Thạch Mặc về tới mặc viện, Mị Ngạn Nhi cũng phái đến người từng phục vụ bên
cạnh Thạch Mặc – Huyễn Nhi tới mặc viện, đồng thời cũng phái hai gã sai
vặt nho nhỏ khác cùng một lão nam nhân tới để chăm sóc hài tử.
Mặc viện lập tức náo nhiệt lên, hơn nữa vài ngày sau đó, mỗi ngày đều có
vật phẩm mà Mị Ngạn Nhi gửi đến, vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, đồ
cổ quý giá thứ gì cũng có, khiến cho bọn người Thạch Mặc trợn mắt há
mồm, không biết làm sao cho phải.
Chuyện này là sao đây? Trong
lòng Thạch Mặc sớm đã suy nghĩ thật nhiều, nhưng vẫn như cũ không thể
nắm bắt được, nàng đây rốt cuộc là có ý gì?
Lúc mới bắt đầu,
Thạch Mặc cũng cự tuyệt, hắn căn bản không cần nhiều châu báu như vậy,
đâu thể dễ dàng nhận lấy, nhưng mà dưới sự cường thế của Mị Ngạn Nhi cứ
không ngừng lập đi lập lại, thứ càng bị rút đi thì lại càng có nhiều thứ đem tới, đưa đi thì sẽ gửi lại, một mực đưa tới cho đến khi Thạch Mặc
nguyện ý mới thôi, nếu không thì sẽ vẫn đưa vào, thời điểm dùng ba bữa
cơm sẽ tăng thêm một phần trà bánh, khiến cho Thạch Mặc cuối cùng cũng
phải bất đắc dĩ tiếp nhận, đành phải mang mấy thứ đó để hết trong phòng, mắt cũng không thèm nhìn đến.
Thời gian cứ thế trôi qua được nửa tháng, trước mắt Thạch Mặc lại đột nhiên xuất hiện người nam nhân kia…
" Thạch công tử ! " Đây là giọng nói của một nam nhân lạnh nhạt như băng, thân hình Thạch Mặc chấn động một cái, liền có chút kinh hỉ nhìn nam
nhân kia.
Hai năm trước, cũng chính người nam nhân này đã mang hắn rời khỏi nơi đây…
" Vương gia phái nô tài đến đây để gửi cho người một câu, nếu người đã
lựa chọn về đây, thì người cũng không cần phải trốn tránh vấn đề trước
kia nữa, hài tử của Mị gia cuối cùng vẫn là người của Mị gia, mà hài tử
của người cuối cùng vẫn là của người. " Nam nhân cũng không mang Thạch
Mặc đi, mà chỉ nói tiếp một câu.
(mm khịt khịt mũi: mị cũng không hiểu, chắc là đôi bên công bằng, đừng quan tâm đến chuyện trước kia)
Thạch Mặc bị lời nói kia làm cho sững sờ, thời điểm nghe thấy việc liên quan
đến hài tử, trong lòng hung hăng đau đớn một chút , sắc mặt kinh hỉ cũng trở nên có chút tái nhợt.
" Nô tài đã nói hết lời mà vương gia muốn đưa tới, ngài nếu không còn gì phân phó, nôi tài liền cáo lui. "
" … ta… ta, không có việc gì… " Thạch Mặc cũng không biết mình muốn nói
cái gì, chỉ là lúng ta lúng túng nói chính mình không có việc gì.
Nam nhân nhìn Thạch Mặc một cái thật sâu, liền biến mất khỏi phòng.
Thạch Mặc ngơ ngác ngồi ở bên giường, một bên giường nhỏ là một tiểu hài tử
đang an ổn ngủ ngon, trên khuôn mặt đáng yêu trước mặt mang theo một
chút gì đó rất giống với hình dáng của Mị Ngạn Nhi…
…
Từ
lúc Thạch Mặc về đây, ngoại trừ gặp phải chủ tử là Mị Ngạn Nhi thì cũng
chỉ đụng phải vị chính phu kia, vị Âm Trữ trước kia cũng có vài lần
duyên phận gặp mặt qua cũng không gặp phải… Cho nên, lần này gặp phải
tại đình viện cũng không tính là ngẫu nhiên.
" Thạch công tử, đã
lâu không gặp, từ lúc chia tay đến giờ không gặp phải vấn đề gì chứ ? "
Giọng nói của Âm Trữ vẫn ưu nhã giống như trước kia, người cũng vẫn ung
dung tiêu sái như vậy, Thạch Mặc nhìn thấy người tới cũng không khỏi cảm thán.
" Âm công tử. " Thạch Mặc cũng không biết nói gì, chỉ kêu một tiếng, liền không nói tiếp nữa.
" Ha ha, Thạch công tử đừng để ý, không biết có thời gian hay không, có
thể nói chuyện với Âm Trữ một chút? " Âm Trữ cười nhạt một cái, nói một
lời mời.
" A, được. " Thạch Mặc lên tiếng, hiện tại đã là buổi chiều, Niệm Nhi cũng vừa mới ngủ, hiện tại cũng thật nhàn hạ.
Sau đó hai người một trước một sau ngồi ở trong lương đình, gã sai vặt sau
lưng đứng cách đó không xa, thỉnh thoảng nhìn về phía hai người, mang
theo một tia đắc ý hiếu kỳ.
(mm: =’= dự là không thích gã này, sắp chết một lần cũng không tởn)
" Thạch công tử, nghe người ta nói, mấy ngày gần đây tâm tình vương gia
hình như không được tốt lắm. " Âm Trữ mở lời trước, cũng không còn khách sáo gì, trực tiếp nói vào chủ đề.
Chân mày Thạch Mặc cũng nhăn lại, hai đầu lông mày có chút ưu sầu.
" Ta đây cũng không biết, hơn nửa tháng nay ta cũng không nhìn thấy vương gia. " Từ lúc hắn trở về nơi này, chỉ thấy được cả đống vật phẩm trân
quý gửi đến, thật sự đúng là không gặp mặt nàng được một lần.
" … " Âm Trữ kinh ngạc nhìn Thạch Mặc, không nghĩ tới nghe đến đó liền
không biết nói gì, nhất thời có chút mơ hồ, nhưng trong nháy mắt, tựa hồ có chút hiểu rõ.
" Thạch công tử, ngươi có phải cãi nhau với
vương gia không ? " Âm Trữ dường như hiểu rõ hỏi, trong tình huống này
chỉ có thể giải thích bằng nguyên nhân như thế.
" … Ta… " Thạch Mặc không biết nên nói gì nữa, nói xong một từ rồi cũng không nói cái gì.
" Tính tình vương gia dạo gần đây không được tốt lắm, quanh thân đều lạnh lùng, hạ nhân nói liền cả đồ ăn cũng chỉ dùng một chút, Âm Trữ là vì lo lắng, tính tình vương gia nếu không tốt thì nơi này cũng sẽ không ổn,
Vương gia là chủ tử của chúng ta, nếu ngươi làm cho nàng ấy vui, thì
nàng ấy mới đối xử tốt với chúng ta nha. "
Lần này hắn xuất hiện, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, mà chính là cố ý, mấy ngày nay nhìn thấy vương gia, thì lại cảm thấy có gì không đúng lắm, mới đi hỏi hạ
nhân xem dạo gần đây hắn đang lo lắng đến chuyện gì…
Nghĩ đến vẻ
mặt của Mị Ngạn Nhi, nghĩ tới nhìn thấy bóng dáng cô đơn đứng ở bên
ngoài viện kia, Âm Trữ biết được, vua của hắn ông trời của hắn rốt cuộc
đã tìm được người mà nàng muốn thật sự rồi… Ánh mắt khi nhìn về phía
Thạch Mặc, tuy hắn một mực không có chút xác định, cũng có chút hoài
nghi, nhưng hiện tại, cái cảm giác giữa hai người này lại khiến hắn
không khỏi hoài nghi một lần nữa.
Aiz, muốn nhìn bộ dáng người
nam nhân của vương gia cũng tìm không thấy, vốn nghĩ rằng sẽ không có
thật trên đời, cuối cùng lại không nghĩ tới sẽ đặt tâm của nàng lên
người nam nhân tên Thạch Mặc này, có lẽ chính bản thân vương gia cũng
không hiểu rõ, nhưng hắn vẫn rất tinh tường, ánh mắt này hơi thở này,
khiến hắn nhìn vào mà cảm thấy thật đau lòng… Không biết có phải hay
không đã đến lúc hắn nên rời đi…
Nhưng hiện tại không phải là lúc nên rời đi, giữa vương gia cùng Thạch công tử hình như có chút vấn đề,
nghe hạ nhân nói còn mang theo một hài tử, cụ thể cũng không biết là đã
xãy ra chuyện gì, hắn lần này hi vọng vương gia cùng Thạch công tử có
thể hòa hảo với nhau, nhưng hắn cũng sẽ không ra mặt, hắn không đành
lòng nhìn thấy người mình thích thương tâm…