Nguyên Linh Đại Lục

Chương 41: Chương 41: Dương Phong ngu ngơ




Dưới võ đài, đám học viên năm nhất đứng xen lẫn vào bên trong. Quy tắc như thế nào họ sớm đã hiểu, dù sao mỗi tháng một lần, cũng không phải ai cũng như Dương Phong cắm đầu vào tu luyện không quan tâm những thứ khác.

Đơn giản tới nói, giống như những cuộc tỉ thí thông thường, lần lượt từng người đi lên. Đương nhiên, đây cũng không phải cuộc thi chính thức, không muốn lên cũng không sao, chỉ là bị trừ điểm mà thôi.

Dương Phong đã bị trừ không biết bao nhiêu điểm, cũng chính vì thế mà hôm nay hắn mới tới đây.

Dù sao quy trình cũng phải đi một lần, hắn có thể không quan tâm điểm số, nhưng cũng cần phải biết năng lực của những người khác ra sao.

Lại nói, lần này cùng hai lần trước có chút khác biệt, bởi vì những người này đều đã tu luyện nguyên kỹ cơ sở. Cho nên sức chiến đấu nhất định sẽ tăng lên một khoảng dài.

“Phong ca, muốn lên sao?”. Phong Thiên ở bên cạnh dò hỏi.

“Trước tiên quan sát một chút”. Dương Phong đáp.

“Phong ca, ngươi sẽ không phải vì sợ tiếp tục mất điểm, cho nên mới tới chứ?”. Phong Thiên nhìn hắn một chút rồi hỏi.

Dương Phong: …

Tên này đi guốc trong bụng hắn hay sao? Làm sao lại có thể đoán được?!

“Hắc hắc, Phong ca, ngươi chẳng lẽ còn không biết sao? Hiện tại điểm số của ngươi đã gần đứng cuối bảng, nếu không phải do ngươi thường xuyên đi vào Ma Tháp, dựa vào đó cứng rắn chống đỡ, e rằng sớm đã bị đuổi rồi”. Phong Thiên cười nói.

“… Ngươi tại sao không nói cho ta biết?”. Dương Phong ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nhìn Phong Thiên hỏi.

“Cái này còn phải hỏi sao? Hắn ghen ghét ngươi thôi”. Doanh Thiến ở bên cạnh bĩu môi nói.

“Ghen ghét cái rắm. Hiện tại ai chẳng biết Phong ca là cuồng nhân tu luyện, tân sinh đệ nhất nhân? Lại nói, ta không phải đã nói sao, Phong ca dựa vào Ma Tháp cứng rắn chống đỡ, điểm số cũng còn chưa tới cuối bảng, có gì đáng lo lắng?”. Phong Thiên nói.

“Chứ không phải ngươi muốn xem hắn đánh mặt những tên kia sao?”. Doanh Thiến liếc nhìn Phong Thiên hỏi.

“Có ý gì?”. Dương Phong không hiểu ra sao.

“Ha ha, ngươi còn không biết nha. Mấy ngày gần đây, có tin đồn rằng thực lực của ngươi không có tiến bộ gì, cho nên mới không có vài Ma Tháp. Ai nấy cũng đều nói ngươi là sợ cùng người khác chiến đấu, để lộ ra thực lực chân chính, chính vì vậy một tháng qua mới trốn tránh người khác”.

“Phong Thiên hắn vì ngươi nói lời tốt không ít, nhưng cũng bị những tên kia trào phúng, cho nên mới tức giận đâu. Nếu ta đoán không lầm, Phong Thiên hắn lôi kéo ngươi tới đây đi?”. Doanh Thiến cười híp mắt hỏi.

“Này, ngươi có thể đừng nói toạc ra như vậy được không? Ta không cần mặt mũi sao?”. Phong Thiên tức giận nói.

“Ha ha, liếm chó cũng cần mặt sao?”. Doanh Thiến khinh bỉ nói.

“Ta…”.

“Hai ngươi các ngươi thật đúng là một đôi”. Dương Phong thấy vậy khẽ cười nói.

“Ai cùng hắn (nàng) là một đôi?”. Doanh Thiến cùng Phong Thiên đồng thời thốt lên.

“Ngươi!”.

“Ta!”.

“Ha ha”. Nhìn hai người “ăn ý” như vậy, Dương Phong nhịn không được bật cười.

Thật đúng là một đôi oan gia.

Lấy lại tinh thần, Dương Phong bắt đầu quan sát xung quanh. Mặc dù cuộc tỉ thí lần này không được tính là chính thức, nhưng học viện cũng để cho nguyên giáo làm trọng tài, tránh cho tình trạng đổ máu xảy ra.

Hơn nữa theo hắn thấy, những cuộc tỉ thí như thế này, không hẳn chỉ là để học viên trổ tài, đồng thời còn có một chút mùi vị của... thế lực.

Không, nói đúng hơn là để cho những học viên năm cao hơn tuyển chọn người tài mới đúng.

Cũng không biết học viện nghĩ thế nào lại chấp nhận để cho những chuyện này xảy ra. Chẳng lẽ nói, trong học viện, có thể tùy tiện thành lập thế lực của mình, sau đó lôi kéo người khác gia nhập sao?!

Có điểm giống như câu lạc bộ, có điều...

Hơn nữa, mỗi một học viên đều phải cùng mười người tiến hành tỉ thí mới có thể đi xuống, nếu không cũng sẽ bị xem như là không tham gia.

Quy tắc này thật mẹ nó ngu xuẩn.

Hắn thật có chút không ưa kiểu này.

Mà lúc này, trên võ đài đã có người đi lên, tên nam tử này dáng vẻ rất khôi ngô, thân hình có chút cao lớn. Nhìn qua có chút không dễ chọc, chỉ thấy hắn đứng ở chính giữa võ đài, sau đó chắp tay nói.

“Ta là Siêu Quốc, không biết có vị nào muốn cùng ta lĩnh giáo vài chiêu không?”.

Ánh mắt hắn bao phủ toàn trường, mặc dù tư thái rất lễ độ, nhưng mà ánh mắt khiêu khích hiện ra rõ mồn một.

Xoạt!

Ngay lúc này, một tên nam tử khác nhảy lên, hắn nâng lên đại đao chỉ về phía Siêu Quốc nhếch miệng cười lạnh nói.

“Ta là Trình Minh, rút vũ khí đi”.

“Ta không cần vũ khí, nắm đấm là đủ rồi”. Siêu Quốc nở ra nụ cười đầy tự tin nói.

“Vậy thua cũng đừng oán ai”.

“Bắt đầu!”. Trọng tài đứng ở bên cạnh cao giọng nói.

Phanh!

Ngay tại lúc này, lời trọng tài vừa dứt, thân ảnh của Siêu Quốc đã lao lên, sau đó dùng tốc độ vô cùng nhanh cho Trình Minh một quyền đem hắn đánh bay xuống võ đài.

“Thái độ rất ngông cuồng, bất quá thực lực lại chẳng ra sao”. Siêu Quốc cười nhạt nói.

Trình Minh bị đánh xuống võ đài, ánh mắt tức giận cùng không cam tâm nhìn lấy Siêu Quốc, sau đó liền tức giận đứng dậy rời đi.

“Tốc độ thật nhanh”.

“Nhìn ra được khoảng cách bước vào nhị trọng không xa, nguyên năng hẳn là đạt tới 18, là một nhân tài”.

“Bất quá có chút hiếu chiến, tính cách này còn cần quan sát một chút”.

“Ta thì lại thấy hắn rất tự tin, loại người này hẳn là có thể tin tưởng”.

Đám học viên năm cao hơn ở phía sau nhẹ giọng nghị luận. Dương Phong đứng cách họ không xa nên nghe được đôi chút.

Quả nhiên như hắn nghĩ, những người này tới là muốn chọn lấy nhân tài.

“Ngươi đang có tâm sự sao?”.

Ngay tại lúc này, bên tai hắn vang lên âm thanh nữ tử. Dương Phong giật mình nhìn lại, là Dạ Nguyệt.

Bất quá... Phong Thiên cùng Doanh Thiến đâu?!

Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy được bóng dáng hai người kia. Chỉ là hai người kia lúc này đang ngồi chung một chỗ, đâu hơi cúi xuống như đang nói gì đó, trên mặt còn treo lấy nụ cười.

Đã nói xong không phải một đôi đâu?!

Các ngươi trở mặt cũng quá nhanh chứ?!

“Thế nào? Hâm mộ họ?”. Dạ Nguyệt nhìn về phía hướng nơi Dương Phong đang nhìn, nàng hiếu kỳ hỏi.

“Hâm mộ cái gì? Lại nói, vừa mới ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ”. Dương Phong hỏi.

“Ngươi đang có tâm sự?”. Dạ Nguyệt lần nữa hỏi lại.

“Tại sao lại hỏi như vậy?”.

“Trên mặt ngươi hiện lên rất rõ ràng, nhìn qua là biết”. Dạ Nguyệt đáp

“Ha ha, ngươi là đang quan tâm ta sao?”. Dương Phong mỉm cười hỏi.

“Đúng vậy”. Dạ Nguyệt thản nhiên thừa nhận nói.

Ây...

Cái này...

Dương Phong không nghĩ tới Dạ Nguyệt sẽ cho hắn đáp án như vậy, trong nhất thời hắn không biết nên nói gì tiếp theo.

Kiếp trước hắn sống hơn 20 năm, nhưng cũng chưa có người yêu. Kinh nghiệp với nữ nhân cơ bản bằng không, cho nên hiện tại hắn có chút lúng túng không biết nên nói cái gì.

Dạ Nguyệt giống như nhìn ra được sự lúng túng của Dương Phong, khoé miệng nàng hơi nhếch lên, hàm răng khẽ hiện ra, lộ ra nụ cười xinh đẹp vô cùng.

Dương Phong thấy vậy ngây ngẩn cả người.

“Nhìn đủ chưa?”. Dạ Nguyệt híp mắt lại hỏi.

“Khụ khụ, xin lỗi, vừa mới nói tới đâu rồi?”. Dương Phong đổi chủ đề nói.

Mẹ nó, mị lực này, hắn đỡ không được.

“Vừa mới ngươi hỏi có phải ta quan tâm ngươi hay không, ta trả lời là có”.

“Khụ khụ, chỉ đùa một chút”. Dương Phong lúng túng nói, sau đó hắn vội đem ý nghĩ của mình nói ra.

Dạ Nguyệt nghe xong liền kinh ngạc nhìn Dương Phong, giống như là đang nhìn một tên quái vật.

“Ngươi không biết?”. Dạ Nguyệt nghi hoặc hỏi.

“Biết cái gì?”.

Dạ Nguyệt:...

Nàng xem như phục.

“Ngươi trả lời ta, ngươi vào học viện để làm cái gì?”. Dạ Nguyệt dò hỏi.

“Đương nhiên là trở thành nguyên sư rồi”.

“Không còn?”.

“Phải còn sao?”.

Dạ Nguyệt:...

“Ta thật có chút bội phục cha mẹ ngươi, chẳng lẽ họ ngay cả kiến thức cơ bản này cũng không nói cho ngươi biết?!”.

“Cái này...”.

Dương Phong nhất thời không biết nói gì.

Từ nhỏ mẹ hắn liền bỏ nhà tới Thiên Nam quận, cha hắn lại suốt ngày bận rộn công việc đế quốc, hắn còn phải trốn lấy tránh cho địch nhân bắt được.

Quả thực hắn không hiểu nàng đang nói tới cái gì.

“Được rồi, xem như ta sợ ngươi. Học viên năm nhất không có gì đáng nói, dù sao nên biết ngươi cũng đã biết. Nhưng mà sau khi trở thành học viên năm hai”.

“Như vậy phải tiến vào vùng hoang dã, dọn dẹp nguyên ma còn sót lại ở gần đó”.

“Cho nên những cuộc tỉ thí này, không phải là đang chọn người, mà là để cho các ngươi thể hiện ra tài năng, hiểu rõ lẫn nhau”.

“Về phần thế lực, chỉ là thuận tiện mà thôi. Một người cũng có thể xây dựng thế lực, không phải vấn đề nhân số, mà là thực lực cùng tin tưởng”.

“Những học viên cấp cao kia muốn chọn người vào thế lực của họ, sau này tiến vào vùng hoang dã cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Mà không phải như ngươi nói như thể đang tuyển tú, hiểu không?”. Dạ Nguyệt nâng trán nói.

Ngu ngó tới mức này, nàng thật sự đời này mới gặp qua một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.