Những tia lửa điện đủ màu sắc đùng đùng xẹt xẹt giữa tầm mắt
của hai người bọn ta.
“Khụ…”, Tư Mã Hiển Dương tiến lên một bước, “Làm phiền La tả
sứ rồi”.
La Yến Thanh hành lễ chào anh ta, nhưng ánh mắt bén nhọn như
dao vẫn đang lột da ta, một lúc lâu sau mới chịu buông tha.
Ta lui về phía sau một bước, “Hôm nay thời tiết thật tốt a”.
Tư Mã Hiển Dương: “…”.
“Sao vậy? Các ngươi không cảm thấy như vậy sao?”.
“Triển Nhan, cô muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi”.
“Oa ha ha, có cái gì đâu… Ách, được rồi, chúng ta có thể đi
muộn một chút hay không…”.
“Không được, e rằng Tiêu Kiến Nhân sẽ nhanh chóng phát hiện
ra cô mất tích, quá nguy hiểm”.
“Nhưng mà bây giờ mới buổi sáng a, anh nói tối nay mới đi
mà”.
“Tôi nói hồi nào?”.
“Mới vừa nãy a!”.
“Tôi không có…”.
“Có! Không tin anh bảo mọi người xem lại chương trước đi? Giấy
trắng mực đen làm sao mà viết nhầm được”.(ạch ạch…)
“…”.
“Muộn một chút đi, tôi còn có người…”.
“Nếu như tối nay đi, cô biến mất, cũng không thấy tôi đâu
thì sẽ khiến người ta hoài nghi, tôi còn muốn cải trang Lương Phi Yến vào Tiêu
phủ thêm một ngày”.
“Được được, cực khổ cho anh rồi”.
“…”. Tư Mã Hiển Dương nhíu mày, “Vậy… Thôi được rồi”.
“Đa tạ!”, ta cười đầy cảm kích, “Tư Mã…”.
“La tả sứ, bảo vệ Kỷ cô nương cho tốt”.
… Ta sao lại quên mất, anh ta vừa đi, ta sẽ phải ở chung với
La Yến Thanh…
“Khoan đã! Chúng ta bây giờ đi liền đi…”, ta xoay người lại
muốn túm lấy Tư Mã Hiển Dương, nhưng chỉ mò mẫm được một khoảng không khí.
Bà nội nó, sao anh ta chuồn nhanh vậy.
Sau lưng ập tới không khí lạnh cả người, miệng ta bẹt ra,
xoay người lại mè nheo.
“La cô nương…”, ta cười nịnh hót, “Cô thật là càng ngày càng
đẹp nha…”.
La Yến Thanh cười lạnh một tiếng, “Kỷ cô nương cũng càng
ngày càng nở nang thì phải?”.
“Làm gì có”, ta cười híp mắt nói: “Tiểu Kỷ còn muốn thỉnh
giáo La cô nương, làm sao giữ được dáng người hoàn mỹ như thế”.
“Bớt nói nhảm đi!”, La mỹ nhân bộc lộ bộ mặt hung ác, xoẹt một
tiếng rút trường kiếm ra.
Ta lập tức nhảy tới sau xe ngựa, “Cái này, La cô nương, có
gì thì cứ từ từ nói…”.
Bà nội nó, chết chắc rồi… Lớp áo sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm
ướt, không ngờ ta một đời lừng lẫy như thế lại chết ở đây, tuyệt đối không có
chút lẫy lừng a… Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Kỷ Triển Nhan mày mau nghĩ biện
pháp đi, vận dụng trí khôn đặc biệt của mày đi.
“Ngươi giết sư huynh của ta”.
“A? Không có a không có, không phải ta giết…”.
Là lão Trương giết, mặc dù là ta ra lệnh… Nhưng mà nếu sư huynh
ngươi sống lâu thêm một ngày, không biết bao nhiêu người sẽ sống ít đi mấy mươi
năm a…
“Không phải là ngươi?”, La Yến Thanh cười lạnh, đột nhiên hạ
thấp giọng: “Ngươi đừng có nghĩ nếu Môn chủ không biết ngươi là ai, Triêu Thánh
Môn cũng không có ai biết ngươi là ai, giọng nói ở trong thủy lao hôm đó, cả đời
này ta cũng sẽ không quên”.
Lộ rồi! Phản ứng đầu tiên của ta là quay đầu muốn chạy trốn,
phản ứng thứ hai vẫn là quay đầu muốn chạy trốn.
… Phản ứng thứ ba là… Aiz nha, trên người lão nương có nhiều
ám khí truyền thuyết như vậy, có cái khỉ gì phải sợ ả.
…
Nhưng mà ta vẫn sợ a, nước mắt ràn rụa trong lòng.
“Thời gian đã lâu khó tránh khỏi nhớ lầm mà…”, ta ló đầu ra
từ sau xe ngựa, “La cô nương sáng sớm không nên tức giận như vậy…”.
Ta đang chuẩn bị lợi dụng lúc ả tức giận thì bỏ chạy, lại
phát hiện ra rừng cây trước mặt chợt yên tĩnh, ánh mặt trời loang lổ rọi xuống,
thân ảnh mỹ lệ cầm kiếm trước xe ngựa cũng đã biến mất.
Nếu phía trước không có, không phải là sẽ ở phía sau sao…
Mới vừa nghĩ tới đây, liền có kiếm khí phá không lao đến,
đâm thẳng về ta.
Trong khoảnh khắc ta xoay người lại, ta đột nhiên nhớ tới cuộc
sống tràn đầy ánh mặt trời trước kia, cũng có một thiếu nữ cười đến dịu dàng,
nhưng nàng ta không chút do dự, hung hăng cắm con dao vào ngực ta, lưỡi kiếm
này, cũng lạnh lẽo y như vậy.
La Yến Thanh ngơ ngác nhìn ta dùng cổ tay đỡ lấy kiếm của ả,
lưỡi kiếm tóe lửa, ánh lên hai mắt đỏ ngầu của ta, vẻ mặt ta dữ tợn giống như
ác quỷ địa ngục, đột nhiên thân kiếm hiện ra vết nứt, ngay sau đó vết nứt lan rộng,
trường kiếm đột nhiên vỡ vụn.
“Ngươi…”, ả có chút sợ hãi, “Ngươi bày tà pháp gì…”.
Không phải tà pháp, là vòng tay Đoạt Mệnh Hoàn thôi.
Ta cười âm trầm, “Nếu như ngươi đụng đến ta, kết quả của
ngươi cũng như thanh kiếm này”.
Có lẽ là ánh mắt của ta mang theo sát khí quá nặng, hàn ý bức
người lặng lẽ lan ra. La Yến Thanh bán tín bán nghi nhìn ta chằm chằm, lui về
phía sau mấy bước, rõ ràng đã bị thanh kiếm kia dọa cho sợ. Một thanh kiếm, nhất
là một thanh bảo kiếm, nếu không có nội công mấy mươi năm, quyết không thể nào
bị phá vỡ vụn thành cái dạng đó.
Ta căm tức nhìn ả, ánh mắt đã có chút chua xót, tư thế cũng
đã chết lặng.
Bà nội nó, sao ả còn chưa xoay người đi, để ta còn đổi lại một
tư thế khác nữa a. Giả bộ lãnh khốc như vậy thật sự mỏi mắt quá… Xem kỹ năng diễn
xuất của ta, Thanh Hà và Mạn Ngọc[1] cũng nên tới sùng bái ta đi, nếu như có thể
quay trở về, ta nhất định phải tham gia cướp cái cúp Oscar nhỏ.
Thừa dịp ả không chú ý, ta liền từng chút từng chút nhích về
phía sau xe ngựa. Lúc này đã qua giữa trưa, ta dây dưa với ả cũng đã tốn hết ba
canh giờ, thật là vô cùng sùng bái chính mình, nước mắt lại ràn rụa trong lòng.
“Ngươi làm cái gì đó?”, La Yến Thanh dường như đã nhìn ra,
trong mắt ả tóe ra hoài nghi nồng đậm.
Ta căng thẳng đến mức sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn,
ánh mắt lạnh lùng bắn xuyên qua ả.
Nhưng mà, tại sao lúc ta căng thẳng đều sẽ dễ dàng đói bụng
thế này?
Ùng ục… Ọc ọc ọc…
…
“Ngươi đùa bỡn ta?!”, mày liễu của La Yến Thanh dựng lên.
Ta không đùa ngươi a, đâu có ai quy định người đang lãnh khốc
thì bụng không thể kêu đói đâu…
La mỹ nhân cũng không cho ta cơ hội giải thích, ả dừng lại một
chút, một chưởng liền đánh tới, ta giống như con diều đứt dây bay ra phía sau,
phun ra một ngụm máu tươi.
Bà nội nó, vùng vẫy giãy chết lâu như vậy, lão nương cuối
cùng xong đời rồi. Trí khôn đặc biệt của tao, mày biến đâu mất rồi, mau cứu tao
thêm một mạng nữa đi…
La Yến Thanh cười lạnh đi tới trước mặt ta, vận nội công, một
chưởng sắp đánh tới.
Đại tỷ à, sao ngài dứt khoát lưu loát như vậy a, trong tiểu
thuyết hay kể là những nhân vật nữ phản diện lòng dạ độc ác trước khi giết người
thường dương dương tự đắc ba hoa một phen cơ mà? Sao ngài không cười nhạo ta một
lúc đi? Thế nào cũng phải phát biểu cảm nghĩ vui sướng vì được báo thù cho sư
huynh chứ…
“Chờ một chút!”.
La Yến Thanh dừng lại.
“Sao ngươi không nói một chút gì đi? Ví dụ như là: Ta rốt cục
cũng đã báo thù được cho sư huynh, này nọ…”.
La Yến Thanh cười lạnh, “Hừ, ngươi…”.
Đột nhiên một cái bóng màu vàng nhạt từ trên trời rơi xuống,
đè thẳng lên người La Yến Thanh.
Có cơ hội rồi! Cả người ta gần như muốn suy sụp, hơn nữa còn
sâu sắc lĩnh ngộ ra một bài học, nếu như sau này muốn tiêu diệt ai, trước khi
ra tay tuyệt đối không thể dài dòng.
Hai người ôm nhau thành một đoàn ngã xuống đất, hai mắt ta tỏa
sáng: Ở đâu ra một thiếu nữ thanh tú, mắt hạnh môi son, khí chất tinh khiết thế
này?
La Yến Thanh thịnh nộ đứng dậy, năm ngón tay như dao, chộp tới
thiếu nữ kia.
Thiếu nữ kia linh xảo tránh né, luống cuống đứng lên, ta mới
phát hiện nàng ấy còn cao hơn ta nửa cái đầu, thân hình cũng rất rắn chắc.
Ta đột nhiên cảm thấy nàng ấy có chút quen quen.
“Tỷ tỷ đừng nóng giận”, thiếu nữ cười thân thiết, giọng nói
hơi trầm thấp: “Ta là nha hoàn nhà mẹ đẻ của Kỷ cô nương, lần này theo cô ấy
vùi thân vào hiểm cảnh, ta nhất định phải chăm sóc cho cô ấy”.
Thấy La Yến Thanh có vẻ không tin, thiếu nữ lại cười duyên,
ánh mắt nhìn về phía ta, bồi thêm một câu: “Nô tỳ tên là Tiểu Liên”.
Tiểu Liên?
Tiểu Liên…
Trong khoảnh khắc, trời đất tối sầm, ta triệt triệt để để trợn
tròn con mắt.
Ai tới bịt miệng không cho ta cười giùm đi?
Ta biết ta không thể cười, nếu không nhất định sẽ lộ tẩy.
Nhưng mà, ta thật sự không nhịn được, Tiểu Liên a, thanh
danh cả đời của ngươi… Oa ha ha ha ha…
Thật muốn cười quá, nước mắt lần nữa ràn rụa trong lòng,
nhưng mà nếu dễ dàng lộ tẩy như vậy, chẳng phải là có lỗi với cái cúp Oscar sắp
tới tay ta sao?
Cho nên ta vung tay áo lên, điều chỉnh khuôn mặt thành vẻ
khóc lóc sướt mướt, thê thê thảm thảm chạy tới, trong miệng gào thét: “Tiểu
Liên…”.
Tiểu Liên cũng rất nhập vai lao về phía ta, “Tiểu thư…”.
Ôm nhau được một giây, cậu ta nhéo lên cánh tay ta.
Ta cũng tàn bạo nhéo lại.
“Tiểu thư a…”, cậu ta cao giọng khóc thét, đột nhiên từ khóe
miệng thầm mấp máy mấy chữ: “Cô thật là có tinh thần“.
“Tiểu Liên a…”, ta cũng cao giọng khóc thét, nhưng ngay sau
đó cúi đầu nói: “Đó là đương nhiên“.
Hai người bốn tay nắm chặt, làm thành tư thế chủ bộc tình
thâm.
“Tiểu thư cô gầy quá – Nếu ta tới chậm thì cô chết chắc“.
“Tiểu Liên em cũng ốm đi rất nhiều a – Lão Đại ta tự có biện
pháp“.
“Không, ta đâu có mệt nhọc bằng tiểu thư – Oa, phải không, vậy
ta đi đây nha“.
“Không, Tiểu Liên em cũng rất cực khổ – Hừ, bộ dạng này cũng
rất là thích hợp với ngươi“.
Nha hoàn Tiểu Liên khóe mắt nheo lại, nhưng ngay sau đó cười
ngọt ôm lấy ta, “Không khổ, không hề khổ một chút nào”.
Bàn tay đặt ở ngang hông ta đột nhiên tăng lực nhéo, ta đau
đến mức nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn không thể la lên, nín nhịn một cục tức
thật to trong bụng.
La Yến Thanh ở bên cạnh nhìn bọn ta, vẻ mặt bực bội, “Tới vừa
đúng lúc, ngươi cũng đi theo chôn cùng tiểu thư nhà các ngươi đi!”.
Ta suýt chút nữa quên mất, ả còn đang muốn giết ta…
Nhưng mà, Liên Hoàn Chiêu của Liên gia danh chấn giang hồ,
không biết ả có từng thử qua chưa.
Ta nhìn tiểu Liên, cậu ta cũng nhìn ta, thản nhiên cười.