Nguyên Linh Đại Lục

Chương 23: Chương 23: Gặp lại Dạ Nguyệt




“Nếu như không còn ý kiến, hiện tại ta tuyên bố, Phong Thiên, Doanh Thiến, cùng với Dương Phong. Ba người các ngươi được tuyển chọn vào khu trung tâm. Ai có ý kiến không?”. Nhan Tử Huyên nhìn quanh dò hỏi.

“Nhan nguyên giáo, Dương Phong ta không nói, dù sao loại quái vật như hắn chúng ta không so được. Nhưng mà Doanh Thiên cùng Phong Thiên, tha thứ ta nói thẳng, hai người họ thiên phú còn thua một ít người trong lớp”.

“Ta muốn biết chúng ta thua họ điểm nào”. Một tên nam tử đứng lên hỏi.

“Rất tốt, như vậy ta nói thẳng, mặc dù hai người họ thiên phú có chút thua kém một ít người ở đây, nhưng mà cố gắng của họ cùng với trả giá, ta nghĩ các ngươi hẳn là tự hiểu lấy”.

“Người như vậy cần cơ hội thể hiện bản thân, nếu như có người không chấp nhận được, có thể đi lên khiêu chiến. Thắng, ta liền để người đó thay vào, thế nào?”. Nhan Tử Huyên nhếch miệng nói.

Đám người nghe xong câm như hến, dù sao Phong Thiên cùng Doanh Thiến mặc dù thiên phú không phải rất tốt, nhưng mà… họ đánh không lại, có cách nào chứ.

“Đã không có ai có ý kiến, như vậy liền quyết định như thế. Đương nhiên, những người còn lại, các ngươi cũng không nên nản lòng, cũng đừng có buông lỏng, bởi vì các ngươi cần chuẩn bị chính thức tiếp nhận kiến thức cùng với làm thế nào để trở thành một nguyên sư chân chính”.

“Hi vọng các ngươi lúc đó còn có tâm tư ganh đua”. Nhan Tử Huyên cười lạnh nói.

Đám người nhịn không được rùng mình một cái. Nụ cười này thật sự là đáng sợ.

...

Dương Phong, Phong Thiệ cùng Doanh Thiến đi theo Nhan Tử Huyên tới khu trung tâm. Sau khi cùng một tên nam tử nào đó bàn giao, ba người họ liền bị đưa vào bên trong

Vài phút sau, họ liền bị đưa vào một căn phòng, đi vào bên trong, Dương Phong liền thấy được Hàn lão đang mỉm cười nhìn lấy họ.

“Thế nào? Gặp lão phu rất bất ngờ sao?”. Hàn lão mỉm cười hỏi.

“Là thất vọng”. Dương Phong liếc mắt nói.

“Gì?”. Hàn lão ngẩn ra, tiểu tử này nói là có ý gì.

“Ta còn tưởng là mỹ nữ nguyên giáo đâu. Không nghĩ tới lại là một lão đầu. Cuộc sống kế tiếp thật sự là... nhàm chán”. Dương Phong thở dài nói.

Hàn lão:...

Hiện tại đuổi người còn kịp sao?!

“Phong ca...”. Phong Thiên có chút hãi hùng khiếp vía.

Mặc dù đã biết thân phận chân thật của Dương Phong, nhưng nghe được thái độ của Dương Phong cùng Hàn lão nói chuyện, hắn vẫn cảm thấy thật sự là...

Có lẽ, người khiếp sợ nhất là Doanh Thiến, nàng hiện tại một câu cũng không dám nói. Chỉ cúi đầu im lặng không dám can dự vào cuộc nói chuyện của hai vị ‘đại lão’ này.

“Ngươi... quên đi. Các ngươi ở đây chờ một chút, còn có những người khác lớp khác, rất nhanh liền sẽ tới”. Hàn lão nói.

Một lát sau, những người khác đều tới.

“Nếu đã đến đầy đủ, vậy lão phu liền vào thẳng vấn đề”.

“Tự giới thiệu một chút, lão phu là Hàn Dũng, sẽ là người phụ trách chỉ dạy các ngươi trong tương lai. Nếu như gặp bất kỳ vấn đề gì cũng có thể cùng lão phu nói”.

“Đương nhiên, lão phu cũng không phải nguyên giáo, không có trách nhiệm giúp các ngươi làm gì”.

“Ta chỉ phụ trách một việc, đó là an toàn của các ngươi”.

“Tại khu trung tâm, các ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình. Những thứ khác, sau lhi tiến vào các ngươi tự mình đi tìm hiểu”.

“Ta chỉ nhắc nhở các ngươi một việc, thứ nhất, tại khu trung tâm, nghiêm cấm tư đấu, nhưng có thể luận bàn”.

“Thứ hai, mỗi một tháng, mỗi người đều phải tiến vào phòng thí luyện ít nhất một lần, ai không đi vào, bất kể lý do là gì đều sẽ bị cảnh cáo, vượt qua hai lần sẽ bị đuổi”.

“Thứ ba, mỗi một tháng, các ngươi đều phải lên võ đài ít nhất một lần, dùng toàn lực cùng đối thủ của các ngươi đánh một trận, ai không làm, hậu quả giống như trên”.

“Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, sau khi tiến vào, tốt nhất không nên tin tưởng ai, bởi vì mỗi một người đều có một thang điểm, nếu như bị người khác hố mất điểm, bị thiệt chính là các ngươi”.

“Nghe rõ cả chưa?”. Hàn lão cao giọng hỏi.

“Nghe rõ”.

“Tốt lắm, bây giờ...”.

Ông ta còn chưa nói xong, Dương Phong liền quay người đi.

Nói tới nói lui, trực tiếp nói thẳng là muốn nuôi thả bọn họ không phải xong? Bày nhiều trò như vậy để làm gì?!

“Dương Phong, lão phu còn chưa có nói cho ngươi biết nơi ở, ngươi bây giờ định đi đâu?”. Hàn lão nhịn không được thốt lên.

“Đi tán gái”. Dương Phong lạnh nhạt đáp.

Hàn lão:...

Đám người:...

Thật mẹ nó phách lối!

“Hừ, chờ xem, ngươi nhất định sẽ ăn thiệt thòi”. Hàn lão lẩm bẩm nói.

Dương Phong cũng không quan tâm Hàn lão nói gì, hắn chỉ cảm thấy những thứ này thật sự quá đơn điệu cùng khôi hài.

Trò trẻ con như vậy cũng lấy ra doạ hắn, hắn thật sự là phục!

Xem ra hắn đã quá mong đợi về học viện, chỉ mong khu trung tâm này có thể để hắn tìm được niềm vui thú.

“Tiểu tử, ngươi là ai?”.

Dương Phong đi vào trong khu trung tâm, nơi này bị giống như là một toà lâu đài, chính giữa là một ít kiến trúc kỳ lạ, xung quanh giống như là nhà cho người ở.

Có chút phong cách kiến trúc phương tây ở kiếp trước, nhưng không quá giống.

Trước mặt hắn lúc này có rất nhiều người, nhìn qua đều là người trẻ tuổi, đương nhiên... mạnh hơn hắn.

Khi hắn còn đang quan sát cảnh tượng trước mặt thì có âm thanh vang lên sau lưng.

Dương Phong nhìn lại, thấy một tên nam tử đang hung ác nhìn hắn, có điều, Dương Phong nhìn hắn một cái rồi quay đầu đi, giống như trong mắt hắn không có người này.

Thật sự là vô cùng phách lối.

“Ngươi đây là thái độ gì? Ta là sư huynh của ngươi, ta hỏi, ngươi lại dám không đáp?”. Tên kia có chút thẹn quá hóa giận nói.

“Sư huynh? Ta cùng ngươi rất quen thuộc? Vẫn là ngươi đã giúp ta cái gì sao?”. Dương Phong khó hiểu hỏi.

“Ngay cả tôn trọng tiền bối ngươi cũng không hiểu? Gia giáo ngươi thật sự là thất bại. Cha mẹ ngươi là ai, lại có thể giáo dục ra một người không có giáo dưỡng như ngươi?”. Tên kia châm chọc nói.

“Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện rằng sẽ không bị ta bắt được, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận vì cái gì năm đó mẹ ngươi sinh ngươi ra không khép chân lại”. Dương Phong quay lại, ánh mắt hiện lên tia hàn mang nhìn chằm chằm tên kia nói.

Hắn hận nhất người nào dám mắng chửi cha mẹ hắn.

“Các ngươi đang làm gì? Hàn Minh, ngươi lại ức hiếp học viên mới?”.

Đúng lúc này, một âm thanh khác vang lên.

“Tống sư huynh, ta chỉ là chào hỏi, không nghĩ tới hắn chẳng những không đáp, còn lên tiếng chửi ta, ta còn chưa có nói lời nào đâu”. Hàn Minh ‘bất đắc dĩ’ đáp.

“Phải không? Tiểu huynh đệ, hắn nói là thật?”. Người gọi là Tống sư huynh kia nhìn Dương Phong hỏi.

“Các ngươi diễn quá giả, cần ta dạy một chút không?”. Dương Phong hơi nghiêng đầu hỏi.

Hai người này là một bọn, thật sự cho rằng hắn không thấy được hai người này vừa mới nháy mắt ra ám hiệu cho nhau sao?!

“Tiểu huynh đệ ngươi đang nói cái gì? Ta chỉ là đang hỏi ngươi mà thôi, ngươi làm sao...”.

“Các ngươi có thể lăn!”.

Ngay tại lúc này, một âm thanh nữ tử lạnh như băng vang lên.

Dương Phong nhìn qua, gương mặt hiện lên vẻ sửng sốt cùng kinh ngạc, pha lẫn một chút mừng rỡ.

Người tới chính là Dạ Nguyệt.

Hắn để cho Dương Tuyết điều tra nàng, nhưng một chút kết quả cũng không có. Điều này làm hắn thất vọng rất lâu.

Đi tới thế giới này 15 năm, khó khăn lắm mới thấy được một người khiến hắn động tâm, vậy mà lại không hiểu gì về nàng.

Hiện tại gặp lại, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.