“Mà này, hình như lâu rồi không thấy Tiểu Lừa”, Tiểu Kỷ ngồi
trong xe ngựa, rút một cây tăm ra xỉa xỉa răng.
“Nó là ngựa”, gương mặt Dạ Kiếm Ly âm trầm. Kể từ lúc Lộ Văn
Phi khiến hắn nhớ về cổ độc Sinh Tử Tương Hứa trong người Tiểu Kỷ, sắc mặt hắn
không khá lên được. “Ta sai người đưa nó trở về cốc rồi”.
“Đừng bực bội mà”, Tiểu Kỷ nịnh hót nhích lại gần, “Ta phúc
lớn mạng lớn…”.
“Nhưng tên kia gây thù chuốc oán khắp nơi, khó nói ngày nào
đó sẽ bị người ta trả thù. Hắn có chết cũng đáng đời, nhưng còn nàng…”.
“Lộ Văn Phi đã phá được Phá Thiên Ấn, e là võ công cũng
không thua kém huynh, ngược lại, ta đây gây họa khắp nơi, người lo lắng phải là
hắn mới đúng”.
“Nhưng hắn cũng biết, ta sẽ không để cho nàng bị thương…”.
Dạ Kiếm Ly đột nhiên im bặt, nhận ra mình vừa nói lời ngon
tiếng ngọt, hơi đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác.
Tiểu Kỷ thở dài một hơi, “Trước mặt mọi người huynh còn tỏ
tình được, giờ nói mấy câu ngon ngọt sao lại xấu hổ cơ chứ…”.
Dạ Kiếm Ly càng cố gắng quay mặt đi đến mức sắp sái cổ tới
nơi, “Cái gì mà lời ngon tiếng ngọt, ta không có nói mấy câu buồn nôn như vậy”.
“…”, Tiểu Kỷ nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên lấy ra một vật
trong áo, nhẹ nhàng nhét vào trong lòng hắn, “Đội mũ lưới không thoải mái đâu,
đeo cái này đi nhìn đẹp trai hơn”.
Là mặt nạ bạch ngọc.
Ánh mắt Dạ Kiếm Ly hóa thành dịu dàng, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu
Kỷ từ phía sau.
“Nàng vẫn còn giữ”.
“Ừ”.
Không khí yên lặng mà nhu tình, ánh mặt trời xuyên qua tấm
màn cửa xe ngựa, gió rét cũng cuốn vào, nhưng hai người ôm nhau chỉ cảm thấy vô
cùng ấm áp.
“Một khối ngọc lớn như vậy, ít nhất cũng đáng giá mấy chục
lượng bạc, làm sao ta vứt được?”.
…
Dạ Kiếm Ly nhíu lông mày, ráng nhịn xuống ý nghĩ muốn bóp chết
Tiểu Kỷ.
Nếu bỏ qua chuyện người nào đó lâu lâu nói một câu sát phong
cảnh, thì suốt quãng đường đi hai người rất vui vẻ. Lúc ở bên nhau cứ huynh một
câu ta một câu đánh võ mồm, chớp mắt một cái đã hết ngày, vừa đúng lúc đi ngang
một cái trấn nhỏ, bèn tìm chỗ ở trọ.
Người thô tục nào đó lập tức nghĩ tới cảnh tượng kiều diễm
khi hai người cùng chung một phòng, trong lòng lập tức khoái trá vô cùng.
Một tên sai vặt trong khách điếm Kỷ gia nhiệt tình chào đón,
còn chưa chờ Dạ Kiếm Ly mở miệng, Tiểu Kỷ đã cười dâm đãng, nói: “Một gian
phòng hảo hạng”.
“Hai gian”, Dạ Kiếm Ly chẳng thèm liếc đến cô.
“Ta trả tiền, một gian!”.
“…”, Dạ Kiếm Ly nhẫn nhịn, “Hai gian”.
Tên sai vặt cảm thấy khó xử, lật lật sổ sách một lúc rồi thoải
mái nói: “Xin lỗi, chỉ còn một gian phòng hảo hạng thôi”.
Tiểu Kỷ đắc ý nhướn lông mày, Dạ Kiếm Ly vẫn không thèm liếc
mắt, chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Cũng được, nàng ngủ dưới đất”.
…
Hừ, chúng ta cứ chờ xem.
Đàn ông, nói cho cùng, đều là một loại động vật như thế nào?
Tiểu Kỷ cau mày, gục đầu trong thùng tắm gỗ, gẩy gẩy tay làm
tung bọt nước lên.
Suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao? Nhưng trước kia Dạ Kiếm Ly
từng nhìn sạch toàn thân cô rồi, hình như cũng không có phản ứng gì. Chẳng lẽ mị
lực của cô không đủ mạnh sao, hình như cũng không phải là như vậy.
“Cô là con gái mà”, một giọng nói vang lên, “Người ta là đàn
ông còn chưa vội, cô vội cái gì?”.
Tiểu Kỷ nghi hoặc gật gật đầu, “Cũng phải”.
“Phải cái rắm”, một Tiểu Kỷ bé xíu có hai sừng cầm cây đinh
ba[1] chỉ chỉ vào mặt Tiểu Kỷ bé xíu có đôi cánh thiên thần, “Mi đã sống hai đời
người rồi, sao tư tưởng còn cổ hủ vậy hả?”.
“Chính xác”, Tiểu Kỷ rõ ràng nghiêng về phe ác.
Tiểu Kỷ có sừng tiếp tục cười mờ ám, “Can đảm lên, tối nay
hành động ngay đi”.
“Oa, như vậy là bạo lực!”, Tiểu Kỷ có cánh che mặt, “Thân là
con gái…”.
“Cút!”, cả Tiểu Kỷ và Tiểu Kỷ có sừng đồng thời quát to.
Tiểu Kỷ có cánh nước mắt ràn rụa bỏ chạy xuống sân khấu.
“Tên hồ ly kia chắc không chịu nghe lời đâu…”, Tiểu Kỷ lưỡng
lự nói.
“Mi đần quá, mi có thể câu dẫn hắn mà, đàn ông đều không chịu
nổi bị quyến rũ…”.
Tiểu Kỷ suy nghĩ một lát, trong đầu hiện lên cảnh Dạ Kiếm Ly
bị quyến rũ đến mức không chịu nổi, rùng mình một cái rồi dùng sức lắc lắc cho
tan hình ảnh đen tối trong đầu.
“Nếu không được nữa thì làm Bá Vương thượng cung[2]!”, Tiểu
Kỷ có sừng đấm hai tay vào nhau, vẻ mặt quyết đoán, “Ta sẽ giúp mi trói hai tay
hắn lại!”.
…
Có nên làm như vậy không?
… Thôi được rồi, đã tóm được trái tim mỹ nam, giờ chỉ thiếu
thân thể mỹ nam nữa thôi.
Mục tiêu hiện tại, chính là chiếm đoạt thân thể Dạ Kiếm Ly.
Cô lại suy tính, thừa dịp bây giờ Dạ Kiếm Ly không có ở đây,
liền nhảy ra từ trong thùng gỗ, dùng hết sức lực đẩy thùng gỗ từ phía sau màn
ra đến trước giường.
Khoảng cách này, vừa mập mờ vừa rõ ràng, cô đắc ý gật đầu, bỗng
nghe thấy tiếng bước chân, giật mình sợ hãi đến mức vội vàng tung mình nhảy vào
trong thùng gỗ.
Nước tắm văng lên cao đến nửa thước, ướt hết một mảng đệm
giường.
Cho nên, khi Dạ mỹ nhân của chúng ta từ bên ngoài đẩy cửa bước
vào, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là như thế này: Không biết ai đẩy tắm
thùng gỗ tới cạnh giường. Ai đó lại còn dùng tốc độ sét đánh ngang tai ngã vào
trong thùng nước tắm, không sai, chính là ngã, tư thế thô tục như thế không thể
gọi làbước vào được…
Sau đó, đằng sau hơi nước mờ ảo trong phòng, lộ ra một cái bắp
chân thô kệch không mấy duyên dáng.
Hai cái móng vuốt cố tỏ ra quyến rũ vuốt vuốt bọt nước trên
bắp chân, Tiểu Kỷ quay đầu lại cười dâm đãng, “Tiểu Dạ Tử, huynh nhìn cái gì vậy?”.
Dạ Kiếm Ly ngây ngẩn, quả thật là nãy giờ, hắn cũng rất
nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này: Hắn đang nhìn cái gì vậy?
“Nàng…”, gương mặt thiên tiên nhăn nhó, nhăn nhó xong lại
giãn ra, cuối cùng bùng phát, “Quá đáng, nàng làm ướt giường vì không muốn cho
ta ngủ! Thật nham hiểm!” Dạ Kiếm Ly oán hận trách móc.
…
Ọc ọc ọc…
Đây là tiếng người nào đó ngụp mặt vào trong nước không dám
đối mặt với thực tế nữa.
Dạ Kiếm Ly tuy mạnh miệng, trong lòng vẫn lo Tiểu Kỷ cảm lạnh,
lấy chăn đệm mới trải giường cho Tiểu Kỷ xong thì ngồi bên cửa sổ suốt cả đêm.
Tiểu Kỷ cảm động a, đau lòng a, khóc rống a, nước mắt hối hận
chảy không dứt a… Cho nên cô đã quyết định, tối nay sẽ càng cố gắng, để hai người
có thể dùng chung một giường, không cho phát sinh cảnh tượng có người ngồi tựa cửa
sổ cả đêm nữa.
Cả buổi sáng, vẻ mặt Tiểu Kỷ như si như ngốc, thậm chí khi Dạ
Kiếm Ly cầm một cái đùi gà huơ huơ trước mặt cô, cô cũng không để ý đến.
Đùi gà mà còn không thèm để ý, Dạ Kiếm Ly và các vị độc giả
cũng hiểu được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào rồi đó.
“Nàng…”, Dạ Kiếm Ly lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”.
Tiểu Kỷ mơ màng đáp: “Đừng nói nhiều”.
Mỗ Dạ lập tức nghĩ tới chuyện Tiểu Kỷ và Lộ Văn Phi trúng cổ
độc, chẳng lẽ hệ thần kinh cũng có liên hệ với nhau? Đầu óc hắn rối nùi, bất
tri bất giác giơ đùi gà lên gặm hết.
“A a a a a a”, Tiểu Kỷ đoạt lại xương gà, “Đùi gà của ta đùi
gà của ta!”.
Trong lòng Dạ Kiếm Ly nhẹ nhõm, cuối cùng Tiểu Kỷ cũng khôi
phục bình thường, cho nên lại lấy thêm một phần đùi gà cho cô, không hề để ý tới
ánh mắt người nào đó đột nhiên lóe sáng âm mưu.
* * *
Tối nay, trời mưa.
Chủ tiệm Bách Thảo Đường ngước mắt nhìn trời, thời tiết ảm đạm
âm u thế này, thường thì chẳng có khách tới. Lão thở dài, chuẩn bị ra đóng cửa
tiệm.
Lão ngân nga một giai điệu, bước qua nâng thanh gỗ chặn cửa,
đột nhiên nhìn thấy phía sau thanh gỗ là một bóng đen.
“Quỷ!!!”, lão chủ tiệm hoảng sợ vừa thụt lùi vừa hét lên,
suýt chút nữa té ngã ra sàn.
Bóng đen chỉ im lặng không lên tiếng, toàn thân phủ một cái
áo khoác đen, che hết mắt mũi, chỉ chừa lại một cái cằm tròn trịa và đôi môi
đang mím chặt.
Hóa ra không phải là quỷ, chủ tiệm thở hắt ra, “Khách quan
muốn mua gì?”.
Bóng đen kia không đáp lời, đôi mắt cứ nhìn dáo dác vào
trong nhà, bộ dạng sợ sệt như đang làm chuyện xấu.
“Khách quan…”.
“À ừ”, bóng đen líu quíu mở miệng, “Có… Cái loại thuốc này
không?”.
“Loại nào?”, chủ tiệm gãi gãi đầu.
“Chính là… Chính là… Cái loại này…”.
“Ách?”.
“Chính là… Aiz, phu nhân nhà ta… Muốn lão gia nhà ta… Ách,
chuyện đó…”.
“À…”, chủ tiệm bừng tỉnh ngộ, “Xuân dược phải không?”.
Bóng đen gật đầu như băm tỏi.
Vẻ mặt chủ tiệm lập tức tò mò, “Có loại cho người ba mươi tuổi
dùng, có loại bốn mươi, còn có năm mươi sáu mươi nữa… Xin hỏi cô nương, lão gia
nhà cô nương bao nhiêu tuổi?”.
“Ách”, bóng đen khựng lại, “Vậy có loại nào cho người hai
mươi tuổi không?”.
Chủ tiệm giật mình, mới hai mươi tuổi mà dùng xuân dược? Lão
chưa từng nghe nói, nhưng mà không muốn mất mối làm ăn, cho nên đành lấy loại
ba mươi tuổi ra bán.
Bóng đen phất áo choàng một cái, bao thuốc biến mất, bóng
đen cũng lặn mất tăm, chỉ còn một tờ ngân phiếu nho nhỏ từ trên không nhẹ nhàng
rơi xuống.
Lão chủ tiệm gãi gãi đầu, nhặt tờ ngân phiếu lên.
Chỉ là một lượng bạc!!!
“Này… Còn thiếu nửa lượng! Khách quan! Trả thiếu tiền! Khách
quan…”.