Ngày hôm đó, ánh mặt trời rực rỡ, những dải lụa đỏ giăng đầy
từ cổng thành đến Tiêu phủ. Không khí vui vẻ rộn ràng, dân chúng háo hức thu dọn
hàng quán, đổ xô ra hai bên đường chờ xem náo nhiệt.
Các vị anh hùng cao thủ võ lâm cũng nhân dịp này mà kéo đến
Tiêu phủ, bên trong phủ ồn ào từ sáng sớm. Mấy nha hoàn đứng trong sân líu ríu
bàn luận về vị tân lang, mặt ai cũng đỏ bừng đến tận mang tai.
“Ta đã nói Dạ công tử sớm muộn gì cũng sẽ thành thân với tiểu
thư nhà chúng ta mà, bây giờ nhìn đi, hừ”.
“Đương nhiên rồi, e là uổng phí tâm tư của ngươi đối với Dạ
công tử…”.
“Mau im miệng, muốn tìm đường chết sao?”.
“Aiz…”.
Bọn nha hoàn bỗng dưng đứng ngay ngắn lại, phía trước xuất
hiện một vị bạch y công tử trước giờ bọn họ chưa hề gặp qua, thanh tao nho nhã,
khóe miệng mỉm cười ấm áp như ánh nắng mặt trời, không khác gì một vị thần
tiên.
“Công tử…”, một nha hoàn nhún người, “Ngài là…”.
“Ngươi nhìn bầu trời xem”, bạch y công tử gật đầu đáp lễ, ôn
hòa nói: “Thật đẹp”.
Bầu trời xanh trong như được thanh tẩy, không có lấy một vệt
mây trắng.
Nha hoàn ngây ngốc, ánh mắt mê ly, rõ ràng trên môi vị công
tử này là nụ cười mỉm ấm áp, thế nhưng vì sao lại khiến người ta cảm thấy đau
lòng?
“Vâng, rất đẹp”, nha hoàn cười như bị bỏ bùa mê.
Bạch y công tử lại cười mỉm, nhìn trời một lúc lâu, rồi chậm
rãi bỏ đi.
Người này là ai vậy? …
Dạ Kiếm Ly đứng bên cửa sổ phòng, cho dù có phải là ngày đại
hỉ hay không thì xưa nay hắn vẫn luôn mặc áo đỏ.
Hắn nhìn theo bóng lưng bạch y công tử, cúi đầu như thể
không kiềm chế được nỗi lo lắng nhiều ngày nay, khẽ nhắm mắt lại.
Đến lúc ngẩng đầu lên, khóe miệng lại cong cong một nụ cười.
Phía sau đột nhiên có một cô gái diễm lệ bước tới, nhẹ giọng
kêu: “Kiếm Ly”.
“Tiêu cô nương”.
“Gọi thiếp là Linh nhi là được rồi. Hôm nay là ngày đại hỉ của
chúng ta… Vốn dĩ không được gặp chàng, nhưng chàng lại cố ý kêu thiếp đến
đây…”, gương mặt Tiêu Linh ửng hồng, “Có chuyện gì sao?”.
Tiêu Linh vận bộ váy cưới, trong trang phục đỏ rực, nàng lại
càng xinh đẹp không gì sánh được. Dạ Kiếm Ly nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên
khẽ cười, “Tiêu cô nương, cô quả nhiên rất đẹp”.
Tiêu Linh vừa mừng vừa lo, “Chàng… Rốt cuộc đã chịu cười với
thiếp?”, nói xong mới nhận ra Dạ Kiếm Ly đang khen mình, lại ngượng ngùng cúi đầu.
“Một cô nương như cô, sao lại lo lắng không tìm được phu
quân?”.
“Phu quân của thiếp chính là chàng”, tâm tình Tiêu Linh ngày
càng nặng nề, thấp giọng nói: “Vì chàng, ngay cả chuyện trọng đại trong nhà thiếp
đều bỏ qua… Kiếm Ly…”.
“Ta…”.
“Chàng nhớ cô ta…”, Tiêu Linh cúi đầu, lệ trào như suối, cực
kỳ điềm đạm đáng yêu, “Chẳng lẽ thiếp không bằng cô ta sao? Cô ta có chỗ nào
hơn thiếp?”.
“Cô cái gì cũng tốt hơn nàng ấy”, Dạ Kiếm Ly nghĩ đến Tiểu Kỷ,
đột nhiên không nhịn được cười rộ lên, “Nhưng ta lại không nhìn thấy những điểm
tốt của cô, bởi vì cô không vô liêm sỉ, không tham tiền, không sợ chết, không tầm
thường…”.
Hắn dừng lại một chút, rồi quay đầu lại cười thản nhiên, “Bởi
vì, cô không phải là nàng ấy”.
Tiêu Linh ngây ngẩn, đột nhiên cười hằn học, “Ta… Đương
nhiên không phải là cô ta, ta cũng không lăn lê ở kỹ viện rồi mang thai một đứa
con không rõ lai lịch”.
Dạ Kiếm Ly không hề nhíu mày, “Mấy ngày nay ta cứ nghĩ xem đứa
bé đó rốt cuộc là con của ai, đã sắp phát điên rồi”.
“Chàng…”.
“Nhưng rồi, đó là con của ai thì có sao đâu?”.
“Chàng cũng nhìn thấy mà, cô ta và Hoàng Thượng cùng nhau…”.
“Tiêu cô nương, vì sao nàng ấy phải né tránh ta, ta và cô đều
hiểu rõ. Ta chỉ tức giận vì nàng ấy luôn muốn bỏ rơi ta…”.
“Nhưng ta và chàng sắp phải thành thân rồi!”, Tiêu Linh kích
động.
“Thật lòng xin lỗi, Tiêu cô nương, dù cho hôm nay nàng ấy
không đến, ta cũng sẽ đi tìm nàng ấy”.
“Kiếm Ly…”.
“Thật ra thì nàng ấy chỉ nghi ngờ do dự vì cảm thấy ta yêu
nàng ấy không đủ mà thôi”.
* * *
“Ta chỉ cảm thấy huynh ấy yêu ta không đủ mà thôi”, Tiểu Kỷ
co quắp cả người, “Thật ra thì ta không phải là cái loại người biết giữ lời hứa.
Ai thèm quan tâm ai cứu ai ai nợ ai, chờ Tiêu Linh cứu huynh ấy xong, ta đi bắt
cóc huynh ấy là được… Nhưng mà, huynh ấy thật sự thích loại người như ta sao?”.
“Lão Đại, sao cô vừa dậy đã nhăn nhó vậy hả?”, Tiểu Liên cười
sảng khoái.
“Cút ngay, nhìn người khác đau lòng vui vẻ lắm hả?”.
“Lão Đại”.
“Có rắm mau thả”.
“Thật ra thì, Hoàng Thượng chưa trở về cung, ngài ở lại mấy
ngày, hôm nay đã đi Tiêu phủ”.
“Ách? Hắn tới Tiêu phủ làm gì?”.
“Lão Đại”, Tiểu Liên đột nhiên thở dài, “Hoàng Thượng có hai
câu muốn nhờ ta chuyển lời tới cô”.
Tiểu Kỷ trợn tròn hai mắt.
“Một câu là Bảo trọng“, Tiểu Liên cười cười, “Một câu nữa là
Cô gái mà trẫm yêu mến, sao có thể hai tay dâng tình cảm chân thành cho người
khác?“.
* * *
Tiêu phủ.
Trong đại sảnh, khách khứa ngồi đợi đã lâu, nâng cốc nói cười
rôm rả. Do bậc trưởng bối của cả Tiêu Linh và Dạ Kiếm Ly đều không còn nữa,
đành phải mời lão tiền bối Thiết Thành Long đã quy ẩn từ lâu xuống núi một lần,
đến chủ trì hôn sự cho con gái của lão bạn già đã qua đời.
Thiết Thành Long lưng hùm vai gấu, tóc mai râu mép hoa râm,
vừa nhìn đã biết là một đấng anh hùng.
Đã lâu rồi lão không được thấy nhiều đồng môn giang hồ đến vậy,
đã thế bọn họ còn rất nể mặt lão, người nào cũng dâng hạ lễ lên, khiến cho Thiết
lão tiền bối vô cùng vui vẻ.
Lúc này, Thiết Thành Long vừa uống rượu cố giao, vừa hăng
say kể lại lịch sử năm đó.
Đột nhiên một tiếng gọi nũng nịu mềm mại vang lên bên cạnh,
Thiết Thành Long lập tức kinh hoảng nổi da gà.
“Thiết gia, ngài có còn nhớ người ta không?”.
Khách khứa cũng giật mình, đằng sau là mấy tên gia đinh phía
ngoài vội vã chạy vào theo, bởi vì hôm nay có hỉ, không được mang binh khí, cả
đám đều luống cuống đến mức mặt đỏ tới mang tai.
“Bà… A!”, gia đinh kích động còn chưa kịp nói xong, đã bị một
đám cô nương không biết từ đâu tới quấn chặt lấy.
Một tên gia đinh khác vẻ mặt đưa đám, nói: “Không biết mấy
cô nương này từ đâu chạy đến, không giải thích gì đã xông vào trong phủ… Ưm”.
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Đông Tuyết cô nương ấn cho một
dấu thơm ngào ngạt, à, một dấu giày thơm ngào ngạt.
“Nàng…”, Thiết Thành Long kích động nhìn người phụ nữ tuổi
trung niên trang điểm kỹ càng trước mắt, “Nàng là Tiểu Như Ý?”.
Tú bà cũng kích động nắm chặt hai tay Thiết Thành Long, “Thiết
gia!”.
“Năm đó một đoạn nhân duyên ngắn ngủi của chúng ta…”.
“Tiểu Như Ý vẫn luôn nhớ đến Thiết gia…”.
“Nàng… Vẫn phong tình như xưa…”.
…
Mọi người đổ mồ hôi hột, mắt thẩm mỹ năm đó quả nhiên rất kỳ
lạ.
Mấy cô nương hớn hở ngồi xuống bàn bên cạnh, quần hùng cũng không
còn lòng dạ nào suy nghĩ nữa, ánh mắt đắm đuối thay phiên nhau tiếp mấy cô
nương uống rượu. Thế cho nên, đại sảnh Tiêu phủ sắp sửa biến thành phòng khách
của Vong Ưu Lâu…
Qua nửa chung trà, rượu đã uống đến mức không còn phân biệt
được gì nữa.
Thiết Thành Long nắm lấy tay tú bà, mơ màng nhìn ra trước sảnh,
chẳng biết từ lúc nào đã có thêm năm người.
Một người dẫn đầu bộ dạng trung niên, thân mặc áo đen, vẻ mặt
kiên nghị. Bốn người phía sau nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không có chút cảm
tình, tuyệt đối không phải là tới chúc mừng, mà giống như là tới chịu tang.
Lúc này đã có người líu quíu kinh hãi nói: “Túc, Túc Sát!”.
Quần hùng lập tức tỉnh hết một nửa rượu, sờ vào hông mới nhớ
hôm nay không mang binh khí, mà cho dù có binh khí thì cũng chẳng phải là đối
thủ của Túc Sát uy danh thiên hạ a…
Nhưng Thiết Thành Long cũng đâu phải nhân vật tầm thường,
lão đảo đảo hai mắt, đứng dậy lễ phép nói: “Túc Sát đại giá quang lâm, quả là
vinh hạnh cho kẻ hèn này. Xin hỏi có gì chỉ giáo?”.
Lão Trương không hề chớp mắt, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chỉ giáo
thì không dám, bọn ta tới là để… Cướp người”.
“Chà, là cướp người a…”, Thiết Thành Long cười híp mắt thở
phào nhẹ nhõm, “Không phải chỉ là cướp người thôi sao… Đâu phải chuyện gì lớn…
Đúng không? Mọi người uống rượu, uống rượu thôi!”.
…
“Ách, cướp người?!”, Thiết Thành Long bừng tỉnh đập bàn, “Cướp
ai? Muốn cướp đứa cháu gái như hoa như ngọc của ta sao? Nằm mơ đi! Trừ phi giẫm
qua xác Thiết Thành Long ta!”.
Ánh mắt ngưỡng mộ của quần hùng bắn ra tóe lóe, không hổ là
lão anh hùng a, nếu như đẹp trai hơn chút nữa thì càng hoàn mỹ.
“Thiết tiền bối hiểu lầm rồi”, vẻ mặt lão Trương không hề
thay đổi, ung dung nói: “Bọn ta không tới cướp tân nương”.
“Vậy…”.
Lão Trương ngừng lại một chút, ngay sau đó rất lãnh khốc
phun ra một câu: “Bọn ta muốn cướp tân lang”.
Không khí ngưng đọng.
Người dẫn chương trình bên ngoài vẫn chưa biết trong đại sảnh
đã xảy ra chuyện, tiếp tục dắt tân nương đi về phía trước.
Dạ Kiếm Ly một thân áo đỏ, đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt
như tiền.
Bọn họ bước vào đại sảnh, lúc này mới phát hiện ra khách khứa
đều đang đứng ngẩn ra, chính giữa là năm người áo đen, không khí sặc mùi vung
gươm giương nỏ.
Thiết Thành Long một mặt căng thẳng đề phòng nhìn lão
Trương, một mặt nhỏ giọng hỏi Dạ Kiếm Ly: “Dạ công tử, bọn họ nói muốn cướp cậu…”.
Dạ Kiếm Ly nhìn lão Trương, lão Trương cũng nhìn hắn, sau đó
hai người cười lên ha hả.
“Nàng ấy quả thật có thể làm ra loại chuyện này…”, nụ cười
mê hoặc chúng sinh nở rộ.
“Phải”, lão Trương nói: “Ta phản đối cũng không có hiệu quả”.
Dạ Kiếm Ly còn chưa nói tiếp, từ đằng xa đã có tiếng vó ngựa
rầm rập.
Từ tiếng vó ngựa có thể biết được, kỹ thuật cưỡi ngựa của
người này chẳng ra làm sao.
Tiêu Linh giật khăn voan đỏ xuống, kinh hoàng nhìn ra cổng.
Tiếng vó ngựa dừng trước trước phủ, cổng lớn chậm rãi mở ra,
một bóng trắng lao nhanh vào trong.
Một con ngựa trắng uy dũng toàn thân hoàn mỹ như phủ tuyết,
chỉ mấy bước đã tới trước đại sảnh. Cô gái ngồi trên lưng ngựa mặc một bộ nam
trang cũng màu trắng không tỳ vết, chỉ dệt vài hoa văn màu bạc đơn giản, nhưng
lại có vẻ sang trọng đắt tiền.
Cô gái trực tiếp cho ngựa bước vào trong, lướt qua mấy cái
bàn tiệc, không cẩn thận làm rớt hai dĩa thức ăn, còn quay đầu lại nhìn đồ ăn
dưới đất mà vẻ mặt tiếc hận.
Sau đó, dừng lại ngay trước mặt Dạ Kiếm Ly, cũng không leo
xuống ngựa.
“Ái chà, tân lang thật tuấn tú”, cô cười, vươn tay tới mặt hắn,
“Còn không mau theo ta về làm áp trại phu quân?!”.