn đá bay sượt qua vạt áo Tư Mã Hiển Dương, cuối cùng
khảm sâu vào giá sách.
Cái giá sách này làm bằng gỗ, vậy mà vẫn khảm sâu như thế… Nếu
Tư Mã Hiển Dương không đẩy ta ra thì… Ta nuốt nuốt nước miếng.
Tư Mã Hiển Dương phi thân lên, dường như ra tay với người
nào đó. Ta lặng lẽ từ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy hai cái bóng dây dưa trên nóc
nhà, trong đêm tối mờ mịt nhìn không rõ lắm.
Nhưng mùi hương này thì cực kỳ quen thuộc, là Dạ Kiếm Ly. A,
suýt nữa đã quên mất hắn còn ở bên ngoài.
Đánh nhau không lâu lắm, mấy chiêu của Dạ Kiếm Ly làm cho Tư
Mã Hiển Dương lui nhanh, hắn cũng không đuổi theo, chỉ bỏ đi.
“Không ngờ…”, Tư Mã Hiển Dương thở dốc, “Trong phủ này lại
còn có nhân vật lợi hại như thế”.
Ta không lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn bầu trời đêm. Trước
khi Dạ Kiếm Ly bỏ đi, ta thấy rõ ràng hắn đang căm tức ta.
… Nhầm lẫn gì vậy a, ta đâu có chọc tới hắn.
Chẳng lẽ thấy ta được Tư Mã Hiển Dương ôm, hắn… Hắn ghen tị?!