Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Chương 17: Chương 17




Màn đêm buông xuống, Mị Ngạn Nhi cũng không thèm quan tâm tới người khác mà lại tiếp tục hóa trang thành bộ dạng của Nhan Mị Nhi, sau đó chính mình thu thập ít đồ, phân phó tiểu Mộng nhi vài câu liền mang theo Lưu Khê thân thể vừa khôi phục một chút đi ra khỏi vương phủ, thẳng đến tiệm bán bánh bao của Thạch Mặc mà đi.

Nàng sở dĩ mang theo Lưu Khê đi mà không mang theo tiểu Mộng nhi là vì Lưu Khê biết võ công, còn có thể che dấu, mà tiểu Mộng nhi cái gì cũng không biết, nàng tạm thời cũng không nghĩ tới muốn bại lộ thân phận cho nên cũng chỉ đem theo Lưu Khê.

Hai người xuất phủ liền cưỡi ngựa, ngựa chạy thật nhanh, một phút đồng hồ sau liền đã tới tây khu – nơi ở của Thạch Mặc.

" Ngươi ẩn giấu ở nhà kế bên, không có mệnh lệnh hoặc ám hiệu của ta liền không được xuất hiện, biết không ? " Mị Ngạn Nhi đứng ở một con ngõ cách tiệm bánh bao không xa phân phó.

" Dạ ! chủ tử ! " Lưu Khê tiếp nhận dây cương của chủ tử, nắm hai con ngựa cung kính đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn chủ tử rời đi.

….

Nghĩ rằng sắp có thể gặp được Thạch Mặc, tâm tình Mị Ngạn Nhi càng nhảy nhót tung tăng như chim sẻ, nhưng nhãn châu lại xoay tròn, nàng lại nghĩ tới mình vừa từ nhà lao đi ra, tựu rất nhanh khống chế được tâm tình kích động của mình, tận lực làm cho mình trông thật tiều tụy một chút, nàng nghĩ Thạch Mặc nhìn thấy chắc sẽ đau lòng, rất đau lòng a, đến lúc đó không chừng còn có vụ nếu nàng cần thì cứ cướp lấy ta thì sao…

Nghĩ như vậy, cước bộ Mị Ngạn cũng nhanh hơn, nhưng thời điểm nàng đi đến tiệm bánh bao thì lại phát hiện cửa tiệm đóng chặt, không thể nào, tuy rằng ngày thường sẽ đóng cửa nhưng lúc này còn chưa đến giờ a…

Mị Ngạn Nhi có chút nghi hoặc tiến tới gõ cửa, đợi một hồi lại như cũ không có ai đáp lại.

" Thạch Mặc ngươi ở đâu ? Ta là Nhan Mị Nhi a, mở cửa a. " Mị Ngạn Nhi không khỏi quát to lên, tiếng gõ cửa càng thêm vội vàng, không biết như thế nào nàng lại đột nhiên có cảm giác đã có chuyện không may xãy ra, giống như bên trong cánh cửa này căn bản không có bất cứ người nào nàng muốn tìm.

Mị Ngạn Nhi một mực gõ cửa, nhưng mà như cũ vẫn không có một thanh âm nào đáp lại, việc này làm chọc giận đến tính cách táo bạo của Mị Ngạn Nhi, cắn răng một cái, nhấc chân lên đá, cánh cửa gỗ vốn đơn bạc liền bị Mị Ngạn Nhi một cước đạp ra.

Trong phòng tối đen không một chút nhân khí, tâm Mị Ngạn Nhi càng lạnh hơn.

Mà tại sau khi Mị Ngạn Nhi cẩn thận tìm kiếm một vòng thì sắc mặt quả nhiên thực khó coi đến cực điểm, nàng phát hiện trong phòng này không chỉ có hai huynh đệ Thạch Mặc cùng Thạch Triệt, liền một chút đồ đạc còn sót lại cũng không có, hoặc là một điểm tương đối quý trọng cũng không có, chỉ để lại giường kỷ cùng một số đồ vụn vặt vô dụng.

" Chết tiệt, rốt cuộc đi nơi nào ? " Mị Ngạn Nhi tức giận liền một chưởng đập lên mặt bàn, cái bàn vốn đã không rắn chắc nay lại càng thêm vài phần minh bạch, trong phòng chỉ còn lại thanh âm tức giận của Mị Ngạn Nhi .

Từ tình huống này xem qua, người đi cũng thật không vội vàng, dù sao thì quần áo cùng ngân lượng đều mang đi, chỉ trừ lại vài đồ vật vô dụng, hơn nữa từ nơi này xem qua, tựa hồ Thạch Mặc bộ dáng cũng không tính toán sẽ trở lại, bằng không cũng sẽ không chừa lại một kiện quần nào lưu lại !

Hắn sợ gậy chuyện nên đã ly khai sao ? Như vậy lúc trước hắn muốn đi theo đến nhà tù rốt cuộc là ý gì ? bộ dáng lúc đó chỉ là giả? Hắn thật sự cho rằng nàng sẽ không để hắn theo sao ?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Mị Ngạn Nhi thực khó coi còn thêm một vòng thần sắc bị thương.

Không, không phải, hắn không phải loại người đó, hắn nhất định đã xãy ra chuyện gì, bằng không Thạch Mặc cũng sẽ không như vậy rời đi, chẳng lẽ là đến địa phương khác ở ? Chỗ Mộc Linh Đồng sao ? Nàng nhớ rõ ngày đó nữ nhân kia đã nói muốn hai huynh đệ họ đến chỗ nàng ta ở, có phải hay không là sợ phát sinh cái gì ngoài ý muốn mà đến chỗ nàng ta ?

Nghĩ tới đây, Mị Ngạn Nhi liền xông ra ngoài, hướng thiên không phóng ra ám hiệu, chỉ chốc lát, Lưu Khê liền hiện ra trước mặt Mị Ngạn Nhi.

" Chủ tử ! "

" Mau đi điều tra cho ta hai huynh đệ nhà này đang ở nơi nào, còn có cái kia Mộc Linh Đồng tiêu sư đều đem điều tra thêm cho ta ! "

" Dạ ! " Lưu Khê sau khi tiếp nhận mệnh lệnh liền biến mất.

Mị Ngạn Nhi trở lại trong tiệm, cố nén nôn nóng trong lòng mà chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng theo thời gian trôi qua, sắc mặt âm trầm càng trở nên khó coi.



Lưu Khê điều tra cũng không dùng thời gian quá lâu, chưa tới một canh giờ, Lưu Khê lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Mị Ngạn Nhi.

" Nói ! " Mị Ngạn Nhi mặt lạnh nhả ra một chữ.

" Dạ, Thạch Mặc hôm nay gả cho quản gia Đặng Phúc của Thượng thư phủ, đã bái đường xong, đệ đệ Thạch Triệt hiện đang ở chỗ Dương Uy Tiêu cục Mộc Linh Đồng tiêu sư. " Lưu Khê báo cáo đơn giản rạch ròi kết quả điều tra của chính mình.

" Ngươi nói cái gì ? Thạch Mặc lập gia đình, ngươi dám khẳng định sao ? " Mị Ngạn Nhi mạnh đứng lên, trên mặt tất cả đều là thần sắc không thể tin được, sau đó giận tím mặt chất vấn.

" Theo lời chủ tử nói… những người hàng xóm đều là nói như vậy, thuộc hạ cũng đến Thượng thư phủ quan sát, trong trạch viện của quản gia giăng đèn kết hoa, còn có một nam nhân đang ngồi trong phòng tân hôn… "

" Chết tiệt, đây rốt cuộc là xãy ra chuyện gì, đi, theo ta đi ! " Rốt cuộc xãy ra chuyện gì, tại sao nàng mới không ở đây ba ngày thôi mà người lại gả đi rồi, tuy Mị Ngạn Nhi coi như tỉnh táo tự hỏi nhưng trong lòng lại có loại cảm giác bị phản bội, loại cảm giác ẩn ẩn đau đớn làm cho Mị Ngạn Nhi có chút xúc động muốn hủy diệt…

Lần nữa cưỡi lên ngựa, một trước một sau, hai người hướng về Thượng thư phủ vọt tới…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.